Tân Sủng - Nam Lăng

Chương 42



Tiền trong thẻ Úc Thịnh đưa cho Cố Giác không nhiều, anh ta đáng giá bao nhiêu trong lòng Úc Thịnh, cô liền cho anh ta bấy nhiêu phí chia tay.

Vậy nên nếu như Cố Giác thật sự đi nhắc đến tiền trong thẻ ngân hàng đó sẽ phát hiện ra số tiền trong đó đến cả ba con số cũng không tế, e rằng sẽ vì phí chia tay này lại lên cơn giận thứ hai.

Chuyện lần này, tuy Cố Giác mang đến không ít phiền phức cho Úc Thịnh, nhưng tổng thể ngẫm lại, cô phát hiện ra hình như bản thân còn phải cảm ơn anh ta.

Đầu tiên là nói chuyện công trước.

Sau khi Cố Giác rút vốn khỏi Úc Thị, những hạng mục khác của các công ty có liên quan đến Úc Thị, Úc Thị chịu tổn thất nặng nề, Úc Quý Đông nhảy dựng lên, gọi điện đến bên này của Úc Thịnh.

Lúc Úc Thịnh nghe máy, cô đã từ tin tức và tin trong ngành biết được chuyện này nên cô mới nghe điện thoại.

Cô để mặc Úc Quý Đông dùng ngữ điệu nổi giận để thể hiện tâm trạng của ông ta, cuối cùng cô chỉ nói với ông ta một câu: “Yên tâm, chẳng bao lâu nữa ông cũng sẽ không buồn phiền về phương diện này.”

Cô sớm đã có suy nghĩ, vốn cho rằng vẫn cần ba đến năm năm nữa mới có thể nuốt chửng Úc Thị nhưng Cố Giác lại không xuất chiêu theo lẽ thường, hoặc có thể nói rằng anh ta chính là thích ra chiêu theo cách tưởng tượng của bản thân.

Anh ta giúp cô hạ gục Úc Thị, Úc Thị giờ đây chính là một tòa cao ốc lung lay bên bờ sập đổ, tình hình người ngoài nhìn thấy cô có thể nhìn thấy, tình hình người ngoài không nhìn thấy, vì mấy năm nay cô bố trí trong công ty nên cô cũng có thể nhìn thấy.

Sau khi cô gác máy, lập tức liên hệ Nhạc Đống, Chu Lạc và Chương Niên hỏi họ có hứng thú hay không, lại hợp tác một lần.

Một mình cô không thể nuốt chửng Úc Thị nhưng cô có bạn bè, có đối tác hợp tác.

Trong giai đoạn này, Thịnh Lạc Quang Ảnh đã vì mùa thứ hai của “Làm lại cuộc đời” mà kiếm được một khoảng lời lớn, dưới tình hình hợp tác vui vẻ, sẽ không có ai từ chối.

Thế là cô liên thủ với công ty ba bên, nuốt chửng Úc Thị.

Đợi đến lúc bên kia của Cố Giác nhận được tin, tất cả đều đã muộn, Úc Thịnh đã dùng thân phận đại diện vào Úc Thị, những thứ cần xé đã xé, cần vứt đã vứt, chọn lọc lại các dự án một lượt, giải tán, tái tổ chức, chỉ để lại những dự án thật sự có thể kiếm ra tiền.

Từ đây về sau, trong giới đầu tư thành phố B không còn Tài chính Úc Thị, thứ còn lại chỉ là Thịnh Thế Phồn Hoa của Sếp Úc.

Tin tức này đã là Cố Giác sửng sốt rất lâu.

Thậm chí vì chuyện này mà khoảng thời gian rất lâu sau này anh ta đã rơi vào nghi ngờ bản thân.

Lúc một người bị vả mặt hết lần này đến lần khác, bất kể là trong nhận thức của bản thân anh ta hay là nhận thức của mọi người xung quanh, anh ta có bao nhiêu xuất sắc ưu tú đều sẽ sinh ra nghi ngờ bản thân.

Mà nghi ngờ bản thân này sẽ xuất hiện vấn đề trong nội bộ của Cố Thị, con trai riêng của ông cụ Cố ở bên ngoài cầm được cổ phần, từ thân phận nhân viên mới vào xoay người thay đổi, trực tiếp vào trong hội đồng quản trị, đưa ra điểm cực đoan.

Những cổ đông khác trong hội đồng quản trị vì những chuyện trước đây, không hài lòng với anh ta rất lâu, có người nắm cổ phần ít trong tay hơn nữa vì bên phía con riêng ra giá cao nên đều đồng ý bán cho cậu ta.

Về phần những cổ đông khác đều cảm thấy có thêm một người có thể ngang hàng, cân bằng với Cố Giác, làm anh ta mất mặt, trong quá trình đó còn có thể lợi dụng được nên đương nhiên sẽ không phản đối người mới gia nhập.

Huống hồ người này cũng họ Cố, trên người có huyết mạch của ông cụ Cố.

Cứ thế này, Cố Thị sau đó, cũng không còn là tập đoàn mà Cố Giác có thể một tay khống chế, địa vị của anh ta trong giới thương nghiệp cũng xảy ra thay đổi vi diệu, sau đó nữa lại xảy ra những chuyện khác, cuối cùng quyền kiểm soát chính của tập đoàn Cố Thị cũng rơi vào tay của người con riêng có dã tâm thâm sâu.

Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Thứ hai là chuyện riêng.

Vì Cố Giác dùng đủ thủ đoạn theo đuổi làm Úc Thịnh phiền không chịu được tìm phóng viên chụp cả đêm ảnh mập mờ của cô và Thu Tự.

Lúc ở ngoài anh vẫn còn miễn cưỡng có thể chịu đựng nhưng vốn đã đến cực hạn rồi.

Đêm đó sau khi về nhà, anh trực tiếp ấn cô lên trên sô pha, làm hết mọi chuyện mà trước đó chưa làm xong.

Úc Thịnh không ngờ sẽ đến đột ngột như thế.

Đối với con gái mà nói, cảm nhận tâm lý quan trọng hơn mọi thứ. Cô thích gần gũi với anh, thích trêu chọc, thích quyến rũ anh nhưng không biết được điểm khó của anh.

Vì muốn để phóng viên quay chụp nên tối đó lúc cô ở bên ngoài không hề có chút tự giác nào, cứ theo tâm trạng muốn làm gì thì làm nấy.

Kết quả…

Từ sau ngày này, cô tự ghi chú cho mình một lời khuyên trải nghiệm chân thực từ bản thân: Đừng cố gắng quyến rũ trợ lý quanh năm tập luyện, thể lực sâu không lường được, hơn nữa thường ngày trông lạnh lùng nghiêm túc…

Vì kết quả cuối cùng vẫn luôn là bản thân cô phải gánh chịu.

Nhưng thực ra, A Tự của cô vẫn là rất dịu dàng, chỉ là năng lực chống đỡ quá mức ưu tú mà thôi.

Rốt cuộc vẫn là Úc Thịnh còn trẻ, không biết rằng, đây là chuyện tốt mà không ít người cầu cũng không được.

Hôm sau, lúc phóng viên gọi điện đến bảo rằng ảnh chụp bị chủ biên chặn lại, cô vẫn chưa rời giường, tâm trạng rất tốt gục trên cổ Thu Tự nhìn hàng mi đang nhắm chặt của anh.

Mặt trời buổi trưa ngày hè từ bên dưới rèm cửa của ô cửa sát đất chiếu vào trong phòng, rơi lên sàn gỗ và tấm thảm mỏng lót sàn dùng cho ngày hè.

Không có gối, cô dựa lên cánh tay anh, đưa tay chọc vào mi anh, lại bị anh giữ lấy ngón tay.

Anh rất tự nhiên kéo ngón tay cô đến bên môi mình hôn lên, sau đó đặt ngón tay lên lồng ngực mình, mở mắt nhìn cô.

Trong ký ức, đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ anh thức dậy, nhưng không biết có phải là vì tâm lý hay không, cô luôn cảm thấy A Tự hôm nay đặc biệt đẹp mắt, ánh mắt cực kỳ dịu dàng.

“A Tự, sao anh lại đẹp như thế? Mắt đẹp, mũi đẹp, môi cũng đẹp.” Mỗi chỗ cô nói, cô đều ghé đến hôn lên nơi đó, “A Tự đẹp trai thế này là của em.”

Tựa như có một chiếc lông vũ mềm mại lướt qua tim anh, anh vuốt ve gò má của cô, trả lời: “Em càng đẹp hơn.”

Nói rồi, anh khẽ đưa tay thăm dò, hỏi, “Còn đau không?”

Úc Thịnh hiếm khi đỏ mặt: “Đau… Cần anh hôn vào mới hết đau.” Cô nói rồi ghé môi đến, nhưng kết quả anh lại ngẩng đầu hướng về bên dưới…

Úc Thịnh:...

Được rồi, tùy anh đấy, cô không quản nữa…

Một giờ đồng hồ sau, anh bế cô lên lầu.

***

Sau hôm đó, thời gian hai người quấn lấy nhau càng nhiều hơn, vì Thu Tự sống ở tầng dưới, viếng thăm gì đó thật sự là không thể tiện hơn nữa, có lúc thậm chí có thể đánh răng ở nhà mình xong lại qua đó gõ cửa.

Vậy nên, trong lúc Sếp Cố đang bận rộn đối phó Úc Thị, mỗi ngày Úc Thịnh đều trải qua vô cùng ngọt ngào, vui vẻ.

Cộng với chuyện sau này của Úc Thị, trong lòng Úc Thịnh thật sự vẫn khá cảm ơn anh ta.

Cô cho rằng thời gian vui vẻ như vậy sẽ tiếp tục kéo dài. Cho đến một tháng sau, Thu Tự trong cuộc họp nhận được một cuộc gọi, anh bỏ cuộc họp đang họp được một nửa, ra ngoài nghe máy.

Đợi đến khi anh kết thúc cuộc gọi quay lại, cuộc họp đã kết thúc, Úc Thịnh cũng quay về phòng làm việc của mình mà anh nghiêm túc đi đến trước mặt cô.

“Sao rồi?” Cô ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn anh.

“Có thể anh cần rời khỏi một khoảng thời gian.”

Úc Thịnh nhất thời không hiểu: “Gì cơ? Rời khỏi đi đâu cơ?”

“Có một người rất quan trọng với anh đã mất, anh cần về nước M một chuyến.”

Cô để ý anh dùng là về, chứ không phải là đi.

“Vậy nên, anh cần tham gia tang lễ của bạn anh sao?” Theo Úc Thịnh thấy, đây là chuyện đương nhiên, “Anh đi đâu, đi mấy ngày, em nhờ Tiểu Mỹ đặt vé máy bay khứ hồi cho anh.”

Thu Tự nhìn cô, cảm thấy lúc bản thân lên tiếng cực kỳ khó khăn: “Anh không phải đi mấy ngày, có thể anh cần về mấy tháng.”

Nếu như có thể, anh vốn không muốn rời khỏi cô dẫu chỉ một ngày, nhưng lần này không giống như thế, đối phương không chỉ là ân sư của anh mà còn là người nuôi dạy anh khôn lớn.

Ông ấy dạy anh tất cả bản lĩnh, dẫn dắt anh trở thành người như hôm nay, ông ấy là cha, là thầy, là người thân của anh.

Năm đó, lúc anh rời khỏi nước M sang Trung Quốc, đối phương từng nói, nếu có ngày ông ấy không thể duy trì gia đình hiện tại, ông ấy hi vọng bất kể anh đang ở đâu trên thế giới đều có thể quay về, thay ông ấy thu thập đống cát tàn mà ông ấy để lại.

Ông ấy bảo rằng đời này, ông ấy buông bỏ tình yêu quá sớm, đến lúc muốn quay đầu sớm đã bị người trong nhà trói buộc rồi.

Lúc ông ấy còn sống, ông ấy có thể quản lý bọn họ, cân bằng tất cả hỗn loạn nhưng ông ấy có thể đoán được có một ngày nếu như ông ấy không còn, mấy người kia nhất định sẽ vì chút tài sản này mà giành giật đến một mất một còn.

Ông ấy không muốn phân chia tài sản của mình, cũng không muốn tùy tiện giao cho con trai vô năng, vậy nên nếu như có một ngày ông ấy rời đi, ông ấy sẽ để lại một phần di chúc, để anh tạm thời tiếp quản những sản nghiệp kia để cân bằng người nhà tán loạn mất trật tự của mình.

Ông ấy cần có người đến cho họ một chút giáo huấn, để họ hiểu rằng, một đống cát tàn không làm được gì, duy chỉ có đồng tâm hiệp lực, mới có thể lấy về sản nghiệp thuộc về mình.

Nhưng ông ấy không có người đủ tín nhiệm nào khác, người giúp ông ấy làm việc này quá mức quan trọng, người đấy không thể có chút tham lam, có năng lực tự bảo vệ chính mình, vì có thể sẽ gặp được nguy hiểm, người đó còn cần có tâm lý mạnh mẽ chịu đựng tất cả mắng rủa chì chiết, bởi vì anh quay về để đóng vai người xấu.

Mà bản thân ông ấy cũng cần tín nhiệm đối phương một trăm phần trăm mới có thể viết vào di chục người thừa hưởng tất cả sản nghiệp. Ngoài Thu Tự ra, ông ấy không tin bất kỳ người nào.

“Chuyện gì thế?” Em đang hỏi anh đấy, A Tự.” Úc Thịnh chống bàn làm việc đứng dậy.

Về lý trí, cô biết Thu Tự là người độc lập, có năng lực, dù họ đã bên nhau, anh cũng không thể hoàn toàn trói buộc trên người cô.

Anh tự do, anh có thể đi bất kỳ mọi nơi.

Cô sớm biết anh có bí mật, cô chỉ là không ngờ có ngày, bí mật này sẽ đột nhiên xuất hiện, mang anh rời khỏi cô.

“Anh từng đồng ý với một người, sau khi ông ấy mất anh sẽ quản lý sản nghiệp của ông ấy một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này có thể là ba tháng, cũng có thể là chín tháng, cũng có thể càng dài hơn.”

“Chuyện này còn quan trọng hơn em sao?”

“Không, trên đời này không có gì quan trọng hơn em.”

“Vậy anh còn rời đi? Không phải anh luôn rất lo cho em sao, bất kỳ lúc nào đều muốn ở bên em sao?”

Cô cho rằng không nói thích, không yêu đương sẽ không có nỗi khổ chia tay, nhưng bây giờ nghe anh nói cần rời khỏi một khoảng thời gian, cô vẫn cảm thấy khó chịu, “Anh nói cho em biết, rốt cuộc anh cần đi bao lâu, thời gian dài hơn chín tháng là bao lâu?”

Lời nói gần như đã đến bên môi rồi nhưng cô lại nhịn xuống.

Dường như chỉ cần cô không hỏi, chuyện đó sẽ không biến thành sự thật vậy.

Anh vòng qua bàn làm việc, kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: “Em muốn đi cùng anh sao, nếu như em đồng ý, anh có thể dẫn em đi cùng. Anh có thể đưa em đi nhìn ngắm nơi anh đã khôn lớn, dẫn em đi xem quá khứ của anh, kể tất cả mọi chuyện mà em không biết.”

Úc Thịnh không hỏi anh nước M ở đâu, trong lòng cô rất rõ, bất kể là ở đâu, cô đều không thể đi cùng anh.

Cô có sự nghiệp mà cô cần gìn giữ, đối với cô mà nói, dù thích một người hơn nữa đều không thể vì đối phương mà vứt bỏ cuộc sống của mình, đi thử trải nghiệm mạo hiểm chưa biết trước.

Cô có thể nhưng cô không đồng ý.

Trước giờ tình yêu đều không phải toàn bộ cuộc sống của cô.

Mà Thu Tự, còn rõ hơn cô về điểm này, nên lúc mới mở miệng anh mới khó nói như thế.

Anh không có cách nào miễn cưỡng cô vứt bỏ mọi thứ để theo anh rời đi, nhưng bây giờ anh không thể không rời đi, đó là lời hứa anh hứa với ân sư của mình. Nhưng anh không muốn rời xa cô, đầu và tim ở hai hướng ngược nhau nên sẽ càng khó chịu.

“Cho dù em không đi, anh cũng không thể một đi là mấy tháng không về chứ?” Người trong lòng lần nữa lên tiếng, anh cúi đầu nhìn cô, cô đưa mắt nhìn anh, “Bây giờ giao thông thuận tiện, anh có thể cách một khoảng thời gian quan về một chuyến.”

“Nếu như anh quay về, họ cũng sẽ tìm thấy em, em sẽ gặp nguy hiểm.” Anh vẫn luôn rõ, mấy người kia vì tiền có thể điên cuồng thế nào.

Giống như ân sư anh nói, chuyện này nhất định nguy hiểm.

“Nếu đã nguy hiểm như vậy, thế đừng về nữa.” Cô vừa nói xong, lại sửa lại, “Bỏ đi, đây là chuyện của anh, em không muốn quản, tóm lại, anh tự quyết định đi.”

Úc Thịnh rất ít khi thật sự giận anh, lần này dù cô không hề lộ ra bất kỳ vẻ mặt không hài lòng và giận dữ nào với anh nhưng anh nghe ra, cô thật sự có hơi giận.

Buổi tối quay về căn hộ, Thu Tự bảo rằng mình cần sửa soạn đồ đạc, Úc Thịnh không muốn nói nhiều với anh, trực tiếp về nhà.

Trong đầu cô hơi rối loạn, sớm lên giường nằm nhưng lại có chút mất ngủ, không dễ gì đến lúc sắp thiếp đi lại cảm nhận có người nhẹ nhàng ôm lấy cô.