Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 36



Ba người vội vàng ngồi vào ghế sau xe.

Một người trong đó là một cậu bé khoảng mười tuổi, mắt cậu không có tiêu cự, là một người mù.

Người còn lại là một bà lão gầy khô, tóc bạc trắng.

Cả hai người đều tiều tụy và nhếch nhác.

Ngược lại là người đàn ông hệ thực vật kia lại có vẻ tràn đầy năng lượng.

Anh ta khiêng hai người chạy vội lên xe, mặt không đỏ, hơi thở không gấp.

Sau khi Sở Thiên Tầm nổ máy xe, anh ta luôn miệng cảm ơn.

"Thật cảm ơn cô, tôi là Thích Vĩnh Xuân, là người địa phương của Nga thành. Vị này.."

Thích Vĩnh Xuân nhìn lại hai người bên cạnh, hiển nhiên là anh ta cũng không biết họ tên hai người này.

Anh ta mở tất cả phòng giam, thả những người bị giam cầm ra. Tất cả tù nhân đều lao ra ngoài, tranh nhau trốn thoát.

Chỉ có một già một trẻ này chạy không nhanh, bị tụt lại phía sau.

Thích Vĩnh Xuân dùng cơ thể và sức lực to lớn của bản thân để đưa hai người họ cùng nhau chạy trốn.

Có lẽ vì nhiều người chạy trốn, nên trong lúc hỗn loạn, những người bị tụt lại phía sau như bọn họ lại thuận lợi chạy một đường đến đây.

"Tôi họ Phùng, tên Lộ Anh." Bà lão ho khan mấy tiếng, chỉ vào cậu bé bên cạnh giới thiệu: "Đứa nhỏ này họ Đồ, tên Diệc Bạch."

Đồ Diệc Bạch đột nhiên mở miệng: "Phía trước có người, mười người. Trong đó có năm thánh đồ, đều là hệ chiến đấu."

Ánh mắt cậu không có tiêu cự nhìn chăm chú vào phía trước, nhưng lại có thể nói ra tình huống đang diễn ra ngoài tầm mắt mình.

Sở Thiên Tầm đánh tay lái, đổi phương hướng.

"Cậu có thể nhìn thấy sao?" Sở Thiên Tầm hỏi.

"Không nhìn thấy, từ lúc sinh ra tôi đã bị mù. Đây là dị năng của tôi, có thể cảm nhận được người và đồ vật ở rất xa."

Đứa trẻ này cực kỳ bình tĩnh lại tự chủ, nếu không nhìn bề ngoài thì cậu trông còn trưởng thành hơn Giang Tiểu Kiệt hoạt bát.

Sở Thiên Tầm đã thả những dị năng giả bị Thánh Thiên Sứ bí mật giam giữ.

Nhóm người này bỏ trốn đã tạo nên sự hỗn loạn, trong lúc vô tình lại tạo điều kiện cho Sở Thiên Tầm trốn thoát.

Phần lớn giáo đồ Thánh Thiên Sứ đều canh giữ ở cửa chính căn cứ, đủ loại dị năng lần lượt được thi triển, bọn họ nhận được lệnh phải giăng nhiều lớp bẫy để kẻ đến đột phá vòng vây có đi mà không có về.

Lại không biết, lúc này Sở Thiên Tầm đã quay đầu xe, lái đến chỗ sâu trong căn cứ.

Cô từng sống trong căn cứ này được hai tháng, khi đó, vì có thể lấp đầu bao tử, hầu như ngày nào cô cũng leo lên ngọn núi phía sau để tìm thứ có thể ăn nên rất quen thuộc con đường trên núi.

Hiện tại, cô mang theo Diệp Bùi Thiên bị thương nặng, không thể đối đầu trực diện với số lượng lớn Thánh Thiên Sứ, vì vậy cô dự định leo lên ngọn núi phía sau căn cứ để đột phá.

"Có người đuổi theo, số lượng rất nhiều." Ngữ khí lần này của Đồ Diệc Bạch có chút khẩn trương, cậu không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía sau.

Con đường phía sau phủ đầy bụi mù, mấy chiếc xe lờ mờ xuất hiện phía sau.

"A, sắp đuổi kịp rồi, đuổi kịp rồi." Thích Vĩnh Xuân xoay người, gần như gác lên cửa sổ xe phía sau: "Thật quá đáng, tại sao những người này lại muốn bắt chúng ta, ngoại trừ khiến thực vật nở hoa thì tôi cũng không biết làm gì khác mà?"

Diệp Bùi Thiên chậm rãi ngồi thẳng người, không trung phía sau xe dâng lên một tầng cát mỏng, nhưng rất nhanh cát vàng lại từ không trung rơi xuống mặt đất, rải rác khắp nơi.

Diệp Bùi Thiên phun ra một ngụm máu, ôm bụng.

"Anh bạn trẻ, bọn họ làm gì anh vậy?" Bà lão Phùng Lộ Anh hỏi: "Có phải là dùng thuốc ức chế không?"

"Không, thuốc ức chế không có hiệu quả đối với tôi." Diệp Bùi Thiên cố gắng khôi phục hơi thở: "Tôi.. chờ một lát là được."

Sở Thiên Tầm nhìn hắn một cái: "Anh không cần miễn cưỡng, trận chiến giao cho tôi."

Vết thương của Diệp Bùi Thiên là tự tay cô xử lý, trên người hắn, cô thấy rõ cực hạn cái ác của con người.

Để khiến Diệp Bùi Thiên không có cơ hội hồi phục, những người kia thậm chí còn lấy đi một phần nội tạng của hắn, liên tục khiến hắn rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu.

Phùng Lộ Anh mở miệng: "Khả năng của tôi không có tác dụng nhiều, nhưng lúc này thì tôi có thể giúp được một chút."

Bà lão nhắm mắt lại, mái tóc trắng có hơi bay lên, tầm mắt của mọi người lúc này dường như có chút mông lung.

Phía sau xe dần dần hình thành sương trắng, sương mù ngày càng dày đặc, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của những kẻ truy đuổi phía sau, kẻ địch đi theo cuối cùng cũng bị sương mù dày đặc cản trở, mất phương hướng.

Khi xe đến chân núi, Sở Thiên Tầm cõng Diệp Bùi Thiên ra khỏi xe.

"Hay là để tôi cõng anh ấy cho? Cô chỉ là một cô gái thôi mà." Thích Vĩnh Xuân sờ đầu, trong ký ức anh ta, con gái đều là sinh vật yếu đuối cần được bảo vệ, đây là lần đầu tiên anh ra thấy một cô gái cõng đàn ông.

"Tiểu Bạch, cậu có thể tự mình đi không?" Thích Vĩnh Xuân hỏi Đồ Diệc Bạch, thuận miệng lại đặt cho người ta một biệt danh.

Đồ Diệc Bạch không hài lòng với biệt danh Thích Vĩnh Xuân đột nhiên đặt cho mình.

Cậu nhấc chân dẫn đầu đi lên núi, dưới sự giúp đỡ của dị năng, cậu có thể xác định được phương hướng mà không bị sương trắng ảnh hưởng.

Sở Thiên Tầm không khách khí đem Diệp Bùi Thiên giao cho Thích Vĩnh Xuân, còn mình đi phía sau để cản phá hậu phương.

Một đoàn người vượt qua đỉnh núi, xuyên qua rừng cây rậm rạp.

Thể lực của thánh đồ đều tốt hơn người bình thường rất nhiều, nên mặc dù là một đội già yếu bệnh tật nhưng tốc đi lại cũng không tính quá chậm.

Trong bóng đêm, sương trắng dày đặc dần dần tán đi, Phùng bà bà ho khan mấy tiếng, bà cúi người, lắc đầu: "Tôi chỉ có thể làm được như vậy."

"Phùng bà bà, bà nghỉ ngơi đi, đừng dùng dị năng nửa, chúng ta đã tiến sâu vào ngọn núi như vậy, những người kia chắc chắn sẽ không đuổi kịp." Thích Vĩnh Xuân nói.

Đồ Diệc Bạch cũng dừng bước.

"Không đúng." Cậu nói: "Có một đội người đang theo sau."

Cậu đứng tại chỗ, nghiêng tai ngưng thần trong chốc lát, cau mày: "Dẫn đầu là một người đàn ông, dường như có thể khống chế thực vật."

"Có bao nhiêu người?" Sở Thiên Tầm cau mày hỏi.

"Bảy người, tất cả đều là cao thủ, tốc độ của bọn họ rất nhanh. Bây giờ sương mù tản đi, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp."

Sở Thiên Tầm rút song đao ra: "Thích Vĩnh Xuân, anh dùng thực vật làm một ít đồ che đậy, các người trước cứ trốn một chút đi."

"Tôi, tôi không làm được." Thích Vĩnh Xuân đỏ mặt.

"Thứ phức tạp như vậy tôi không làm được. Tôi chỉ giỏi điều khiển thực vật nở hoa thôi." Anh ta nhỏ giọng thì thầm.

Sở Thiên Tầm kinh ngạc, cô từng chứng kiến người đàn ông đầu trọc trong nháy mắt đã mọc lên rất nhiều thảm thực vật trên chiến trường, thậm chí có thể tạm thời trói buộc cơ thể của ma vật cấp 2, cô còn cho rằng vị Thích Vĩnh Xuân cùng là dị năng hệ thực vật này cũng sẽ không kém quá xa.

Diệp Bùi Thiên trên vai Thích Vĩnh Xuân nâng lên một tay.

Thân vách núi bên cạnh bọn họ, bùn đất bắt đầu lõm vào trong, xuất hiện một cái hố nhỏ.

Cái hố này chậm rãi mở rộng, biến thành một cái hang có thể miễn cưỡng chứa bốn năm người.

Mọi người vội vàng chui vào trong, cửa hang lại bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng chỉ để lại một lỗ thông gió có kích thước bằng quả bóng đá.

Những dây leo ở khu vực gần đó nhanh chóng bò qua, giao thoa bao trùm cửa hang, còn nóng lòng nở ra mấy bông hoa nhỏ màu trắng, lắc lắc về phía Sở Thiên Tầm như muốn khoe công.

Ít nhất thì nhìn từ bên ngoài không có gì khác thường.

Editor: Quy Lãng

Sở Thiên Tầm tức giận cười: "Được rồi, các người trốn đi, tôi đi xem xét tình hình."

"Cô gái," Dưới bụi cây vang lên giọng nói của một lão giả: "Người đàn ông kia họ Nghiêm, tên là Nghiêm Tu, bên ngoài là một thánh đồ, nhưng thực tế hắn lại là người rất tàn nhẫn, trên tay hắn và người tên Phó Oánh Ngọc dính không ít máu. Người nhà của tôi đều chết trong tay bọn họ. Cô nhất định phải cẩn thận."

Sở Thiên Tầm mài hai thanh đao trong tay, phát ra một tiếng vang rõ ràng.

Trăng đen gió lớn (*), trong núi tràn ngập sương mù, cô ngược lại muốn xem tay ai tàn nhẫn hơn.

(*) Nguyệt hắc phong cao – trăng đen gió lớn: Thích hợp để làm chuyện xấu, thưởng để chỉ những khi xảy ra chuyện chẳng lành.

"Thiên Tầm." Dưới bụi cây lại vang lên một giọng nói đầy lo lắng.

Sở Thiên Tầm dùng hết lực nhảy lên ngọn cây.

"Bùi Thiên, anh yên tâm, tôi đi một lát sẽ về."

Tán cây lắc lư, bóng người biến mất, không trung chỉ còn lại giọng nói của Sở Thiên Tầm.