Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm

Chương 40-2



Chiếc xe tải đang lái đột nhiên thắng két một tiếng dừng lại, từ góc đường đột nhiên xuất hiện một con ma vật to lớn, làn da ma vật tái nhợt, mặt không chút cảm xúc, khắp nơi trên cơ thể mọc ra vô số xúc tua.

Nó kéo lê một hộp đèn xanh đèn đỏ, chậm rãi bước qua vạch kẻ đường trước mặt mọi người.

Thi Đức Minh còn chưa kịp phản ứng, hai người ngồi trước mặt hắn đã biến mất không thấy.

Cát vàng ngưng tụ thành xiềng xích, trói chặt tứ chi lộn xộn của ma vật, kéo ngã thân hình to lớn của nó, giam chặt nó trên đường.

Cùng lúc đó, một bóng dáng mảnh khảnh thoáng hiện trên lưng ma vật.

Chỉ thấy ánh bạc lóe lên trên xương cổ ma vật.

Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại, Sở Thiên Tầm đã từ trên người ma vật đứng lên, viên ma chủng xanh biếc xoay tròn giữa ngón tay trắng nõn, cô nhẹ nhàng cười nói: "Cái này có phải là người nào giết thì của người đó không?"

Thi Minh Đức và những người trên xe, há to miệng giật mình không nói nên lời.

"Quyện ca, anh mau nhìn người phụ nữ đó."

Trong xe địa hình của Đường Quyện, qua cửa sổ xe, mọi người đều nhìn rõ cảnh tượng này.

"Đúng là không tệ, có thể liều một trận với Nghiêm Tuyết của chúng ta." Đường Quyện nhướng mày.

"Sao có thể như vậy được, Tuyết Nhi của tôi là lợi hại nhất." Giang Hồng Tài ngồi bên cạnh vẫn không quên bảo vệ bạn gái mình.

Ánh mắt Nghiêm Tuyết lóe lên sau cặp kính bảo hộ màu xanh nhạt, cô lau súng trong ta, không nói gì.

"Quyện ca, gần đây tình hình trong căn cứ có chút không ổn cho lắm, từ khi mọi người biết công dụng của ma chủng, trong lòng lúc nào cũng nhớ thương, tình trạng đoạt ma chủng diễn ra rất nhiều, chúng ta có nên quy định lại cách phân phối ma chủng không?" Người lên tiếng là tâm phúc của Đường Quyện, tên Nhạc Hòa An.

Hắn và Thi Đức Minh ngồi trên một chiếc xe khác, từ đầu đã đi theo bên cạnh Đường Quyện, được coi là phụ tá đắc lực đáng tin cậy nhất của Đường Quyện.

"Hừ. Một đám ngu xuẩn. Ma vật còn chưa giết được bao nhiêu, vậy mà nội bộ đã đấu đá nhau. Làm sao để phân phối? Thứ này thì ít, mọi người ai cũng muốn, đương nhiên là ai đóng góp nhiều thì người đó được." Đường Quyện khinh thường nói: "Có chút người lúc săn ma thì sợ hãi co rút, lại tự nhiên muốn được chia một thìa, nghĩ thật hay, căn cứ chúng ta không cho phép xảy ra chuyện hỗn loạn như vậy."

Khu phố nơi có siêu thị từng là khu vực dân cư đông đúc, xe di chuyển vào càng sâu, ma vật lang thang xung quanh ngày càng nhiều.

Các thánh đồ trong căn cứ Nam Khê, chia thành mấy tiểu đội ngày thường hay phối hợp với nhau, di chuyển từng chút một vào bên trong siêu thị.

Giang Tiểu Kiệt đứng trên đỉnh một ngọn đèn đường, băng trùy liên tục rơi xuống từ không trung, như một cơn lốc từ băng tuyết. Dưới sự đả kích liên tục của băng trùy, một con ma vật nâng cổ gào thét giãy dụa, nhất thời không bò dậy nổi.

Băng trùy dừng lại, bóng dáng Sở Thiên Tầm hiện lên, hai lưỡi đao đan vào nhau, trong nháy mắt mở ra một dấu thập lớn trên bụng ma vật, một đao lấy ra ma chủng.

Cách bọn họ một hai tòa nhà, năm cột trụ lửa phóng lên tận trời, gần như thắp sáng một nửa khu phố.

Đó là Đường Quyện đang thi triển khả năng của hắn.

Sở Thiên Tầm đứng trên thân thể cao lớn của ma vật, kinh ngạc ngẩng đầu lên

Hồng liên luyện ngục? (* Sen đỏ địa ngục)

Không phải chứ, cô thầm nghĩ.

Sớm như vậy đã có thánh đồ có thể sử dụng dị năng hệ hỏa mạnh như vậy, sao cô lại chưa từng nghe nói qua.

Ký ức mười năm trước của Sở Thiên Tầm đã có chút mơ hồ, cô còn nhớ ở thời kỳ đó, có lẽ so với lúc này thì trời đã tối muộn một chút, cô cũng từng đi qua nơi này. Không chỉ không nhìn thấy nhân vật tên Đường Quyện này, thậm chí ngay cả căn cứ Nam Khê đều chưa từng nghe nói.

Chiến đấu không kéo dài bao lâu, tất cả ma vật trong ngoài siêu thị hầu như đều bị tiêu diệt.

Lúc này cách thời điểm ma chủng rơi xuống vẫn chưa đầy hai tháng, đồ bên trong siêu thị mặc dù rất bừa bộn, đã trải qua mấy lần cướp phá của cư dân xung quanh, nhưng như cũ vẫn có thể tìm thấy một lượng lớn vật tư và thực phẩm có thể sử dụng được.

Hai chiếc xe bán tải đi đến đều được xếp đầy.

Kết quả ngoại trừ những người bị thương thì tất cả mọi người chỉ có thể chạy bộ theo xe.

Thắng lợi trở về, các đội viên vui mừng hớn hở, không hề cảm thấy chút mệt mỏi nào.

Sở Thiên Tầm đút hai tay trong túi, cùng Diệp Bùi Thiên và Giang Tiểu Kiệt, ba người cùng nhau chạy.

Tốc độ ba người bọn họ rất nhanh, theo sát sau xe, không rơi một bước, dáng vẻ lại nhẹ nhàng như thường, ngẫu nhiên còn nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Giờ khắc này, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Sở Thiên Tầm đều thay đổi.

Gì mà cô em, mỹ nữ.. không còn ai dám tùy tiện xưng hô như vậy nửa.

Chiếc xe địa hình chạy qua bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Nghiêm Tuyết lộ ra, lúc này trên xe đều là người bị thương, ngay cả bản thân Đường Quyện cũng không nhanh không chậm chạy phía sau xe.

Nghiêm Tuyết đưa tay gõ cửa sổ xe: "Có muốn lên không?"

Cô nói với Sở Thiên Tầm.

Sở Thiên Tầm lịch sự từ chối ý tốt của cô ấy.

Trước sự chứng kiến của mọi người, cô đã thu hoạch được một túi ma chủng, chắc hẳn tối nay khi về đến căn cứ, các loại ý tốt ý xấu đều sẽ theo nhau tới.

Có lẽ sắp phải rời khỏi nơi này rồi, Sở Thiên Tầm nghĩ thầm trong lòng.