Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 112: Song sát



Sau khi căn dặn những người dân Frank xong, Tô Vũ quay lại gặp Johann hỏi: " Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa? "

Johann không trả lời mà liên tục đánh giá Tô Vũ nói: " Ngươi cũng không giống người bình thường đúng không? "

Tô Vũ cũng không có việc gì phải dấu giếm: " Có thể coi ta hơi giống với P32 là được "

Johann tò mò hỏi: " Sao ngươi làm được? "

Tô Vũ bắt đầu kể lại toàn bộ những gì hắn đã trải qua từ lúc trở thành Bán thạch nhân đến khi trở thành Lam tộc.

Johann cũng cảm giác được sự thần kỳ trong đó, hắn lắc đầu cảm thán: " Nếu như còn thứ nước đó chắc chắn nghiên cứu của chúng ta cũng không bị kẹt đến bây giờ. "

Tô Vũ nhìn ông: " Ta sẽ tìm cách kiếm một ít nước đó cho ngươi "

Johann nói tiếp: " Nếu được, ta muốn hợp tác với Cao Tuấn một lần "

Ông ta cũng khá khâm phục Cao Tuấn, một người không hề có ai giúp đỡ lại có thể làm được việc mà ông đã tốn nhiều năm. Chắc chắn không phải người này rất không tầm thường.

Tô Vũ gật đầu nói: " Ta sẽ để các ngươi gặp nhau "

Rồi hắn nhìn về phía bình thủy tinh đang chứa P32 nói: " Ta cần thêm một quái vật cũng có sức mạnh tương tự P 32, ngươi còn không? "

Johann suy nghĩ một chút rồi chỉ vào một bình ở phía xa: " Có, nó ở kia N11 "

Theo hướng chỉ của Johann, Tô Vũ thấy được một bình chứa tuy không lớn bằng P32 nhưng cũng khá lớn.

Bên trong là một quái vật có hình dạng gần giống con người nhưng toàn bộ da đều đã biến mất để lộ ra bên ngoài những bó cơ và lớp xương trắng. Trên đầu mọc ra hai chiếc sừng dài, sau lưng mọc đầu những gai xương sắc nhọn.

Tô Vũ hơi nhíu mày hỏi: " Quái vật này là người và loài gì? "

Johann nhìn về phía N11 với ánh mắt không mấy thiện cảm, nghiến răng nói ra từng chữ: " Quái vật biển "

Ở kiếp trước, Tô Vũ vẫn chưa tiếp xúc đến "Quái vật biển", hắn dùng cặp mắt hiếu kỳ đánh giá con quái vật trước mắt.

Tô Vũ hiếu kỳ hỏi: " Chúng rất mạnh sao? "

Johann ánh mắt vẫn dán chặt vào N11, thở dài bất lực: " Rồi một ngày ngươi sẽ biết vì sao chúng ta phải chạy đến đây "

Tô Vũ sau khi đánh giá xong N11 mở miệng phân phó: " Các ngươi chuẩn bị đi. Thời gian của chúng ta không nhiều đâu "

Nói rồi hắn đi ra ngoài bắt đầu chỉ đạo những người Frank đào hai hang đông ra phía bên ngoài. Trong đó có một hang động nhỏ và một hang động được đào từ hành lang ban nãy.

Tô Vũ mở miệng liên tục đốc thúc: " Nhanh tay lên, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu "

Sau đó hắn nhìn về phía một người đang ngồi nghỉ nói: " Nghỉ ngơi xong thì lại đào nhanh lên, ngươi muốn tất cả chết ở đây hả "

Với số lượng nhân công gần bảy nghìn người, mà công việc đào đường hầm vẫn vô cùng vất vả. Với hang động nhỏ không gặp quá nhiều khó khăn. Nhưng với hang động lớn lại khác, tuy lớp đất đá ở đây mới ra xuống nên rất dễ đào, nhưng việc chống đỡ để hành lang trở nên vững chắc không phải việc dễ.

Không còn cách nào khác hắn phải giết chết một số quái vật ở đây, rồi cho "Hồng Thông" đặt ở phía trên trần để chúng phát triển theo chiều ngang để giữ cho lớp đất đá không rơi xướng nữa.

Công việc kéo dài đến gần hơn một ngày thì bọn họ cũng đã đi đến cửa ra bên ngoài hành lang. Tô Vũ hạ mệnh lệnh cho tất cả mọi người quay trở về rồi cùng Johann chuẩn bị chơ kế hoạch đào tẩu.

Tô Vũ nhìn hai bình thủy tinh trước mắt nói: " Đã chuẩn bị xe đẩy cho ta chưa? "

Johann khẳng định: " Đừng lo, chúng ta đã tính toán rất kỹ lưỡng. Nó sẽ không sập đâu "

Tô Vũ gật đầu: " Vậy các ngươi ra ngoài trước đi, ta phải đánh lạc hướng bọn chúng "

Johann cũng không nói gì thêm, đi về phía phòng của H18 bế đứa bé vẫn còn đang ngủ đi về hướng thông đạo.

Tô Vũ đứng nhìn hai bình thủy tinh thi thoảng nổi lên những bọt khí, thầm nghĩ: " Hi vọng các ngươi hoàn thành nhiệm vụ "

Điều khiển những chiếc xe đẩy đến đúng vị trí rồi Tô Vũ bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình, hắn "Emeraline hóa" toàn bộ nước ở bên trong bình chứa của hai con quái vật rồi đẩy chúng nằm dọc lên trên chiếc xe.

Vì để chuẩn bị cho kế hoạch này, Tô Vũ đã yêu cầu thiết kế có một tấm chắn ở phía trước để dù tay hắn vẫn đặt trên hai bình thủy tinh. Nhưng khi đẩy cũng sẽ không làm bình thủy tinh rơi ra khỏi chiếc xe.

Chạy một mạch xuyên qua hành lang đã được dọn sẵn toàn bộ vật cản trên lối đi. Tô Vũ xuyên qua đến đến gần cửa ra vào thì hắn dừng lại sử dụng "Phong Ủng", rồi lấy đà đẩy mạnh hai viên "Đạn thủy tinh" bắn về phía trước.

Lúc này bên ngoài đã tập trung rất nhiều binh lính ở các khu vực xung quanh về đây, khi đám người Tô Vũ đào hang động đến gần lối ra họ cũng đã phát hiện được rồi chuẩn bị chờ sẵn ở đây. Trên khuôn mặt họ không quá căng thẳng, chỉ cần người bên trong lao ra chắc chắn sẽ chỉ có một kết quả.

"Ầm ầm ầm"

Khi tiếng động vang lên, tất cả binh lính đều cầm giáo và khiên lên chuẩn bị chiến đấu. Nhưng một lúc sau không hề có một chút động tĩnh nào, một binh lính mạnh dạng tiến đến bên trong để kiểm tra tình hình.

Hắn vừa đưa đầu vào nhìn bên trong thì thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là lối vào hành lang đã được khai thông, dưới đất đang có hai bình thủy tinh cỡ lớn với những bãi chất lỏng sền sệt xung quanh.

Rồi đột nhiên từ phía trên đầu, một bàn tay nắm chặt lấy đầu hắn kéo vào bên trong.

" A a a "

Những tiếng la thảm thất thanh của người lính xấu số cũng làm cho những người bên ngoài hoảng sợ, họ bắt đầu dùng tấm khiên chắn phía trước lối ra để chờ thứ bên trong xuất hiện.

Nhưng rồi mười mấy bàn tay từ dưới đất nhô lên, kéo những binh lính đang đứng tụ tập lại với nhau xuống đất. Từng mảnh xương nhỏ cũng từ dưới những chiếc hố vừa xuất hiện bắn lên phía trên làm những binh lính sởn da gà.

" Bộp bộp bộp "

Một con quái vật không lồ toàn thân được bao bọc bởi những lớp cơ và gai xương từ từ xé mở lối ra. Cơ thể nó cao gần năm mét, chầm chậm bước về phía những bính lính đang bắt đầu trở nên lo sợ.

" Gưaaaa "

Đã có binh lính không thể chịu được áp lực đó nữa, người này cầm lên lưỡi giáo trên tay đâm về phía cơ thể của con quái vật hai sừng.

" Keng "

Binh lính đó cũng không ngu ngốc, hắn trước tiếp đâm vào lớp cơ của con quái vật trước mặt, nhưng âm thanh va chạm của chúng như âm thanh của tiếng kim loại va đập vào nhau.

Bọn họ cũng đã bắt đầu hoảng sợ, nhưng bỗng nhiên ở phía xa một âm thanh vang lên: " Đội hình phòng thủ "

Một người cưỡi trên lưng một con ngựa toàn thân màu đỏ, ánh mắt tập trung về phía quái vật hai sừng.

Rồi một đội hình phòng thủ bắt đầu được hình thành, đây chính là đội hình phòng thủ bọn họ sử dụng để chiến đấu với những "Quái vật biển" nên dù binh lính ở đâu đều biết cách phối hợp thực hiện.

Từng tấm chắn bắt đầu được dụng lên xung quanh quái vật hai sừng, hành động này cũng đã khiêu khích nó. Nó đấm mạnh về phía tấm chắn khiến nó trở nên móp méo, người cầm khiên cũng bị lùi đi mấy mét mới dừng lại.

Nhưng cũng vì vậy nó lộ ra rất nhiều sơ hở, tất cả lưỡi giáo đều tập trung vào một điểm tấn công về phía quái vật hai sừng.

" Phụt "

Cũng tạo ra trên cơ thể nó một vết thương, tuy không sâu nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra. Binh lính thấy vậy bắt đầu lấy lại được hi vọng, họ lại phối hợp với nhau tạo nên trên cơ thể quái vật hai sừng thêm nhiều vết thương.

Nhưng hính như bọn họ quên phía dưới còn một con quái vật nhiều tay, khi đã ăn xong mười mấy người. Từng bàn tay từ dưới đất bắt đầu mọc lên kéo thêm mười mấy người khác xuống dưới đất.

Binh lính ra sức chống trả, nhưng những cánh tay này như được lắp thêm nam châm, chúng luôn bắt được chân của họ. Mà dù chém lên trên cánh tay thì vẫn không hề thay đổi được hướng đi của chúng.

Người đàn ông cưỡi ngựa phía xa thấy tình hình không ổn, vội hét lên: " Rút lui "

...