Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 152: Hỏa thiêu



"Hóa ra tất cả chuẩn bị này đều cho ta sao?" Nhẹ nhàng rút những mũi tên đang cắm trên người mình, ánh mắt hắn nhìn về phía tường thành nở một nụ cười sảng khoái.

Người đứng trên thành nhìn thấy hắn nguyên vẹn cũng không ngoài ý muốn, hắn vẫn bình thản trả lời:

"Ngươi có hài lòng với thành quả của chúng ta không?"

"Nếu như thêm chút hỏa lực nữa có lẽ sẽ hoàn mỹ hơn." Tô Vũ nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời.

"Đúng vậy, nếu thêm chút nữa có lẽ ngươi đã chết rồi." Người kia cũng hơi tiếc nuối nói.

"Có thể nói cho ta, vì sao ngươi chọn phản bội không, Adney?" Thu lại vẻ tươi cười, hắn nhìn về phía người trên tường thành hỏi.

Adney nhìn Tô Vũ một lúc nở một nụ cười chế giễu:

"Ban đầu ta cứ nghĩ ngươi có tham vọng lớn. Nhưng ta đã lầm, ngươi chỉ là một kẻ thích an nhàn. Ngươi đưa chúng ta vào đây trốn vào đây để làm gì? Ngoài kia, dân tộc của chúng ta, đất nước của chúng ta bị đối xử còn thua cả súc vật."

"Còn chúng ta ở đây thì làm gì? Chẳng làm gì cả, chúng ta không phải thứ hèn nhát, chúng ta cần chiến đấu, chứ không phải trốn chui trốn lủi như mấy con chuột."

"Thế là ngươi đầu hàng vua Frank?" Tô Vũ nghe xong cũng không quá nhiều cảm xúc, hắn vẫn bình tĩnh hỏi.

"Chúng ta là người Frank, chúng ta chỉ tiếp tục là người dân nước Frank thôi." Adney phản bác.

"Vậy nếu các ngươi ai muốn chiến đầu thì rời đi đi, ta cũng đâu ngăn các ngươi ở lại." Tô Vũ giả bộ khó hiểu.

Adney bị đâm trúng tim đen không biết nói lại thế nào, phải đợi một lúc sau hắn mới lấy lại bình tĩnh:

"Người dân nước Frank tất nhiên phải có nghĩa vụ tiêu diệt quân xâm lược, không muốn chiến cũng phải chiến."

"Ha ha ha, không sao. Ta hiểu rồi." Tô Vũ nhìn biểu cảm trên mặt của Adney kìm không được bật cười thành tiếng.

Adney càng lúc càng thẹn hơn, hắn nhìn về phía binh lính phía sau:

"Giết chết hắn cho..."

"Phụp" Một lưỡi kiếm được Tô Vũ nhắm rất chuẩn vào cổ của người binh lính, khiến máu của bắn đầy lên trên khuôn mặt của Adney.

"Đừng vội vàng như vậy chứ." Tô Vũ bật cười.

Lấy một thanh kiếm khác, Tô Vũ không chạy về thành Vạn Xuân mà chạy thẳng về phía vách đá bên cạnh thành.

"Còn đứng đó làm gì, bắn bắn đi." Adney lấy khăn lau đi vết máu, giận dữ quát.

Hàng loạt mũi tên lại lần nữa được bắn về phía Tô Vũ, nhưng bọn họ không dễ dàng bắn trúng hắn như lần trước. Tốc độ của hắn đã gia tăng lên gần 50%, lại di chuyển đến gần sát vách đá khiến những ụ súng bên đó không thể bắn trúng được hắn.

"Keng keng" Quay người lại đỡ vài mũi tên bắn về phía mình, hắn lại lần nữa lao về phía vách đá.

【 Phong Ủng】

Kích hoạt kỹ năng từ Phong Ủng, tốc độ của hắn lại lần nữa được gia tăng. Chạy tới vách đá, hắn lại lần nữa gia tốc đạp lên trên những mỏm đá lởm chởm.

"Keng phụt" Loạt mũi tên bắn tới, lần này hắn không rảnh tay để đỡ đòn. Nhưng cũng không biết nên buồn hay nên vui mà sau khi bị Cao Tuấn tra tấn, sức chịu đau của hắn đã tăng lên một cách vượt bậc. Mũi tên đang cắm vào lưng bây giờ đối với hắn như một vết muỗi chích.

"Bộp bộp bộp" Hắn tiếp tục nhảy lên trên thật cao, cao tới hơn tường thành tầm mười mấy mét thì hắn chuyển hướng đạp mạnh lên vách đá.

"Phụt phụt phụt. " Loạt mũi tên nữa lại bắn tới, hắn cuộn tròn người giữa không trung để bảo vệ những bộ phận yếu hại của cơ thể mình lại.

Như một quả đạn pháo, hắn đập mạnh về phía trên tường thành khiến nó cũng hơi rung lắc.

Bụi mù từ cuộc va chạm từ từ tán đi, Tô Vũ bẻ khớp cổ, nở nụ cười khát máu: "Chúng ta bắt đầu nói chuyện được rồi chứ nhỉ."

"Còn đợi gì nữa, giết..." Adney từ phía xa hét lớn.

"Giết.. "Từng nhóm binh sĩ mặc dù hoảng sợ nhưng vừa có người đi đầu lao lên, bọn họ như tiếp dũng khí.

Tô Vũ nhìn về phía những binh lính gật đầu hài lòng: "Binh lính của Elena huấn luyện cũng không đến nỗi nào."

Nhưng có dũng khí là một chuyện, có giết được đối thủ hay không lại là một chuyện khác. Tô Vũ lấy một hơi dài rồi ngửa đầu thét lớn.

【Người chơi sử dụng kỹ năng Gào Thét (LV1)】

Đám đông xung quanh vừa mới lao lên đã hoảng sợ đứng yên tại chỗ, Tô Vũ bước đi rất chậm, nhưng tay lại rất nhanh. Từ mỗi bước chân hắn bước đi là ít nhất ba binh sĩ phải tử mạng. Mà hắn không phát hiện ra một điều, cứ mỗi lần hắn giết chết một người thì có hai dòng khí chảy vào người hắn, một luồng màu đỏ, luồng còn lại màu xanh lục.

Phía xa, khuôn mặt của Adney đã trắng bệnh, hắn quay qua đẩy một binh lính lên phía trước: "Nhanh ngăn hắn lại, nhanh lên..."

"Ngươi đi mà lên." Người binh lính kia lập tức quay người chạy.

Máu của những xác chết như một bức thảm trải ra trên bước đi của Tô Vũ. Hắn như một Tử Thần, nơi hắn đi qua đã nằm la liệt xác chết. Với người phản bội, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nhân từ.

Bức thảm cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Adney.

"Ngươi có hối hận không?" Tô Vũ nhẹ nhàng hỏi.

"Chưa bao giờ." Adney hơi cúi đầu trả lời.

"Phập" Đã không còn gì để nói nữa, Tô Vũ dùng một lưỡi kiếm đâm thẳng vào trái tim của Adney. Để ít ra hắn cũng có thể chết toàn thây.

Nhưng khi hắn đang chuẩn bị quay người đi thì hắn thấy được khuôn mặt lúc ra đi của Adney. Hắn trước khi chết không hề có vẻ đau khổ, mà vẫn nở một nụ cười trên môi.

Bắt một binh lính đang run rẩy nằm dưới đất, Tô Vũ kề cây kiếm trên cổ hắn: "Duke ở đâu?"

"Đừng giết ta, Adney giữ bọn hắn ở trong nhà thí nghiệm." Binh sĩ hoảng sợ van xin.

"Phụt" Tô Vũ dùng một lưỡi kiếm nhẹ nhàng cứa qua cổ tên kia rồi bước đi.

Nhảy xuống tường thành, hắn chạy nhanh về phía trong tòa thành để tìm kiếm Duke và những người khác. Nhưng lúc này đường phố thành Vạn Xuân đã không còn một bóng người, đến trẻ em cũng không thấy đâu.

"Đốt đi, đốt chết chúng đi." Âm thanh huyên náo từ phía bức tượng thần Khnum vọng tới.

Càng đến gần, âm thanh huyên náo, chửi rủa càng lúc càng rõ ràng hơn:

"Giết chúng đi, chúng là ác ma."

"Đốt chúng, đốt chúng."

"Trả thù cho con ta."

Phía trước tượng thần Khnum là một giàn hỏa thiêu cỡ lớn, trên cây cột lớn là những người Rhine, thậm chí trong số những người đó có cả cô bé Alice.

"Ba ơi, tại sao họ lại muốn giết chúng ta?" Âm thanh cô bé có hơi nức nở hỏi Johann.

Johann không biết nên trả lời như thế nào, ánh mắt ông nhìn lướt qua những khuôn mặt bên dưới, bọn họ đang rất phẫn nộ, thậm chí có người còn đang chờ mong được thấy cảnh hóa thiêu.

"Chúng ta đã làm sai một chuyện nên họ muốn giết chúng ta." Ông thở dài nói.

"Chúng ta không có cách nào sửa sai sao? Ninh Như nói con nít sai biết sửa là đứa trẻ ngoan mà." Giọng nói ngây thơ xen lẫn tiếng nấc của cô bé vang lên.

"Bọn họ không cho chúng ta sửa nữa rồi." Ông quay đầu không dám nhìn về phía mặt cô bé nữa.

Một người phụ nữ Frank đi đầu giận dữ nói:

"Đưa cây đuốc đây, hôm nay ta phải trả thù cho con ta."

Bà ta cầm cây đước rồi vứt thẳng về phía đống gỗ xung quanh, rồi quỳ xuống nức nở: "Mẹ đã trả thù được cho con rồi."

Trên giàn hỏa thiêu Alice khóc càng lúc càng thương tâm, cô bé hỏi người phụ nữ: "Cô ơi, cháu đã làm gì sai ạ? Cháu chưa muốn chết, cô bỏ qua cho chúng cháu lần này được không?"

Giọng nói của cô bé cũng khiến cho người phụ nữ chú ý, nhìn về phía cô bé, bà như đang thấy đứa con nhỏ đã mất của mình: "Ta đang làm gì thế này, ta đang làm gì thế này."

Rồi bà lao vào đống gỗ xung quanh cố gắng kéo những khúc gỗ ra nhưng đã không còn kịp, ngọn lửa đã lan ra rất lớn rồi.

"Nhanh lên giúp ta với." Bà quay sang nhìn những người phía sau xin giúp đỡ.

Nhưng không ai giúp bà mà chỉ là những âm thanh lạnh lùng đến đáng sợ:

"Để chúng chết đi, chúng là ác ma, đừng tin chúng."

"Đúng thế nó là hiện thân của quỷ dữ, bà đang bị nó điều khiển đấy."

Người phụ nữ thấy không ai giúp đỡ mình, bà quay sang nhìn về phía Alice thì thào: "Xin lỗi con, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, mẹ đến với con đây."

...