Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 157: Giải quyết



Nói dứt câu, hắn cứ đứng đó không nói thêm lời nào. Hắn hiểu, hắn thông cảm, nhưng hắn lại không thể tha thứ, cũng không muốn như vậy sẽ lại xảy ra thêm một lần nữa. Mỗi khi ánh mắt của hắn lướt qua mọi người đều cúi gầm mặt xuống.

Ánh mắt Tô Vũ dừng lại ở Galileo, bộ dạng của hắn lúc này vẫn như một người không tim không phổi. Đang ở trong đám đông, ngó tới ngó lui.

Tô Vũ chỉ vào Galileo nói: "Chắc mọi người cũng biết hắn thuộc tộc nào rồi đúng không?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Galileo.

"Chắc các ngươi vẫn còn nhớ rõ câu chuyện về tộc Frank và tộc Row. Các ngươi có biết hiện tại bọn họ còn bao nhiêu người không?"

"Cả một dân tộc mà nay chỉ có vài ba trăm người. Đã bao nhiêu năm trôi qua, bọn họ vẫn chỉ biết trốn vào rừng vì sợ các ngươi. Các ngươi có tưởng tượng được lúc đó bọn hắn đã phải trải những gì không? Dù hắn không muốn những ta vẫn thuyết phục hắn đến đây."

Tô Vũ chỉ tay xuống dưới đất nói tiếp: " Bởi ta nghĩ, nơi đây, chính tại mảnh đất này sẽ mang đến hòa bình cho họ."

"Nhưng các ngươi cho hắn thấy điều gì? Hỏa thiêu mấy chục người vô tội?"

"Ai trong các ngươi nói xem bọn họ đã làm gì sai? Những người này có tội tình gì?" Hắn dùng giọng hơi phẫn nộ nói.

Vì phẫn nộ, hắn hơi dừng lại thở dốc để lấy lại bình tĩnh rồi nhìn về phía những người Rhine đang đứng nấp ở phía xa.

Tô Vũ trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng nói:

"Nhưng khi mọi người đến đây không phải đều mong muốn có một cuộc sống hòa bình sao?"

"Ta biết ai cũng đau khổ, mọi người ở đây ai cũng có nỗi đau riêng. Có người chịu dày vò, có người mất một phần cơ thể, có người mất đi người thân."

"Vậy tại sao nhất định phải như vậy? Nhất định phải lại hại lẫn nhau sao?"

Tô Vũ dừng lại để mọi người suy nghĩ một lúc. Tuy hắn biết những gì hắn nói chưa chắc đã khiến tất cả mọi người ở đây quên mất thù hận.

Nhưng có những lời tuy biết chưa chắc có tác dụng nhưng nhất định phải nói ra. Nói ra để thấu hiểu, nói ra để nhìn nhận, nói ra để suy ngẫm, đó mới là mục đích chính của hắn.

Không phải ai cũng có thể hiểu và làm theo những gì hắn nói ngay được, nhưng chỉ cần họ chịu nhìn lại dù chỉ một lần, thì dù làm việc gì cũng sẽ có đôi chút chùn tay.

Tô Vũ nghiêm túc nói tiếp:

"Ta biết một vài người vẫn còn ôm thù hận trong lòng, ta cũng không có quyền phán xét."

"Nhưng thành Vạn Xuân của chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng không phải ai muốn làm gì thì làm. Ta hi vong những hành động man rợ đó không xảy ra một lần nào nữa. Nếu ai muốn rời đi thì nhanh rời đi còn kịp."

Kết thúc buổi phát biểu, hắn hướng mọi người cúi đầu rồi theo Miranda và Duke vào phòng họp thảo luận thêm về vài việc sắp tới ở thành Vạn Xuân.

Tô Vũ đặt ra vấn đề: "Thành Vạn Xuân trước mắt coi như yên ổn, nhưng cũng không biết duy trì được bao lâu. Hơn nữa số lượng người trong thành cũng giảm đi hơn một nửa. Các ngươi có giải pháp gì không?"

Miranda ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Theo ta thấy tình trạng hiện nay đều xuất phát từ hai vấn đề. Đầu tiên là người Frank quá nhiều, hơn nữa các công việc như quản lý sự vụ trong thành hay quân đội đều do người Frank đảm nhiệm, việc phân biệt giữa các tộc chắc chắn sẽ có."

"Nhưng chúng ta ở đây hầu hết đều là người Frank, nếu để người Rhine lên nắm quyền cũng không ổn." Duke lên tiếng phản bác.

Miranda mỉm cười: "Nếu trước đây đúng là không có, nhưng không phải nước Rhine đang khốn đốn với hai con quái vật sao? Chúng ta nhân cơ hội này đem một vài nhóm người về, ta nghĩ chắc không khó."

Tô Vũ ngả người ra phía sau ghế thở dài: "Xem ra ta lại phải đi thêm một chuyến nữa rồi."

"Còn vấn đề sau là sao?"

Miranda nói tiếp:

"Các ngươi cũng biết, thành của chúng ta có nhiều chủng tộc khác nhau, văn hóa khác nhau, ngoại hình cũng khác biệt nên dù là con người nhưng rất khó tìm được điểm chung. Nếu cứ theo đà này rất dễ chia thành nhiều bè phái, đến lúc đó nội loạn rất có thể lẫn nữa xảy ra."

Tô Vũ nhíu mày hỏi:"Ta cũng đã nghĩ đến vấn đề này một lần rồi nhưng nhiều việc nên quên mất. Các ngươi có nhân tuyển nào phù hợp đảm nhận nhiệm vụ này không?"

Miranda như đã chuẩn bị trước lập tức trả lời: "Ta nghĩ Galileo khá thích hợp vào vai trò này."

Hai người đồng thời quay qua nhìn cô, Miranda cũng hiểu ý mỉm cười giải thích:

"Nếu cho hắn làm nhiệm vụ này chúng ta được rất nhiều điểm lợi. Đầu tiên là Galileo là người Row, một chủng tộc nổi tiếng yêu hòa bình, rất dễ lấy được thiện cảm của các tộc khác."

"Thứ hai, hiện nay chúng ta đa số đều là người Frank. Quá khứ bọn họ đã làm nhiều điều sai trái với người Row, chắc chắn sẽ có tâm lý áy này. Lợi dụng được điểm này, nếu có vấn đề gì cũng sẽ không phản ứng thái quá."

"Thứ ba, bản thân Galileo mặc dù có đôi lức hơi dở hơi, nhưng là người hòa đồng, lại thích kết bạn. Có hắn làm cầu nối, chắc chắn sẽ dễ kết nối các chủng tộc hơn."

Duke nghe xong lập tức gật đầu đồng ý.

Tô Vũ thì xoa hai huyệt thái dương thở dài: "Hi vọng là hắn không đi gây chuyện."

Sau khi thảo luận thêm một vài vấn đề nữa thì bọn họ kết thúc buổi họp, Duke vẫn sẽ tiếp tục phụ trách xử lý nội vụ, Miranda phụ trách huấn luyện quân đội, còn Tô Vũ sẽ đi đến nước Rhine.

Nhưng trước khi đi hắn vẫn còn một việc quên mất.

Cao Tuấn càu nhàu: "Ngươi làm gì lâu thế?"

Trần Huyền bên cạnh cũng gật đầu đồng tình.

Tô Vũ điều khiển Sâu Tử Thần mở miệng: "Xin lỗi, có chút chuyện cần xử lý."

Hai người nghe được giọng nói hơi buồn của Tô Vũ cũng không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.

Rất nhanh ba người đã đến thành Vạn Xuân.

Đưa Trần Huyền cho Miranda rồi Tô Vũ đưa Cao Tuấn đến Sở Nghiên Cứu.

Từ phía xa hắn đã thấy Johann đứng ở bên ngoài chờ, Tô Vũ dắt theo Cao Tuấn giới thiệu: "Đây là người mà ta đã kể với người. Hắn tên Cao Tuấn."

Rồi lại quay qua Johann giới thiệu: "Còn đây là Johann, người hiện tại đang là Viện trưởng của Sở Nghiên cứu."

Johann trong thấy bộ dạng ngó tới ngó lui của Cao Tuấn liền đưa tay ra trước cười ha hả: "Xin chào, ta đã nghe Thành chủ nói rất nhiều về người."

Cao Tuấn lấy tay chà lên quần áo rồi mỉm cười đưa tay ra: "Ta là Cao Tuấn, rất vui được biết ngươi."

Hai người vừa gặp nhau như đã thân, Johann kéo Cao Tuấn đi: "Trong này có mấy mẫu vật, người đi theo ta."

Cao Tuấn hai mắt sáng gật đầu đồng ý: "Đi, tay chân ta khó chịu lắm rồi."

"Nhớ nghiên cứu con quái vật đó cho ta đấy." Tô Vũ nhìn về phía hai người nhắc nhở.

Nhìn hai người vui vẻ như vậy Tô Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn sợ nhất là mang hai người về nhưng lại không làm việc được với nhau thì thật lãng phí.

Vừa lúc hắn quay người chuẩn bị rời đi đã thấy Galileo thập thò ngoài cửa, Tô Vũ vẫy tay nói: "Núp đó làm gì, lại đây."

Galileo vẫn tiếp tục núp ngoài cửa nói vọng vào: "Không vào, người ra đây nói chuyện với ta."

Tô Vũ thấy hắn không chịu vào cũng chỉ có thể bước ra ngoài nói: "Có phải hang cọp đâu mà ngươi sợ gì?"

"Ngươi không biết cái gọi là ám ảnh tâm lý sao? Ngươi thử bị nhốt trong cái cũi cả tháng trời, rồi ngày ngày bị dọa giết xem ngươi có sợ không. Giờ chân ta vẫn còn run đây này." Galileo hơi tức giận nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ xấu hổ ho khan một tiếng rồi trịnh trọng nói:

"Bởi vậy nên ta quyết định đưa người đảm nhận nhiệm vụ kết nối yêu thương ngươi thấy sao?"

Galileo lập tức lắc đầu: "Không làm."

Tô Vũ hơi nheo mắt hỏi lại: "Ngươi có muốn làm cục trưởng Cục Văn hóa không?"

Galileo lắc đầu kịch liệt: "Không làm."

Tô Vũ cười híp mắt nói: "Nếu được làm cục trưởng, ngươi muốn làm gì thì làm."

Galileo nghi hoặc hỏi: "Được làm gì?"

Tô Vũ khoác vai Galileo: "Tổ chức dạ hội, hóa trang, tiệc tùng tùy ý ngươi."

Galileo mắt hơi sáng: "Nhóm nhạc nữ?"

Tô Vũ gật đầu.

"Được, ta làm" Galileo lập tức đồng ý.

Hai người đồng thời nhìn nhau nở nụ cười hèn mòn.

...