Tận Thế Tái Sinh: Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 171: Năm Châu



Đối với những chuyên như thế này, bố mẹ hắn không tiện ra mặt, những người bạn của hắn cũng không thể. Dù sao đây cũng là một lựa chọn hết sức khó khăn, bọn họ cũng không phải Tô Vũ, sao họ biết được sự tàn khốc của Tận thế trò chơi.

Nhưng cũng bởi vì Tô Vũ biết nó khó khăn, gian khổ nên hắn cho bọn họ tự mình lựa chọn con đường đi của mình. Hắn không muốn ép ai cả, bởi không sớm thì muộn họ cũng phải tự mình cầm vũ khí ra chiến trường mà thôi.

Bố mẹ hắn và đám người Sở Nhật Nam thảo luận với nhau một lúc rồi rời khỏi phòng. Bởi lẽ, họ dù có nói gì, khuyên gì cũng không ai tin, nếu đã vậy còn nán lại trong phòng làm gì nữa?

Tô Mục từ phía sau bước tới, ông tiến tới vỗ vai hắn nói: "Con trai, khi nào thì chúng ta bắt đầu?"

Tô Vũ không nhìn bố hắn mà ngẩng đầu nhìn những mảng sáng trên bầu trời, mơ hồ nói: "Đợi nó đến chúng ta sẽ đi."

"Nó?" Tô Mục nghi ngờ hỏi lại.

Lần này Tô Vũ không trả lời tiếp mà tập trung nhìn lên bầu trời giống như đang được phủ một tấm áo, nhưng trong mắt của hắn nó không khác gì một cái lồng giam.

Mọi người thấy hắn như vậy cũng không hỏi thêm nữa, mà dời mắt nhìn lên trời.

Màng sáng kia không chỉ xuất phát ở một hai nơi mà từ rất nhiều nơi trên thế giới, tuy rất xa nhưng vẫn có thể dễ dàng thấy được tốc độ lan tràn của nó.

Rồi khi các màn sáng va chạm với nhau....

Màn sáng từ trên cao đổ ập xuống phía dưới.

Mặt đất rung lắc giữ dội, tiếng kêu thất thanh bao phủ toàn bộ hành tinh. Tiếng thét như pháo hiệu bắt đầu của Tận thế.

Không có bất cứ một dấu hiệu nào, đồng loạt các thiết bị điện tử, vũ khí trên trái đất đồng loạt ngừng hoạt động. Từng chiếc máy bay mất kiểm soát không khác gì những quả bom hạng nặng bắn phá toàn bộ hành tinh.

Tất cả, mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gần hơn tỷ người đã thiệt mạng. Nhưng vẫn chưa hết, bởi thứ kinh khủng hơn vào giờ phút này mới xuất hiện.

Vô số viên thiên thạch từ trên bầu trời đêm lao nhanh về phía Trái đất, nó xuyên qua tầng khí quyển tạo thành những vệt lửa dài sau đuôi.

Tiếng thét thất thanh lại lần nữa vang lên, nhưng lần trước chỉ là hoảng sợ, lần này mới thực sự là tuyệt vọng.

Trong giây phút đối mặt với cái chết, mọi người xung quanh đều đang rất hoảng sợ nhưng không ai dám lên tiếng. Có người hoảng sợ đến chân run cầm cập, có người lấy tay bưng kính miệng như sợ phát ra âm thanh, có người đã ngã xuống đất chảy ra những dòng nước khai khai, có người lại ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ở cách Tô Vũ không xa cũng có một viên đang lao về phía này, hắn nhìn những người đang đứng ở phía sau hét lớn: "Bình tĩnh, đừng hoảng hốt."

"Bùm bùm bùm"

Mặt đất lại lần nữa run rẩy. Tuy nhiên, không có những vụ nổ kinh thiên động địa như mọi người tưởng.

Nhưng chưa để họ vui mừng được bao lâu thì trong những phiến đá rơi xuống.

"Xin chào mọi người, mọi người có khỏe không?" Một hàng chữ bỗng nhiên ngưng tụ giữa không khí.

Mọi người dồn dập lùi lại phía sau, một người đàn ông trung niên gần đó hoảng sợ hét lớn: "Ngươi là ai?"

【Giới thiệu Trò chơi Tận thế】

Dòng chữ trên không trung dần biến đổi tạo thành một hàng chữ khác.

"Các ngươi muốn làm gì, chúng ta không muốn tham gia"

"Đúng, chúng ta không muốn tham gia."

"Ngươi là chủ mưu đúng không?"

Hàng chữ vừa hiện ra, những người vây quanh bắt đầu chỉ trỏ huyên náo.

Viên đá như được lập trình trước, nó không hề quan tâm đến những người xung quanh mà tiếp tục thay đổi. Một tấm bản đồ thu nhỏ của thế giới trong trò chơi dần hiện ra.

【Năm quốc gia trong trò chơi theo thứ tự là Rygon, Lance, Frank, Lind, Rhine tượng trưng cho năm thảm họa.】

Sau đó bản đồ lại lần nữa thay đổi, nó thay đổi trở thành Trái đất.

【Năm châu lục trên trái đất theo thứ tự là Châu Á, châu Âu, châu Phi, châu Mỹ, châu Đại Dương sẽ phải tiếp nhận năm thảm họa】

Sau đó, trên bầu trời mỗi Châu lục hiện ra một con số đang liên tục nhấp nháy.

【Tích tích tích】

Một không khí bất an đã bao trùm toàn bộ thế giới, chỉ duy nhất một người biết những con số trên trời kia có ý nghĩa là gì.

Sở Nhật Nam tiến đến sau lưng hỏi nhỏ: "Ngươi có biết những con số trên trời là gì không?"

Lời hắn tuy nhỏ nhưng cũng đến tai một vài người xung quanh đồng loạt nhìn về phế hắn.

Tô Vũ mỉm cười hỏi lại: "Ngươi thấy nó giống thứ gì?"

Sở Nhật Nam suy nghĩ một lúc rồi chần chừ nói: "Là quay số sao?"

Tô Vũ khen ngợi: "Thông minh."

Hắn bình tĩnh nhìn những con số nói: "Số phận thế giới của chúng ta sẽ dựa vào quay số để quyết định."

Rồi cười giễu cợt: "Nhưng ta nghĩ nó đã được sắp đặt từ trước cả rồi."

"Sắp đặt?"

Tô Vũ thở dài: "Lát nữa ngươi sẽ hiểu thôi."

Dãy số trên bầu trời từ từ chậm lại. Một con số từ từ hiện ra giữa không trung.

【Lựa chọn hoàn tất】

【Thảm họa Frank: Châu Mỹ】

【Thảm họa Lind: Châu Âu】

【Thảm họa Lance: Châu Phi】

【Thảm họa Rhine: Châu Đại Dương】

【Thảm họa Rygon: Châu Á】

Rồi những dòng chữ trôi nổi kia từ từ tan biến trong không khí. Hòn đá cũng không còn phát sáng nữa.

Tô Vũ nhìn những dòng chữ đang phai nhạt kia với ánh mắt phức tạp, hắn lẩm bẩm: "Bắt đầu rồi."

【Đinh...】

【Mời hưởng thụ Tận thế trò chơi.】

Âm thanh hệ thống trong đầu mỗi người lại lần nữa vang lên. Không khí vốn đang chết lặng lại lần nữa sôi trào, hắn lướt nhìn những người xung quanh, có người hưng phấn, có người bình tĩnh, có người hoảng hốt, có người không tin. Hắn hiểu trong đầu họ đang nghĩ gì, có lẽ rất nhiều đang nghĩ bản thân sẽ là nhân vật chính, sẽ trở thành bá chủ một phương.

Hắn không cho rằng đó là những ý nghĩ ngu ngốc, con người ai mà chả có mộng tưởng riêng. Nếu thực sự trong những người ở đây có người làm được điều học muốn hắn cũng không cản. Cũng không cần trả ơn nghĩa ngày hôm nay, chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn và những người bên cạnh là được.

Tô Vũ bình tĩnh mở miệng: "Ta biết trong các ngươi có nhiều người đang có suy nghĩ muốn rời đi."

"Lời ta nói lúc trước vẫn không thay đổi, các ngươi có thể đi. Ta không cản."

Lời nói của hắn lại lần nữa khiến những người vốn còn đang dao động càng thêm ý nghĩ muốn rời đi.

Bố mẹ hắn thấy được nhiều người đang chuẩn bị rời đi, muốn mở miệng ngăn cản nhưng bị Tô Vũ giơ tay chặn lại.

Hắn lắc đầu nói: "Bọn hắn đã có chí riêng, nếu giờ lưu lại bọn hắn sau này cũng sẽ phản bội lại chúng ta thôi."

Bố mẹ hắn nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa, họ chỉ có thể nhìn những người rời đi thở dài.

Tô Vũ nhìn những người ở lại, số lượng ấy mới chỉ còn một phần tám so với ban đầu. Trong số những người này đa số họ đều nợ bố mẹ Tô Vũ ân tình, số còn lại là những người bạn ít ỏi của hắn.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là Trần Huyền vậy mà còn ở lại, hắn tò mò hỏi: "Sao ngươi không đi?"

Trần Huyền liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi nghĩ ta ngu lắm sao?"

"Ý gì?" Tô Vũ hồ nghi hỏi.

Trần Huyền khinh bỉ nói: "Ta đi thì lấy gì bỏ vào mồm?"

Tô Vũ vỗ vai hắn cười ha hả: "Ngươi không ngốc như vẻ ngoài nhỉ?"

Trần Huyền khinh bỉ nhìn hắn, trong đầu thầm nghĩ. Hắn có ngốc đến mấy cũng không lựa chọn lúc này rời đi. Gia đình Tô Vũ đã xây dựng sản nghiệp này bao nhiêu năm, không chỉ nhà ở, các nông trại xung quanh đều thuộc về gia đình hắn. Hơn nữa biểu hiện của những người xung quanh có thể thấy Tô Vũ đã biết trước được điều gì. Đi theo hắn ít nhất không chết sớm.

Tô Vũ gật đầu nói: "Mọi người chuẩn bị một chút, 30 phút sau chúng ta sẽ xuất phát."

...