Tận Thế Tông Sư

Quyển 1 - Chương 20



Yến Thừa Cựu đứng trước cửa phòng Lâm Ẩm Vô khoảng nửa tiếng.

Gõ hay không gõ là một vấn đề.

Yến Thừa Cựu cảm thấy bản thân mình không thể hiểu nổi Lâm Ẩm Vô. Thật ra mà nói, Lâm Ẩm Vô lớn lên không tệ, bản lĩnh cao, tuy tâm địa không tốt lắm nhưng không thể nói là giả. Theo lý mà nói Yến Thừa Cựu sẽ không bao giờ ghét người như vậy, nhưng Lâm Ẩm Vô lại có một cái bản lĩnh làm cho Yến Thừa Cựu tức đến ngứa ngáy trong lòng. Nhưng việc nào ra việc đó, cậu vẫn nên tỏ lòng biết ơn với hắn vì sự việc Dương Tuyển thú tập kích lần này.

Chỉ là nghĩ đến việc mình nói lời cảm ơn mà có khả năng hắn sẽ lại làm mình tức giận, bàn tay nâng lên chuẩn bị gõ cửa của Yến Thừa Cựu lại rơi xuống.

Khoan đã, không phải chỉ là gõ cửa thôi hay sao, hắn cũng đâu có ăn thịt cậu?

Yến Thừa Cựu nỗ lực cổ vũ bản thân, cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Lâm Ẩm Vô.

Cốc.

Âm thanh đầu tiên vừa vang lên thì cửa đã mở.

"Cuối cùng cũng quyết định được sau nửa tiếng rồi à?" Lâm Ẩm Vô mở cửa, cười như không cười nhìn Yến Thừa Cựu, "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tiếp tục do dự."

"Anh biết tôi ở ngoài?"

"Muốn không biết cũng khó." Lâm Ẩm Vô xem như thừa nhận, "Tôi vốn đang muốn nhìn xem cậu có thể duy trì thế này được bao lâu."

... Chắc không phải là rảnh quá không có việc gì làm đi.

Yến Thừa Cựu căng da đầu nói, "Tôi tới để cảm ơn anh vì đã cung cấp tin tức về Dương Tuyển thú cho tôi."

"Cho nên?" Lâm Ẩm Vô dựa vào cửa, nửa điểm cũng không có ý cho Yến Thừa Cựu vào trong ngồi, "Nếu chỉ nói cảm ơn bằng miệng thì tôi không có hứng thú tiếp tục nghe."

"Đây là ba tầng công pháp nội công đầu tiên." Yến Thừa Cựu móc ra một cái USB nhỏ đưa cho Lâm Ẩm Vô, "Không có mật khẩu, xem xong thì lập tức tiêu hủy. Nếu chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tôi."

Yến Thừa Cựu cũng đã suy xét hồi lâu mới có thể đưa ra quyết định này.

Cổ Võ gần như không có tiền đồ để phát triển ở thế giới này, chỉ có Dương Tuyển giả mới có khả năng học được. Nhưng mỗi Dương Tuyển giả đều có năng lực của riêng mình, chưa chắc có thể lãng phí nhiều thời gian như vậy để rèn luyện Cổ Võ. Dạy Cổ Võ cho Lâm Ẩm Vô xong rồi, điều Yến Thừa Cựu lo lắng nhất là hắn sẽ dùng nó để đi hãm hại người khác, nhưng biểu hiện của Lâm Ẩm Vô đã làm tiêu tan nghi ngờ trong lòng Yến Thừa Cựu. Vốn dĩ Lâm Ẩm Vô có thể không nói ra tin tức Dương Tuyển thú tập kích, hoặc là dứt khoát trao đổi tin tức này với Yến Thừa Cựu, Yến Thừa Cựu không có khả năng nhìn nhiều người chết như vậy mà vẫn không chịu hợp tác với hắn, nhưng Lâm Ẩm Vô lại không làm thế.

Có lẽ là do trực giác nên Yến Thừa Cựu cảm thấy tuy rằng tính cách của Lâm Ẩm Vô có chút ác liệt, nhưng bản thân vẫn có một chút quan niệm thị phi nhất định.

Ở thời đại của Yến Thừa Cựu, con người chỉ có thể đấu tranh cùng các chủng tộc trong vũ trụ mới bảo vệ được bản thân, đối với không ít chủng tộc hiếu chiến, quan niệm đạo đức và nhân nghĩa gì gì đó đều không tồn tại, cho dù là đồng tộc cắn nuốt tàn sát lẫn nhau cũng là chuyện bình thường. Mà Yến Chi Dĩ đứng trên cương vị tông sư Cổ Võ đã dạy dỗ Yến Thừa Cựu từ nhỏ rằng, con người từ xưa đến nay vẫn luôn truyền thừa sự mạnh mẽ của mình xuống dưới.

Sở dĩ con người và động vật khác nhau là vì bọn họ luôn thúc đẩy bản thân.

Quan trọng nhất là lấy tính cách của Lâm Ẩm Vô thì chỉ sợ kẻ thù khắp nơi, hắn tốt xấu gì cũng đã từng giúp cậu, cậu giúp hắn tăng một chút năng lực tự vệ cũng là chuyện nên làm.

Yến Thừa Cựu rất ghét Lâm Ẩm Vô, nhưng cậu cũng không muốn thấy hắn chết.

À, hẳn là do cậu không thấy được bao nhiêu Dương Tuyển giả nên không thể đành lòng nhìn một tên Dương Tuyển giả dễ tiếp cận như vậy chết đi.

"Được." Lâm Ẩm Vô tiếp nhận USB, xoay người trở về trong phòng, lưu loát đóng cửa, hai chữ "cảm ơn" cũng không có.

... Tuy cậu không trông cậy vào việc hắn sẽ nói lời cảm ơn, nhưng trong tay vẫn còn cầm đồ của cậu mà đóng cửa nhanh như vậy có phải hơi quá đáng không.

Yến Thừa Cựu đang định nói gì đó thì âm thanh của Lâm Ẩm Vô lại truyền từ trong phòng ra, "Tôi không dám trì hoãn thời gian của ngôi sao nhà an toàn nữa, bảo trọng."

???

Yến Thừa Cựu còn chưa kịp hiểu.

Bỗng nhiên bên tai cậu truyền đến rất nhiều âm thanh ồn ào.

Chỉ thấy hành lang trước mắt cậu xuất hiện một đám người chạy như điên đến đây, trong tay cầm các loại đồ vật múa may, có notebook, có bút máy, có dải lụa rực rỡ, thậm chí còn có cả muỗng xào rau?

"A a a a, Yến Thừa Cựu nhìn tôi!"

"Rõ ràng là nhìn tôi!"

"Trời ạ, quả nhiên là cậu ta ở đây! Không được, tôi muốn đem mấy chữ ký trở về."

"Nghe nói buổi sáng cậu ấy còn cầm tay chỉ dạy người khác rèn luyện, cái tôi muốn học là quyền pháp đỉnh cao của cậu!"

Yến Thừa Cựu:.... Cứu mạng!

Phòng của Tạ Tư Hàm.

"Ha ha ha, đừng nóng đừng nóng, hiện tại cậu là người nổi tiếng ở đây, nam nữ già trẻ gì cũng thích." Tạ Tư Hàm đưa cho Yến Thừa Cựu một cốc nước, cười tủm tỉm, "Cậu không biết trong nhà an toàn có lắp camera hay sao? Video lúc trước khi cậu đối phó với mấy con dê bò biến dị đã được trải qua biên tập cắt ghép, một cái quảng cáo lớn như vậy toàn là hình ảnh của cậu!" Tạ Tư Hàm khoa tay múa chân, "Nhờ phúc của cậu mà đại gia tôi đây cũng được hưởng ké."

"Tôi cũng không muốn cái phúc này." Yến Thừa Cựu thống khổ che mặt, "Mấy cô gái đó thật đáng sợ, họ luôn muốn sờ mặt sờ mông sờ ngực tôi, tôi không thể động thủ với họ nên chỉ có thể chạy trốn..."

Tạ Tư Hàm cười hề hề nhìn Yến Thừa Cựu, vẻ mặt vừa hâm mộ vừa tiếc hận, "Cậu không biết con gái bây giờ quý giá như thế nào đâu, họ làm vậy với cậu là vì thích cậu đấy."

"Không, không cần, tôi còn chưa đến tuổi yêu đâu." Yến Thừa Cựu vội vàng xua tay, "Ông ngoại cũng không cho tôi yêu sớm."

"Cậu không phải đã 19 tuổi rồi sao? 19 tuổi mà chưa phải tuổi yêu, 19 tuổi người ta đã yêu nhiều rồi là đằng khác." Tạ Tư Hàm không cho rằng lời cậu là đúng, "Còn việc ông ngoại cậu không cho thì đừng để ông ấy biết là được rồi."

Yến Thừa Cựu không còn lời nào để nói.

Cậu không thể nói với Tạ Tư Hàm là ở thời đại của cậu, 35 tuổi mới là tiêu chuẩn tuổi thành niên, cậu vẫn còn kém xa lắm!

"Nhưng mà sao bọn họ lại biết tôi ở đó?" Yến Thừa Cựu nhịn không được hiếu kỳ nói, "Việc tôi ở đó sao lại bại lộ nhanh như vậy? Cô gái lúc trước tìm tôi nói chuyện cũng không nói là sẽ để lộ thông tin cá nhân của tôi. Lại nói, bên cạnh tôi là một Dương Tuyển giả, về tình về lý thì họ không dám đến đây đâu."

Chỗ luyện võ cũng bị người ta biết, ở đâu cũng sẽ bị phát hiện, cậu còn có nơi nào để đi sao? Chẳng lẽ cứ suốt ngày ở nhờ trong phòng Tạ Tư Hàm, vậy căn phòng mà cậu cố ý mua lúc trước còn có ý nghĩa gì nữa?

"Nói không chừng là vì Dương Tuyển giả bên cạnh cậu?" So với Yến Thừa Cựu thì Tạ Tư Hàm còn thâm trầm hơn nhiều, "Dương Tuyển giả kia ở cùng một chỗ với cậu mà không phát sinh mâu thuẫn gì, có lẽ bọn họ muốn nhân cơ hội này..."

"Ai nói giữa tôi với Lâm Ẩm Vô không có mâu thuẫn?" Yến Thừa Cựu nhíu mày nói, "Chẳng qua là tôi vẫn luôn chịu đựng mà thôi, anh Tạ, anh không biết cái tên Lâm Ẩm Vô này xấu xa cỡ nào đâu..." Yến Thừa Cựu không phải người nhiều lời, nhưng Tạ Tư Hàm là bạn của cậu, lại một lòng suy nghĩ vì cậu, hơn nữa Yến Thừa Cựu bên kia cũng không có ai nói chuyện, giờ phút này phảng phất như một cái máy hát, từ đầu tới chân Lâm Ẩm Vô đều nói qua một lần.

Tạ Tư Hàm nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Yến Thừa Cựu, nhịn không được bật cười, "Thật ra tình cảm của hai người cũng khá tốt mà."

"Anh Tạ đừng có nói giỡn, nếu cho mỗi người một cây đao thì chỉ sợ chúng tôi sẽ lập tức lao lên chém nhau rồi." Yến Thừa Cựu nghe bốn chữ "tình cảm khá tốt" kia nhịn không được mà rùng mình.

Không cần vũ nhục bốn chữ này.

"Ha ha, nhưng tôi rất ít khi được nhìn thấy bộ dạng cảm xúc phong phú này của cậu." Tạ Tư Hàm nhịn không được nói "Nhưng hắn cũng là Dương Tuyển giả, cậu vẫn nên đề phòng một chút."

"Cái này đương nhiên tôi biết." Yến Thừa Cựu gật gật đầu nói, "Chúng ta tiếp tục quyết định xem giải quyết mấy người kia như thế nào đi, không thì tôi sẽ đi tìm cô gái kia nói chuyện."

"Nhà an toàn này lớn như vậy, muốn tìm cậu ở chỗ nào lại dễ dàng như vậy sao?" Tạ Tư Hàm nghe lời này của Yến Thừa Cựu, lập tức biết được tám phần hẳn là cậu bị lừa, "Cô gái cậu nói có phải mang cho người ta cảm giác rất xinh đẹp, rất dịu dàng hay không?"

"Ừ."

"Tôi biết rồi." Tạ Tư Hàm thương hại vỗ vai Yến Thừa Cựu, "Cô gái dịu dàng như nước đó nổi danh là Thiết Nương Tử, rất lợi hại. Bố cô ta trước kia là cấp cao trong quân đội, mẹ là thẩm phán tòa án cấp cao, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục tinh anh. Trước tận thế là một nhân vật lợi hại vô cùng nổi tiếng. Cô ta nói một lời mà khiến cậu tin một hai phần cũng là chuyện bình thường."

Yến Thừa Cựu trầm mặc không nói gì, cậu phát hiện mình làm người có chút thất bại.

"Khụ khụ, tuổi cậu còn nhỏ, bị lừa dễ dàng như thế cũng là bình thường." Tạ Tư Hàm nghiêm túc nhìn Yến Thừa Cựu, "Cậu lợi hại như vậy, tôi nghĩ kế tiếp bọn họ sẽ muốn biết bí mật về bản lĩnh lợi hại này của cậu."

"Tôi vẫn có thể nói mà."

"Không giống." Tạ Tư Hàm lắc đầu, "Cậu cũng dạy tôi luyện võ thế nào, nhưng hiệu quả của việc luyện võ giữa tôi và cậu không giống nhau, mấy lãnh đạo phía trên cũng sẽ cảm thấy như vậy. Cho dù cậu có dốc túi tương trợ thì họ cũng sẽ không tin cậu, ngược lại còn cho là cậu giấu diếm. Bây giờ họ có thể nâng cậu lên, nhưng sau này cũng có thể dễ dàng đẩy cậu ngã xuống." Tạ Tư Hàm đã từng nhìn thấy loại thủ đoạn này nhiều lần, chỉ là không nghĩ tới sẽ bị dùng trên người Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu "bạo hồng" quá nhanh, muốn nói sau lưng không có ai đẩy thì Tạ Tư Hàm cũng không tin. Còn có những người mà Yến Thừa Cựu gặp được chỉ sợ có không ít là do phía lãnh đạo an bài, cố ý tiếp cận cậu.

Hiện giờ bọn họ nâng Yến Thừa Cựu lên cao bao nhiêu thì sau này trình độ bôi đen cậu lại sâu bấy nhiêu.

Hai chữ phong sát này cho dù đặt ở đâu cũng khiến người ta sợ hãi.

"Tôi..." Yến Thừa Cựu nhíu mày, dường ngư có chút nghĩ không ra.

"Thừa Cựu, cậu nghe tôi nói." Tạ Tư Hàm đặt tay lên vai Yến Thừa Cựu, gằn từng chữ một, "Tuy cậu lợi hại nhưng lại quá dễ nói chuyện. Nơi này không phải thời kỳ hòa bình, nơi này là tận thế, nếu cậu muốn sống sót tốt thì từ nay về sau đừng thể hiện quá nhiều biểu cảm trên mặt. Nếu không biết lập tức lạnh mặt như thế nào thì có thể nhìn chằm chằm vào họ. Không biết trả lời như thế nào thì không cần trả lời, người khác cười với cậu thì cậu cũng đừng dễ dàng cười lại. Chỉ có lúc họ không thể nhìn ra bất cứ thứ gì trên mặt cậu, không đoán được tâm tư của cậu thì họ mới kính sợ cậu, mới kiêng nể cậu!"

Yến Thừa Cựu mờ mịt nhìn Tạ Tư Hàm, "Thế phải làm sao?"

"... Lại đây, để tôi dạy cậu." Tạ Tư Hàm nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Yến Thừa Cựu, thống khổ nói.

Muốn đem một thiếu niên ngốc manh dễ nói chuyện biến thành một cao thủ mặt than sâu không lường được, kỳ thật cũng rất khó cho anh đó.

Tạ Tư Hàm làm một cuộc đặc huấn khẩn cấp cho Yến Thừa Cựu hơn phân nửa buổi tối, rất nhanh đã đến 12 giờ, lúc này mới thả Yến Thừa Cựu trở về.

Yến Thừa Cựu lén lút đi vào phòng của mình, cảm giác giống như một tên trộm, không nói nên lời.

Cậu tránh ở ngoài phòng an toàn, cẩn thận nhìn vào, phát hiện thế mà có một đám người ngồi chờ bên trong?

.... Còn mang cả ghế, đồ ăn vặt trái cây rồi bắt đầu đánh bài?

Từ khi nào mà phòng của cậu thành nơi mở tiệc trà vậy? Tối như này còn không chịu về nhà hết đi!

Hiển nhiên, Yến Thừa Cựu đã xem thường bốn chữ "hiệu ứng minh tinh" này, trước tận thế fans còn có thể đi một vòng thế giới để gặp thần tượng, hiện tại họ và thần tượng ở chung một chỗ, thời gian đi đường nhiều lắm cũng chỉ mất một tiếng, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, khoan đã, không phải chỉ có một mình mình chờ hay sao!

Trong đầu Yến Thừa Cựu hiện lên vô số loại võ công, nhưng không có loại nào có thể đuổi mấy người này đi mà không đả thương họ cả.

"Rốt cuộc làm cách nào mới có thể đuổi họ đi?" Yến Thừa Cựu tự lẩm bẩm một mình, "Không biết có thể nói chuyện với họ một lần được không?"

"Đương nhiên không được."

Nghe thấy âm thanh này, trên mặt Yến Thừa Cựu không có nửa điểm kinh ngạc, cậu đã quen với việc xuất quỷ nhập thần của Lâm Ẩm Vô. Lại nói cậu đứng ở ngoài phòng an toàn, phòng của Lâm Ẩm Vô lại cách vách với phòng cậu, đối phương không phát hiện mình mới là lạ.

"Tôi có cách để họ không đến đây làm phiền cậu nữa." Lâm Ẩm Vô đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc nhìn Yến Thừa Cựu, "Bọn họ vẫn luôn ở đây làm ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của tôi, mong cậu quản họ một chút."

"Đây cũng không phải việc mà tôi có thể quản." Yến Thừa Cựu cảm thấy cậu cũng rất oan uổng.

"Tóm lại là do cậu mang đến." Lâm Ẩm Vô không có nửa điểm nhượng bộ, "Mấy cái công pháp nội công mà cậu đưa cho tôi có mấy chỗ tôi xem không hiểu, sau khi tôi giải quyết mấy người này xong thì mong cậu giảng giải một chút."

"Một lời đã định." Yến Thừa Cựu đáp ứng rất sảng khoái.

Lâm Ẩm Vô lên tiếng, chớp mắt biến mất bên người Yến Thừa Cựu.

Ngay sau đó, hắn đẩy cửa phòng, sắc mặt cực kỳ xấu, trong mắt tràn đầy vẻ không kiên nhẫn và bạo ngược.

"Cút!"

Ánh mắt màu vàng đối diện với đám người đang ăn ăn uống uống ở cửa, không khí xung quanh phảng phất như giảm xuống 10 độ.

Những người đó chỉ cảm thấy một mảng choáng váng trong đầu, giống như thấy cái gì đáng sợ, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Dương, Dương Tuyển giả?

"Chạy, chạy nhanh!"

Không biết là ai hô một tiếng, đám người này nhanh chóng thức tỉnh chen nhau chạy ra ngoài, một bên thậm chí còn có mấy tiếng kêu khóc, biến mất sạch sẽ chỉ trong chốc lát.

Sau này hẳn sẽ không có ai không biết tự lượng sức mình mà đến đây gây chuyện nữa.

Đuổi đến sạch sẽ lưu loát, làm tốt lắm.

Yến Thừa Cựu có hơi trợn mắt há hốc mồm, nhưng không thể không thừa nhận là cậu cũng không thể làm như vậy trong nháy mắt được.

"Cảm ơn."

Yến Thừa Cựu rốt cuộc có thể an ổn đi vào trong phòng mình.

Mặt khác nhóm nghiên cứu viên và bộ đội trong phòng cũng nhẹ nhàng thở phào, từng người rút nút bịt tai ra hết. Vẫn là thông báo lên trên, tính tình của Dương Tuyển giả Lâm Ẩm Vô không có tốt như vậy, không có việc gì thì đừng đến đây gây chuyện với hắn.

"Kia hẳn là người mà Lâm Ẩm Vô coi trọng, hì hì, nghe nói cậu ta còn giết được hai con Dương Tuyển thú! Đem cậu ta về nhất định sẽ khiến Môn Vương cao hứng!" Một Dương Tuyển giả buông kính viễn vọng ra, cười tủm tỉm nói.

"Chúng ta tách ra hành động, tốt nhất là phải đem người về nhanh lên."

"Rạng sáng hành động ngay đi."