Tận Thế Vui Vẻ

Chương 66: Trong thành



Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ

Đường Diệc Bộ không có động tĩnh gì.

Hắn ngoan ngoãn bám chặt lấy Nguyễn Nhàn, giơ hai tay lên thật cao. Cho dù đã dùng khăn ướt lau qua thì vẫn còn không ít máu dính trên tay hắn. Nguyễn Nhàn thấy Đường Diệc Bộ không có ý đồ phản kháng, cuối cùng cũng giơ tay lên.

Châu Sắt cũng không dám kêu lên, nó chui vèo vào dưới ghế ngồi, làm như mình không tồn tại.

Thanh niên có thể là robot hình người kia nâng họng súng lên, nhìn có vẻ rất hài lòng: "Không sai, như vậy sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái. Phó Vũ, đám người lần này đúng là đàng hoàng."

Sáu cái máy nhỏ như nhện bám trên cổ tay bọn họ, sau đó chiếu ra hai luồng sáng, biến thành còng tay bền chắc.

Cuối cùng người tên là Phó Vũ cũng tiến lên, hắn ta cao hơn Hà An một chút, nhưng trông có vẻ tiều tụy hơn không ít, màu mắt vô cùng phổ thông. Hắn ta vỗ hai cái vào xe việt dã bọc giáp, lại liếc Dư Nhạc: "Mấy người từ đâu tới?"

"Biển phế tích." Dư Nhạc nghịch còng tay, "Bị giám sát trật tự đuổi nên phải chạy nạn."

"Mấy người không tiến vào từ cửa chính quy, nói cách khác không có ai dẫn dắt mấy người." Phó Vũ mặt không biểu cảm, nếu như không nhìn ánh mắt, hắn ta còn giống như robot hình người hơn cả Hà An bên cạnh: "Hà An, bật máy nói dối đi. Nói xem, lấy được tin tức từ đâu?"

"Tôi vốn là thủ lĩnh một thuyền tặc đất, người trên thuyền nói cho. Cậu cũng biết chúng tôi mới chạy khỏi chỗ của giám sát trật tự, ông đây lại không có mắt nhìn xuyên thấu, cậu nói vậy không phải quá nhảm nhí sao."

"Tôi nói là tin tức để đến được đây, không nhiều người biết cái này lắm."

"Người kia đã từng đến đây, nói cho tôi biết bức tường bên bãi rác không vững lắm. Cậu thấy cái xe này không, bên ngoài tường chết có chỗ ảnh hưởng đến rà quét, cộng thêm cả vụ nổ-" Dư Nhạc dùng hai tay bị còng vào nhau ra dấu. "Uỳnh! Chúng tôi liền rớt xuống, hiểu không?"

"Tim đập, hô hấp, bài tiết hormone và sóng não không có vẻ như đang nói dối." Hà An cầm thiết bị to bằng lá bài, trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Ông ta không nói dối."

"Hai người thì sao, cũng là chạy nạn?" Phó Vũ bước lên trước, đá văng sên xanh độc bên chân ra, giọng nói ỉu xìu.

"Chúng tôi hộ tống ông ta, dĩ nhiên cũng có chút chuyện riêng." Nguyễn Nhàn mỉm cười, "Tôi đến tìm người quen, cậu biết đấy, chuyện trước tận thế."

"Đây cũng là lời thật." Hà An lắc lắc máy nói dối.

"Hừm." Phó Vũ cong ngón tay, mấy con robot chó săn tiến lên. Bọn chúng hít khí qua cái miệng hình lưới trên đầu, vòng quanh Nguyễn Nhàn ngửi thật mạnh, lại bắt đầu ngửi chiếc xe việt dã bám đầy bụi kia.

Châu Sắt đang trốn trong xe kêu thảm thiết hai tiếng, bò ra ngoài vèo vèo, run rẩy bên chân Đường Diệc Bộ. Đáng tiếc đám robot cảnh khuyển không bỏ qua cho nó, một con trong đó để cái đầu không có mắt mũi miệng vào sát Châu Sắt, tiếng hít hà càng thêm vang dội.

"Trong xe chỉ có một vài súng đạn tư nhân, không phát hiện ra vũ khí chiến lược, virut hay độc tố gì." Hà An dùng cái tay rảnh rỗi bấm màn hình: "Đám người này sạch sẽ, con robot sinh mệnh kia cũng không giấu cái gì không nên giấu bên trong."

"Cậu thì sao?" Phó Vũ đi đến trước mặt Đường Diệc Bộ, đầu tiên là liếc cánh tay bị băng bó gồ ghề, sau đó nhìn thẳng vào mắt Đường Diệc Bộ. "Mục đích của cậu?"

Dư Nhạc hứng thú quay đầu.

"Giống anh ấy, chúng tôi đều hộ tống Dư tiên sinh." Đường Diệc Bộ liếc Hà An ở một bên, trên mặt không có nhiều ý cười lắm: "Còn về mục đích... Tôi chỉ muốn tới xem một chút, thuận tiện ở cạnh Nguyễn tiên sinh."

"Vẫn không nói dối." Hà An ngáp một cái, "Đám người này quá buồn chán, tôi còn tưởng rằng là tặc đất hay đám cướp đến xâm lấn chứ. Anh nói xem người ta phối hợp như vậy rồi, hay là thôi đi."

Phó Vũ đang cầm một cái thiết bị như gậy chống rà quét bốn phía, ánh sáng màu xanh da trời c chuyển động quanh thân gậy. Hắn ta nghe vậy thì miễn cưỡng kéo căng khóe miệng: "Kiên nhẫn."

Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm mọi hành động của Hà An. Trừ cặp mắt màu vàng kia ra thì nhìn như thế nào cũng thấy đối phương giống con người - thậm chí hắn ta còn có khí tức của con người hơn cả Đường Diệc Bộ. Nhưng cặp mắt và khuôn mặt kia...

"Đừng nhìn nữa, chưa thấy robot hình người bao giờ à?" Hiển nhiên Hà An đã phát hiện ra ánh mắt của Nguyễn Nhàn, hắn ta huýt sáo một cái, gọi đám robot cảnh khuyển về bên chân. "Không phải anh cũng có một cái sao? Phó Vũ, anh ta đang nhìn tôi, quá đáng sợ."

"Không phải tất cả mắt vàng đều là robot hình người." Nguyễn Nhàn phản ứng cực nhanh, vẻ mặt như thường. "Chúng tôi là đồng bạn, tôi thích đôi mắt như vậy thôi."

"Là nói thật." Phó Vũ ném máy nói dối trong quay sang một bên: "Được rồi, tôi xin lỗi, không ngờ lại có người có sở thích như vậy."

Dư Nhạc thu hồi tầm mắt, mà rốt cuộc Phó Vũ đã hoàn thành việc rà quét của hắn ta: "Tạm thời không thấy cái gì có thể truyền tin, cũng không có phóng xạ khả nghi. Đi cùng chúng tôi, sau này tôi sẽ sắp xếp mấy người vào trại cứu trợ."

"Trại cứu trợ?" Nguyễn Nhàn không bỏ qua cơ hội đặt câu hỏi.

"Mang theo súng đạn và xe việt dã đầy đồ ăn, cộng thêm hai tên tiểu bạch kiểm. Nếu bây giờ hai người vào thành thì chẳng khác gì dâng đầu và tài nguyên cho người ta."

"Tôi biết trại cứu trợ, nhưng cái gì gọi là "hai tên" tiểu bạch kiểm?" Dư Nhạc chen miệng nói.

"Cho nên chúng tôi sẽ đưa mấy người đến trại cứu trợ trước, đợi sau khi kết thúc giới nghiêm sẽ đưa mấy người lên phố. Yên tâm, còn có một hai giờ nữa là hết giới nghiêm rồi, bây giờ ở trên đường đều là phần tử nguy hiểm." Hà An làm lơ kháng nghị của lão Dư: "Còn về sau mấy người sống hay chết thì phải xem bản lĩnh của mấy người rồi."

"Cảm ơn."

"Phó Vũ, tên nhóc này nói cảm ơn tôi kia." Hà An toét miệng cười một tiếng, ánh mắt màu vàng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Ờm." Phó Vũ vẫn có thái độ thản nhiên kia, câu đáp lại cũng rất rầu rĩ: "Mau lên xe, tôi đưa mấy người..."

"Thiết bị điều chỉnh nhiệt độ trên xe tôi hỏng rồi." Dư Nhạc mài răng, "Nếu như có thể, tôi không muốn lái nó. Chỗ mấy người có thợ cơ khí gì không? Tôi có thể dùng vật tư để đổi."

"Hà An, xem cho ông ta một chút đi." Phó Vũ hất cằm ra trước xe.

Hà An không được đáp lại hạ bả vai, chầm chậm đi đến trước xe. Hắn ta mở nắp xe ra, tùy ý nhìn vào trong: "Tôi không sửa được."

"Cái gì?" Giọng nói của Dư Nhạc lập tức cao lên tám quãng.

"Chiếc xe này đã quá già rồi, logo từ mấy chục năm trước. Cấu tạo của thiết bị điều chỉnh nhiệt độ kiểu mới khác hẳn với cái này, cái này của ông phải đi tìm chút hợp kim, sau đó tìm một ông thợ có thâm niên... Mà người đó còn phải hiểu cấu tạo của xe này nữa." Hà An chỉ vào huyệt thái dương, "Ít nhất tôi không có ghi chép về những thông tin cổ xưa đó."

"Thuận tiện nói một chút, nếu như mấy người không lái như gió lốc thì vẫn có thể dùng bình thường trong ba ngày. Sau ba ngày, chiếc xe này như thế nào thì khó mà nói, dù sao tôi không muốn ngồi ở bên trong."

Mặt Dư Nhạc đen như đáy nồi. Nguyễn Nhàn thở dài: "Vậy chúng tôi sẽ dùng vật tư để đổi tin tức, cậu có biết ở đâu có thợ sửa được chiếc xe này không?"

"Khu z-077 phố hạ trong thành." Hà An cong mắt, "Bên kia quản lý súng đạn cũng không nghiêm lắm, xưởng đen có thể làm được rất nhiều loại hợp kim - Nhưng mà có một vấn đề, mấy người đến sẽ bị nhìn ra là mới tới, bị ăn đến không còn thừa tí xương nào đâu."

"Ông đây cũng muốn nhìn xem ai có thể nhai được mình." Dư Nhạc lầu bầu, lau mồ hôi trên trán. "Có thể sửa là được rồi, có thể sửa là được rồi."

"Còn về thù lao..." Nguyễn Nhàn đưa mắt nhìn vào trong xe, Đường Diệc Bộ trầm mặt dời một bước, chặn lại tầm mắt của Nguyễn Nhàn.

"Thù lao thì không cần. Tôi rất vừa ý anh, tin tức này coi như tặng. Dù sao cũng không có bao nhiêu giá trị, ai cũng biết chỉ có những lão già kia trong thành là còn nhớ được mấy thứ này." Hà An cười hì hì đi lên trước, đưa tay vỗ bả vai Nguyễn Nhàn.

"Bốp."

Đường Diệc Bộ nhanh chóng đẩy tay Hà An ra, người sau nhướng mày thật cao.

"...Bả vai anh ấy bị thương." Đường Diệc Bộ nghiêm túc nói bậy nói bạ.

"Ừm ừm, xin lỗi xin lỗi." Hà An qua loa lấy lệ ừm hai tiếng, trở về bên cạnh Phó Vũ rồi nhảy lên motor lơ lửng, "Giờ chúng ta đi được chưa, Phó Vũ."

Sau khi lên xe, Nguyễn Nhàn day trán: "Vừa rồi cậu bị làm sao vậy?"

"Đây chính là robot hình người." Đường Diệc Bộ nói nhỏ.

"Đương nhiên tôi biết."

"Anh nói anh sẽ không rời khỏi tôi." Đường Diệc Bộ liếc Dư Nhạc đang nhìn lén một cái, ôm chặt Châu Sắt, có ý ám chỉ trả lời.

Nguyễn Nhàn có thể đoán được băn khoăn của đối phương - Sau quãng thời gian dày vò ở Biển phế tích, trên áo khoác trắng của mình còn sót lại không ít vết máu. Nếu như vô tình chữa khỏi cái gì đó, nói không chừng Hà An sẽ nghi ngờ.

Cho tới bây giờ, anh cũng đã có chút hiểu biết nhất định với thứ đồ phá hoại này. Ai cũng không biết Hà An có liên lạc gì với não chủ không, hoặc là có thể tiết lộ vị trí của máy sơ cấp loại S hay không. Mà Đường Diệc Bộ khống chế được mình, hoặc có thể nói là khống chế được máy sơ cấp loại S đương nhiên sẽ không muốn để túi máu cao cấp như mình bị rêu rao.

Nhưng mà cân nhắc đến lên áo khoác mình về điểm kia lẻ tẻ vết máu, trở lên chuyện phát sinh có khả năng thấp đến làm người tôi tức lộn ruột.

"... Tôi đã nói rồi." Nguyễn Nhàn càng thêm nhức đầu, anh day huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi tôi chỉ muốn nói vài câu khách sáo thôi, dù sao chúng ta ai cũng không biết khu z-077 phố hạ trong thành đó ở đâu. Bây giờ thì hay rồi, tôi cảm thấy robot hình người kia -"

"Oa, lúc trước Đồ Duệ nói tên nhóc cậu thích robot hình người, tôi còn nghĩ hắn ta nói đùa." Dư Nhạc ở chỗ điều khiển chậc chậc lên tiếng, cắt đứt lời của Nguyễn Nhàn: "Bây giờ nhìn lại đúng là có sở thích đó. Tiểu Đường, đôi mắt của cậu nhuộm đẹp đấy, làm ở đâu vậy? Hiệu quả không tệ."

"Phố màu sắc ở đường Tân Tây bắc thành phố S, đã nghe bao giờ chưa? Có người sống sót là nhân viên nơi đó, tôi nhờ người ta nhuộm cho." Đường Diệc Bộ đối đáp trôi chảy, "Dù sao cũng chỉ cần chích một mũi nạp màu, khu tránh nạn trong rừng có máy in, tổng hợp lại là xong."

"Đáng tiếc, trước kia tôi vẫn cảm thấy màu mắt mình quá nhạt, muốn nhuộm một màu đáng sợ hơn. Chỉ là mấy năm nay không bắt được một bác sĩ thẩm mỹ nào cả, cũng có thể là do cuộc sống ở Biển phế tích quá khó khăn đi." Dư Nhạc ung dung nói, cũng không quay đầu lại. "Còn về phố hạ kia... Tiểu Nguyễn đừng lo lắng, lát nữa tôi sẽ moi móc được cho cậu."

Trên thực tế, Dư Nhạc không chỉ hỏi được. Sau khi ở trong nhà kho tràn đầy bụi bặm một tiếng rưỡi, Hà An đi theo Dư Nhạc lên xe, ngồi lên ghế lái phụ.

Nguyễn Nhàn còn chưa kịp chào hỏi, Đường Diệc Bộ ngồi ở bên cạnh anh đã căng cứng người.

Hà An hào phóng cười với Nguyễn Nhàn, thuận tiện chớp chớp mắt. "Tôi vừa vặn đi lấy hàng Phó Vũ đặt lúc trước, anh Dư cũng cho không ít thứ tốt, chúng ta cùng đi với nhau luôn."

Đường Diệc Bộ suy tính chốc lát, chậm rãi đưa tay ra ôm lấy bả vai Nguyễn Nhàn. Nguyễn Nhàn suýt chút nữa cười ra tiếng, động tác của Đường Diệc Bộ chẳng khác gì bảo vệ đống đồ ăn khỏi Dư Nhạc lúc trước.

"Cảm ơn." Trọng giọng nói của Nguyễn Nhàn tràn đầy ý cười, bàn tay đang đặt trên vai anh của Đường Diệc Bộ lập tức xiết chặt. Châu Sắt thì leo lên đầu gối, bắt đầu kêu to với Hà An.

"Yên lặng một chút, π. Đám robot chó săn kia đã đi rồi." Nguyễn Nhàn gõ gõ vỏ của Châu Sắt, nhưng điều này cũng chỉ có thể biến những tiếng két két chói tai thành tiếng gầm gừ khe khẽ tràn đầy uy hiếp.

"Lớp kính này tốt thật." Hà An cảm thán, lau kính chống đạn ngăn cách với ghế sau: "Bị vật này cắn hai cái vẫn còn đau. Ôi ôi, chú ý trước mặt, thắng xe kịp thời - không có thiết bị điều chỉnh nhiệt độ, thắng xe gấp chẳng khác gì liều mạng."

Dư Nhạc lập tức lái xe việt dã bọc thép oai phong như xe ba gác. Sau khi bọn họ dừng ở trước cửa, Hà An mở cửa sổ ghế lái phụ ra để máy bay không người lái trước cửa quét từng mắt mình.

Một giây kế tiếp, cánh cửa chậm rãi mở rộng.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Nhàn nhìn thành phố chồng chất ở khoảng cách gần, nó khiến anh nghĩ đến Cửu Long Trại Thành(*) trong lịch sử. Trừ mặt đất, bốn phương tám hướng đều là nhà cửa chật chội. Những vách tường đổ nát u tối, nhưng gần như bên trong mỗi một ô cửa sổ đều có ánh sáng vàng hoặc trắng tỏa ra. Đường ống giống như những cái rễ cây chụm lại một chỗ, không thấy được điểm đầu và điểm cuối, trong những cái lỗ rò rỉ bay ra những làn khói màu trắng. Bên trên không ít căn nhà treo đèn neon nhiều màu, không ít màn hình ánh sáng được chiếu lên không trung, đáng tiếc hình vẽ và nội dung đều rất tẻ nhạt - Nguyễn Nhàn nhìn bốn phía, chỉ thấy toàn là quảng cáo sắc tình lộ liễu và thuốc men.

(*) Cửu Long Trại Thành là một khu dân cư đông đúc tồn tại ở Tân Cửu Long, Hồng Kông từ cuối thế kỷ 19 cho tới đầu thập niên 1990 trước khi bị chính quyền Hồng Kông cho di dời và phá bỏ.

Bên trong Cửu Long Trại Thành và những ký ức khó phai mờ về "sào huyệt hắc ám" đông dân cư nhất thế giới ở Hong Kong

Giống như một mê cung khổng lồ được tạo ra bởi những bức tường và ánh sáng vậy.

Tuy đám máy móc nhỏ bé có thể minh chứng cho cấp bậc khoa học kỹ thuật, nhưng bầu không khí ở đây tràn đầy chán chường và suy sụp. Trong không khí đục ngầu trộn lẫn rất nhiều mùi hôi thối kì quái, giống như bệnh nhân đang thoi thóp trước khi tắt thở vậy. Nguyễn Nhàn suýt nữa bị thứ mùi nồng nặc này đánh ngã, anh ngửa người ra sau theo bản năng.

"Đây là khu thành trung, không khí coi như không tệ. Khu thành thượng sạch sẽ hơn chỗ này một chút xíu, còn khu thành hạ... Người sống ở đó còn đỡ, nhưng tốt nhất mấy người nên mua vài cái mặt nạ chống độc."

Dư Nhạc dứt khoát mở túi đồ nghề trong xe ra: "Chúng tôi có mặt nạ chống độc rồi, cảm ơn."

"Ừm." Hà An chỉ vào một con đường nào đó nấp sâu trong những tòa nhà: "Nếu như vậy, chúng ta có thể đi luôn. Anh kia, không cần mất công rà quét đâu, chỗ này không thể so với Biển phế tích được, không mất hai ba tháng thì không nhìn hết được đâu."

Hắn ta dừng lại, quay mặt liếc Nguyễn Nhàn đang mỉm cười và Đường Diệc Bộ giống như đang xù hết lông lên.

"Mặc dù máy nói dối đã chứng minh hai người không nói dối, nhưng vẻ ngoài người bạn này của anh rất đặc biệt, tôi vẫn muốn nhắc nhở mấy người một câu. Robot hình người kiểu cũ ở trong thành cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất nên chú ý một chút."

Dứt lời hắn ta cười một tiếng: "Não điện tử được bảo quản tốt có thể bán được rất nhiều tiền."