Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 113



Đã vài ngày không gặp cháu nhỏ, đi xem tiểu tử kia, tiểu tử kia còn nhớ rõ hắn, đưa tay cần ôm, Lý Quý Dương cố ý không ôm, nóng nảy!

- Tô tô! Tô tô!

Thế nhưng mở miệng nói chuyện.

- Là thúc thúc, không phải tô tô!

Lý Quý Dương uốn nắn phát âm.

Đáng tiếc nhi đồng quá nhỏ, chưa sửa được!

Lan nãi mẫu cười nhìn hai chú cháu chơi đùa.

Về phần tiểu anh nhi mới sinh trong nhà, Lý Quý Dương còn chưa gặp, nghe nói còn chưa được trăng tròn không thể gặp gió, Lý Quý Dương cũng sợ có sơ xuất nên cũng không yêu cầu gặp nhi đồng.

Ngày hôm sau Cao chiêm sự lại tới, lần này Lý Quý Dương cho hắn mang về hai xe vải dệt, một xe vải dệt thật tươi đẹp!

Hơn phân nửa đều là màu đỏ, theo chính đỏ tới phi đỏ, đỏ nhạt, đỏ hải đường, đỏ anh đào, đỏ cây lựu, đỏ son, đỏ thiện, đỏ quả hạnh, đỏ chanh..

- Nhiều vải dệt màu đỏ như vậy?

Hơn nữa đỏ thật thú vị, Cao chiêm sự nói không nên lời cảm giác trong lòng, kỳ thật chính là cảm giác trình tự, nhưng vì người cổ đại chưa từng thấy qua nên nói không nên lời.

- Nghĩa mẫu thích màu đỏ, ta vơ vét hồi lâu mới làm được một xe như vậy.

Lý Quý Dương nói:

- Ngài mang vào đi thôi!

Xe còn lại là màu đen, tuy nhìn giống nhau nhưng tính chất tốt lắm, toàn bộ nhẹ nhàng thông khí nhưng lại không phản quang.

- Một xe này cho đại công tử.

Lý Quý Dương còn nhớ rõ nam thần thích màu đen.

- Tốt tốt, đại công tử đang trường cao đâu, quần áo cũng phải thường xuyên đổi.

Cao chiêm sự vui sướng, trong cung phân lệ tính cái gì? Chủ yếu xem người bên ngoài tiến hiến cái gì.

- Hai con này đặc biệt đưa cho quốc chủ.

Lý Quý Dương cũng không quên Doanh Tử Sở, dù thế nào hắn cũng là Tần quốc chi chủ, cha của Doanh Chính, chồng của Triệu Cơ.

Chuẩn bị cho hắn là hai con gấm dệt kim hoa, thời đại này còn chưa có vải dệt tốt như vậy, hơn nữa gấm dệt kim hoa thập phần đẹp đẽ quý giá, thoạt nhìn đều là kim quang chói mắt!

- Thật tốt, thật tốt!

Cao chiêm sự cười híp cả mắt.

- Mang về để phu nhân làm một bộ quần áo cho quốc chủ.

Lý Quý Dương hiểu càng nhiều, vợ chồng vợ chồng, ở chung tốt lắm mới kêu vợ chồng.

Triệu Cơ không có nhà mẹ đẻ, càng không có thân thế, chỉ có thể xuống tay từ mặt cảm tình, nàng duy nhất dựa vào chính là nàng cùng Doanh Tử Sở từng cùng nhau hoạn nạn, đoạn thời gian cùng sống dựa vào nhau ở Triệu quốc.

Nói vậy trước kia Triệu Cơ khẳng định từng làm quần áo cho Doanh Tử Sở, bởi vì nghe nói khi đó Doanh Tử Sở thập phần chán nản, ngay cả một nô tì phụng dưỡng cũng không có.

Nếu hiện tại dùng nguyên liệu quý giá làm quần áo, ý nghĩa tự nhiên bất đồng.

- Nhất định!

Cao chiêm sự lập tức thông suốt.

Hơn nữa Cao chiêm sự cũng hiểu được thiếu niên Lý Quý Dương bề ngoài nhìn phong phanh, vả lại gia thế không hiện, nhưng cỗ thông minh nhiệt tình không ai sánh bằng!

Đại công tử cùng phu nhân thật sự là trời sinh nhất định có người phụ tá!

Trở về gặp nạn còn gặp được kỳ ngộ như vậy!

Đồ vật rất nhanh được Cao chiêm sự an bài đưa vào trong cung, còn có đồ gia vị, Lý Quý Dương dùng hương liệu sản xuất trong không gian, điều phối thất hương phấn, hương vị còn ngon hơn lần đó.

Vụ xuân đi qua, mùa hè rất nhanh tiến đến, hoa màu cần làm cỏ, Lý Quý Dương mỗi ngày cho làm cơm nước đều rất tốt, còn có trái cây mùa này cũng thành thục, hái xuống ngâm trong giếng nước làm lạnh đưa cho mọi người ăn.

Thuận tiện còn có nhiều sản phụ đều sinh, có nam có nữ, nhưng Lý Quý Dương ban thưởng đều giống nhau, không phân biệt giới tính.

Lại cho người tiếp tục thu thập sân viện cho tiên sinh, trồng thêm cây cối che bóng mát, còn thu thập thêm phòng cấp cho con của tiên sinh ở lại.

Thuận tiện lấy cừ hoa tiêu, dựng lên nhiều tiểu đình tử.

Bên kia Lý Phúc điều khiển xe của Lý Quý Dương đi đón người.

Nhà của Cam Lỗi là một tiểu viện, bởi vì không có chức quan chỉ là vận mệnh nhà bình dân, mặc dù có quốc chủ ban cho cũng không để dành được bao nhiêu của cải, chuyển nhà không hề tốn sức, đồ vật ít thôi!

Cam Lỗi ngồi trong xe ôm con trai, còn tưởng đoạn đường này thật xóc nảy, kết quả xe đi rồi hắn còn không có cảm giác.

Nếu không phải vén màn nhìn bên ngoài, còn tưởng xe chưa nhúc nhích đâu.

Liền cảm thấy thật thần kỳ.

Trên đường ở lại phòng hảo hạng trong khách điếm, thậm chí còn bao một loạt phòng, ban đêm đều có người canh gác.

Bọn họ đi thật lưu loát, bên kia Lữ Bất Vi còn muốn câu hai ngày, chờ Cam Lỗi dùng hết dược liệu tự nhiên sẽ phái người đón cha con họ vào hầu phủ, hắn xem trong chính là thanh danh của hai cha con, còn có trung tâm của Cam Mậu.

Kết quả ngày thứ tư phái người tới cửa, tòa nhà đều thay đổi người ở!

Hỏi hàng xóm xung quanh chỉ nói thấy một chiếc xe trâu thật đẹp tới đón người, còn mang theo thật nhiều nô bộc giúp chuyển nhà, đi đâu thì vì Lý Quý Dương đã phân phó qua nên không ai nói ra, chờ Lữ Bất Vi hay biết thì cha con Cam Lỗi đã tới Lý gia trang.

Lý Quý Dương nghe nói người tới lập tức thay quần áo nghênh đón, toàn bộ tiểu nhi biết đi biết chạy trong trang đều bị hắn kéo đi ra.

Nhi đồng Lý gia hiện tại tinh thần tràn đầy, không còn vẻ xanh xao vàng vọt trước kia, còn thu thập sạch sẽ, vừa nhìn thật vui mắt.

Lý Quý Dương nghĩ Cam Lỗi ít nhất cũng là một đại thúc, kết quả đi ra là một thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi!

Nam nhân này mặc quần áo công khanh tầng lớp sĩ phu Tần triều, nguyên liệu vải bình thường, đương nhiên so sánh với người thường là thượng phẩm, nhưng trong mắt Lý Quý Dương đều thật bình thường.

May mắn người này nhìn thấy thật sạch sẽ, bên cạnh hắn còn có một tiểu oa nhi khoảng năm sáu tuổi, buộc hai búi tóc hai bên, ăn mặc thật mộc mạc, chỉ là có chút gầy yếu.

Nhưng rất gầy, làm cho đầu có chút lớn, hai mắt càng lớn hơn nữa!

Ngập nước nhìn ngươi, làm cho Lý Quý Dương cảm giác, thật manh a!

Cam La nhìn Lý Quý Dương, cha con hắn tới đây, đã nghĩ kỹ làm bồi đọc cho thiếu gia nhà này, hoặc là thư đồng, chỉ cần làm cho phụ thân còn sống, làm gì đều được!

- Chính là Cam Lỗi tiên sinh cùng Cam La tiểu thiếu gia?

Lão quản gia xông tới trước, hắn trông mong tiên sinh thật quá lâu.

- Chính là tại hạ.

Cam Lỗi chắp tay:

- Đây là tiểu nhi Cam La.

- Lão nô là quản gia Lý gia trang Lý Trung, đây là thiếu gia nhà ta.

Lý Trung thật cao hứng nói.

- Chào tiên sinh, học sinh Lý Quý Dương.

Lý Quý Dương tiến lên chào.

- Tốt.. khụ khụ khụ!

Cam Lỗi chứng kiến Lý Quý Dương rốt cục an tâm một chút, còn tưởng là một đại thiếu gia gia đình lớn, sẽ khó dạy, không ngờ là một thôn trang bí mật nằm ở vùng ngoại ô.