Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 118



Nói một hồi, vị tiên sinh này thế nhưng lại không còn động tĩnh.

Lý Quý Dương vừa nhìn liền nở nụ cười, tiên sinh đại khái rất thư thái, lại ngủ thiếp đi!

Nhưng ngủ bên ngoài không tốt lắm, sợ hắn bị trúng gió Lý Quý Dương đắp một cái mền mỏng cho hắn, ngồi bên cạnh chiếu cố.

Trong lòng hắn vô cùng bội phục tiên sinh.

Vừa rồi phân tích thật phấn khích, mọi thứ đều nói trúng rồi.

Nếu không biết hắn thuần túy là người cổ đại, còn tưởng rằng cũng là một kẻ xuyên qua đâu!

Người như vậy thích hợp nhất trở thành trí nang, có thể chứng kiến phương hướng phát triển mười năm sau, chẳng thể trách có thể sinh ra một đứa con thông minh như vậy, làm lão tử cũng thật không đơn giản a!

Trong lịch sử không có ghi chép về hắn, có lẽ do hắn mất sớm, dù sao thân thể không tốt, mấy ngày nay nhân sâm cũng tiêu hao rất nhiều.

Nhưng còn phải kéo dài thời gian thêm một chút, sau lập thu mới có thể để cho sư huynh tới cửa, bởi vì không có ai giữa hè đi thăm người thân!

Cao chiêm sự quay về Hàm Dương thành, âm thầm tìm một tòa nhà lớn thích hợp cho Lý Quý Dương, nhưng giá cả hơi cao, nhưng hắn nghĩ Lý Quý Dương không sợ tốn tiền, liền định xuống, sau lập thu đã giao nhận xong xuôi.

Chỉ vì tòa nhà này cách hoàng cung thật gần, đương nhiên không phải đi đường lớn mà là có một ngõ tắt nhỏ tương liên, từ cổng lớn hoàng cung đi qua bên này nếu xuyên qua đường nhỏ thì rất gần.

Nơi này cũng không dễ tìm, nếu không nhờ thanh danh Cao chiêm sự tốt, làm quan cũng xảo, người ta cũng sẽ không bán cho hắn.

Thời tiết càng nóng, Lý Quý Dương cho người trong nhà đi sớm về trễ, giữa trưa nghỉ ngơi ba canh giờ, chờ thời tiết bớt nóng lại tiếp tục làm việc.

Trường học cũng như vậy, vì không muốn bọn nhỏ bị cảm nắng, Lý Quý Dương cho nấu canh đậu xanh, đặt trong giếng ngâm lạnh, trời nóng uống một chén quả thật làm người lạnh thấu tâm can!

Thân thể tiên sinh không tốt nên không thể uống lạnh, chỉ có thể mắt thèm.

Một mùa hè trôi qua, hai cha con Cam Lỗi chẳng những không gầy ngược lại còn béo lên rất nhiều.

- Đây đều là Lý gia trang nuôi người a!

Lúc mặc quần áo mùa thu, Cam Lỗi mới cảm giác mình mập!

- Ân ân!

Tiểu Cam La ngồi một bên gặm đậu phụ khô ướp gia vị.

Đây là Lý Quý Dương nghiên cứu ra ăn vặt, trong nhà ai đói bụng có thể ăn một miếng.

Gần đây cháu nhỏ mọc răng, cũng ôm đậu phụ ngũ vị hương cắn cắn.

- Ăn ăn!

- Ngươi chỉ có biết ăn thôi, cho ta xem răng!

Lý Quý Dương cảm thấy cháu nhỏ thật đáng yêu, nhào đi lên nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của người ta.

- Không!

Tiểu tử kia uốn éo thân mình:

- Không để cho xem!

Hắn xoay người đưa lưng về hướng Lý Quý Dương, tiểu thúc hư hỏng, sờ răng của hắn!

- Nhìn xem nha, nhìn xem thôi!

Lý Quý Dương chọt ngón tay sau lưng tiểu tử kia.

- Không để cho xem!

Tiểu tử kia rất có nguyên tắc.

- Ngươi đừng trêu chọc hắn, đang ăn đồ ăn đâu!

Cam Lỗi lên tiếng.

Lập thu, trong nhà cần thu thập hoa màu, Lý Quý Dương gọi Lý Sâm Lý Lâm đi qua gây sức ép đồ vật.

Trong nhà gieo trồng là ngũ cốc, lúa mì, hạt kê vàng, thu gặt thật khó khăn, vì thế Lý Quý Dương làm ra máy thu gặt do trâu kéo.

Là loại giản dị, nhưng ở thời đại này đã thật sự chấn kinh rồi!

Nhân lúc cuối thu khí sảng, Cam Lỗi mang theo bọn nhỏ đi ra đồng, Lý Quý Dương còn chưa được đứng ra hiến tế thu hoạch, chỉ có Lý Trung quản gia thay hắn hiến tế, năm trước Lý Quý Dương còn chưa tới, cũng không biết thu hoạch vụ thu còn cần phải hiến tế.

Hiến tế xong mọi người cùng nhau đi ra ruộng.

Máy thu gặt giản dị bị lão trâu lôi kéo, một chuyến chính là bốn lũng bị cắt, tốc độ thật nhanh!

Cam Lỗi đứng trên bờ đê trợn tròn mắt!

- Đây là?

- Tiểu phát minh của ta!

Sau hôm đó Cam Lỗi quay về phòng, một mình ngồi trong phòng sách suy nghĩ cả đêm, ngày hôm sau bệnh tình của hắn trở nên nghiêm trọng!

Không thể xuống giường, còn sốt nhẹ.

- Sao lại thế này?

Lý Quý Dương vô cùng lo lắng chạy vào phòng.

- Sư huynh.

Tiểu Cam La canh giữ trước giường, chứng kiến Lý Quý Dương đôi mắt đỏ hồng chảy nước mắt.

- Không khóc, có sư huynh ở!

Lý Quý Dương lau nước mắt cho hắn.

Cam Lỗi dựa vào gối trên đầu giường:

- Chỉ là phạm vào bệnh cũ, ho khan nhiều hai tiếng, không sao cả.

- Bình thường cũng không có mệt nhọc, sao đột nhiên phạm vào bệnh cũ?

Lý Quý Dương không tin.

- Đúng rồi đúng rồi!

Tiểu Cam La nói:

- Rõ ràng là lưu trong phòng sách cả đêm, không chịu trở về phòng ngủ.

Lý Quý Dương chợt hiểu ra, đây là vì thức đêm a!

Có người thân thể á khỏe mạnh, ngao một đêm đều cảm mạo nhiễm lạnh, vận động kịch liệt một chút cũng mồ hôi rơi như mưa.

Nhưng Cam Lỗi ở trong phòng sách cả đêm, làm gì đây? Đọc sách? Hay là viết chữ?

- Tại sao phải gây sức ép chính mình? Muốn xem sách chỉ cần nghỉ ngơi thêm hai ngày, làm cho các học sinh xuống ruộng đi nhặt lúa!

Lý Quý Dương nói.

Hắn thầm nghĩ hẳn là vì soạn giáo án dạy học đâu!

- Chỉ là chuyên chú suy nghĩ sự tình nên không chú ý canh giờ.

Cam Lỗi vội nói.

- Buổi tối không ai trực đêm?

Lý Quý Dương nhướng mày.

Hắn an bài người chiếu cố hai cha con, chẳng lẽ có người nhàn hạ?

- Ta không muốn cho người trực đêm, nên không cần họ lưu trong phòng hầu hạ!

Cam Lỗi biết Lý Quý Dương hiểu lầm liền nói.

- Vậy không được, sau này nhất định phải có người trực đêm!

Lý Quý Dương nghiêm túc nói:

- Vạn nhất có động tĩnh gì, bên người chỉ có tiểu Cam La, có thể làm gì?

- Đệ không kém đâu!

Tiểu Cam La không phục.

- Ngươi có thể làm gì?

Lý Quý Dương đưa tay nhu đầu của hắn:

- Ngươi mới năm tuổi, không phải mười lăm!

Đứa bé nhỏ như vậy ở chung một chỗ với bệnh nhân đã là không ổn, nhưng có chuẩn bị phòng mà Cam La không chịu vào ở a!

- Hôm nay vào phòng phía tây ngủ đi, mấy ngày nay luôn theo cha ngủ, đến lâu như vậy con cũng nên thói quen.

Cam Lỗi nói:

- Cứ quyết định như vậy.

Vừa mới tới đứa con nói chỗ lạ không quen, cho nên hai cha con cùng nhau ngủ, lãng phí tâm ý của người ta chuẩn bị hai gian phòng ngủ.

Nhân cơ hội này làm cho đứa con tự lập.

Cam La đành ủy khuất tiếp nhận.

- Buổi sáng đứng lên tiểu gia hỏa kia còn làm ầm ĩ đâu, ngươi đi xem!

Lý Quý Dương nói với Cam La.

- Nga!

Nhớ tới tiểu tử kia, Cam La thuận theo chạy ra ngoài, rửa mặt thay quần áo chạy tới chủ viện thăm tiểu thiếu gia.

Lý Quý Dương ngồi xuống ghế:

- Tiên sinh, ngài rốt cục làm sao vậy? Vô duyên vô cớ sao lại bệnh cũ tái phát? Chỗ này của ta chiếu cố không tốt sao?