Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 124



- Ngươi thích này?

Lý Quý Dương sờ sờ lão hổ, thợ khéo không tính tinh xảo, nhưng màu sắc phối hợp thật xinh đẹp.

- Mua cho tiểu thiếu gia, hắn thích chơi thứ này.

Tiểu Cam La quơ lão hổ trong tay cười nói.

- Hắn không phải ưa thích chơi thứ này, mà là ưa thích cắn đồ vật, mỗi ngày thích gặm gặm đồ dùng, ta đã cho người làm cho hắn một cây gậy nhỏ bằng ngũ cốc, hắn cắn thứ này không tốt.

Tiểu Cam La cúi đầu trầm mặc.

- Nhưng có thể phóng trên giường hắn, vật này nhỏ như vậy có thể buộc một sợi dây trên đầu, treo lủng lẳng lên chơi.

Lý Quý Dương nhu nhu đầu hắn:

- Đi, trước mặt còn có thật nhiều đồ vật, cùng đi xem xem!

- Ân!

Cam La thật cao hứng.

Lúc thu hoạch vụ thu cũng có người kéo cây nông nghiệp trong nhà mình vào thành bán, còn có chút sản phẩm thủ công mỹ nghệ dùng rơm bện thành.

Chong chóng, đệm rơm, giỏ trúc vân vân.

Bọn nhỏ một người một chong chóng chỉ tốn một viên tiền, vẫn là Doanh Chính mua cho!

Vì thế Tần Thủy Hoàng lần đầu tiên ban cho nhóm phụ tá đắc lực tương lai được xưng "Thập đại phu" là một cái chong chóng.

Mua một cái chong chóng lớn cho Lý Quý Dương, Lý Quý Dương dở khóc dở cười, mình đã lớn bao nhiêu? Còn chơi chong chóng sao? Rõ ràng lưu trữ mang về cho cháu nhỏ chơi là được.

Ngoài ra còn có hoa quả, bởi vì là mùa thu, mùa thu hoạch nên kiwi, còn có táo đỏ khắp nơi.

Lý Quý Dương còn dẫn bọn nhỏ đi tiệm châu báu.

Cũng không biết có phải hắn cố ý hay không, mang theo bọn nhỏ đi tiệm của Lữ Bất Vi!

- Làm sao tới nơi này?

Doanh Chính không thích nói.

- Dù sao đều cần cho bọn nhỏ mở rộng tầm mắt, không bằng tìm địa phương cấp cao một chút!

Lý Quý Dương là hoàn toàn cố ý.

Chưởng quầy còn nhận thức được Lý Quý Dương, cũng nhận thức Doanh Chính, lập tức dùng nước mật tiếp đãi, bưng thêm vài mâm trái cây, nơi cửa cũng cho người coi chừng, không cho người đi vào, người bên trong cũng đều bị mời đi ra ngoài.

Dọn địa phương cho một đám tiểu hài tử, nhưng lại không có ai dám hé răng!

Lý Quý Dương tìm được địa phương để giảng giải, chỉ vào một ngọc hoàn màu trắng nói, hắn tốt nghiệp khảo cổ học, hơn nữa hai năm qua ở cổ đại cũng không chỉ ăn uống không, vì thế nói chuyện phân tích đều cao thâm hơn người khác rất nhiều.

Nhất là ở thời đại này, xã hội phong kiến cũng mới nảy sinh, đang ở thời kỳ cuối chế độ bán nô lệ, một ít đồ vật cũng không nhiều người hiểu biết, lúc Lý Quý Dương giới thiệu mọi người giống như được hiểu ra, đương nhiên Lý Quý Dương cũng đem một ít đồ vật trong tiệm châu báu nói thành không đáng một đồng, tỷ như là lư hương dùng đồng xanh làm thành, đã bị Lý Quý Dương phê phán không đáng giá chút nào!. Ngôn Tình Trọng Sinh

Mà cây trâm gỗ hoa mai bên cạnh lại được vinh dự khen thành thượng phẩm!

Ánh mắt Lý Quý Dương thật sắc bén, hơn nữa giải thích thật đúng chỗ, trong đó có một kiện bạch ngọc điêu khắc hình con cá lại làm cho hắn tán thưởng.

- Chủng loại ngọc khí chủ yếu có: Bích, tông, quản, châu, bội, hàm, xuyến sức, lặc, viện, khâu, quyết, khuê, chương, bính hình khí, mâu, đái câu, kính giá, chủy đẳng, đa số làm lễ khí, một số là dụng cụ trong sinh hoạt. Ngọc là vật trang sức biểu hiện thân phận quý tộc, cùng người đeo ngọc sớm chiều làm bạn, quân tử vô cố, ngọc không rời thân. Ngọc tượng trưng cho đức hạnh quân tử, có thất đức, cửu đức, mười một đức..

Chỉ riêng ngọc khí Lý Quý Dương đã nói rất nhiều rất nhiều, mọi người nghe được đều vô cùng thật sự.

Dù là Doanh Chính, tiên sinh của hắn cũng không biết những thứ này, cũng không giảng dạy toàn diện như vậy!

Cuối cùng Lý Quý Dương mua ngọc bội điêu khắc mười hai cầm tinh, phân biệt tặng cho các hài nhi, lại cấp cho Doanh Chính một ngọc bội hình rồng.

Tuy rằng thủ pháp điêu khắc không tốt như trong cung đình, nhưng theo Lý Quý Dương xem ra cũng rất không sai.

Nói xong ngọc khí, mua xong đồ vật, mọi người nghỉ ngơi xong lại ra cửa nhìn sắc trời, đã là buổi chiều, vả lại bọn nhỏ cũng xài một nửa tiền, Lý Quý Dương cùng Doanh Chính bèn mang theo bọn họ về nhà tắm rửa, ăn cơm chiều.

Khi bọn họ đã đi xa, từ trong một căn phòng nơi góc đi ra vài người.

Trong đó có một người là Dương Phi Anh!

Đi trước nhất là một trung niên nhân, mặt trắng có râu, thân hình vĩ ngạn, khí chất hoa quý, mặc quần áo là váy dài bào phục, bên hông đeo ngọc bội, dùng kim quan búi tóc.

- Tướng bang đại nhân..

Dương Phi Anh có chút nghi hoặc nhìn qua.

- Ngươi xác định đó là Lý Quý Dương?

Nam nhân chính là Lữ Bất Vi tiếng tăm lừng lẫy!

- Xác nhận!

Dương Phi Anh gật đầu, lẽ ra hắn định đi ra ngoài chào hỏi, nhưng lại bị tướng bang đại nhân ngăn cản, đám người ở trong phòng nín hồi lâu không dám có chút động tĩnh, nghe tiểu thiếu niên nói chuyện bên ngoài.

- Nếu không có ngươi xác nhận, bản hầu thiếu chút nữa còn tưởng hắn là tiểu thiếu gia của đại gia đình nào!

Lữ Bất Vi giật mình là vì không ngờ với độ tuổi của Lý Quý Dương lại bác học như vậy!

Những kiến thức này nếu không phải là con cháu đại thế gia, sẽ không biết toàn diện như vậy, ngay cả chính hắn cũng không biết!

Bị một thiếu niên mười lăm tuổi nghiền áp kiến thức làm người tâm cao khí ngạo như hắn thập phần khó chịu.

- Ngươi xác định hắn chỉ là con trai của tiểu gia đình?

Lữ Bất Vi lại xác nhận.

- Xác định!

Dương Phi Anh cũng muốn hộc máu.

- Đại công tử đúng là gặp được quý nhân!

Lữ Bất Vi sờ râu, đại công tử không thân cận với hắn, không phải là do nữ nhân Triệu Cơ kia lòng dạ hẹp hòi sao? Có gì chứ? Lúc trước nếu nàng không theo quốc chủ nàng cũng không có được ngày lành bây giờ, một vũ cơ, thật sự là kiến thức nông cạn!

Lữ Bất Vi vung tay:

- Hồi phủ!

- Dạ!

Đám người chậm rãi rời khỏi tiệm châu báu, chưởng quỹ không dám hé răng.

Bởi vì là ngày đầu tiên đi ra ngoài chơi, bọn nhỏ đều thật hưng phấn, đem đồ vật mua được cất kỹ, rửa mặt xong còn có người đếm xem mình đã xài bao nhiêu tiền.

Lý Quý Dương thấy được, quyết định trở về bắt đầu phân phát tiền công cho người hầu.

Ở thời đại này người hầu là không có tiền công, chỉ có tiền do chủ nhân ban cho.

Doanh Chính ăn cơm xong phải hồi cung, hắn không thể qua đêm bên ngoài, chỉ vì hắn còn nhỏ, tuy vóc người lớn nhưng tuổi tác quá nhỏ.