Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 132



Ở thời đại này, tuy rằng trong nhà cũng có nuôi con lừa, nhưng con lừa cũng không nổi danh bằng nuôi trâu!

Mặc dù nói Tần Xuyên trâu cùng lừa đều rất có danh, nhưng chỉ có người nhà nghèo mới nuôi lừa, bởi vì lừa không mạnh mẽ bằng trâu, mãi cho tới Hán triều khai phát ra con đường tơ lụa, thông thương với bên Tân Cương địa vị của con lừa mới lên cao, bởi vì người bên kia đều dùng con lừa chở đồ vật.

Thậm chí các nước Tây Vực cống nạp lễ vật cho Đại Hán thiên tử đều cũng có con lừa.

- Ta dùng làm dược tài.

Việc khác làm không được, chơi một cái a giao con lừa còn có thể.

- Làm thuốc?

Lão quản gia lại càng không hiểu:

- Dùng con lừa? Thiếu gia, nếu muốn đi hái thuốc, ngài trước tiên cần nhận thức dược liệu, sau đó tìm một đầu thanh khẩu con lừa cưỡi lên núi mới được.

Thanh khẩu, chính là con lừa trẻ tuổi, ý tứ là tráng niên, thân hình mạnh khỏe cường tráng.

Lý Quý Dương dở khóc dở cười:

- Ta là muốn dùng lão con lừa làm thuốc, không phải đi hái thuốc, ngài nhanh đi tìm cho ta đi, một đầu lão con lừa là được.

- Vậy được rồi, lão con lừa thì lão con lừa, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ cưỡi nó lên núi, lão con lừa chạy không nổi..

Lão quản gia lẩm bẩm, vẫn chưa chịu để yên.

Sau khi lão quản gia đi ra ngoài, Lý Phúc lại đi vào, đưa cho Lý Quý Dương một thẻ tre, là danh sách đồ vật được đưa tới lần này.

- Ân, đã biết, làm cho người ta ở bên cạnh làm một bếp lò!

Lý Quý Dương thu thẻ tre, chỉ chỉ đất trống:

- Chơi một cái chậu than, lại thêm một cái bình sành.

- Dạ!

Lý Phúc liền đi làm.

Lý Quý Dương đi vào phòng nhìn cháu nhỏ, bởi vì có người ngoài đến, Lan nãi mẫu không dám cho hắn đi ra ngoài, liền vây trong phòng chơi đùa, tiểu thiếu gia cũng ngoan ngoãn, không quấy khóc.

Lan nãi mẫu ôm tiểu thiếu gia đi ra thấy bếp lò liền nói:

- Thiếu gia, trong nhà ngao thuốc, nô tì mang tiểu thiếu gia đi chỗ tiên sinh tránh một chút.

- Đi thôi đi thôi!

Lý Quý Dương liền gật đầu.

- Nhìn tiên sinh! Nhìn tiên sinh!

Tiểu tử kia rất có tinh thần, chỉ ra bên ngoài liên tục duỗi chân muốn xuống dưới đi.

Lý Quý Dương hô:

- Thuần Nhã!

- Dạ!

Thuần Nhã vội vàng chạy ra, lập tức chạy tới đóng cửa lại ngồi bên ngoài vừa làm việc vừa trông cửa.

Lý Quý Dương vào không gian múc hơn nửa bình linh tuyền, đột nhiên nghĩ tới mình thường xuyên dùng nước này tắm rửa, đây có tính là nước tắm của mình hay không?

Hắn lắc lắc đầu đi hái nhân sâm, lại đi hái linh chi.

- Anh còn muốn cái gì?

001 đi theo phía sau hắn, có điểm thịt đau nhìn Lý Quý Dương bỏ thuốc vào trong bình.

- Cho tôi thêm quả táo tàu, làm chút cam thảo!

Lý Quý Dương cũng không khách khí nói.

Nơi này đã tồn trữ thật nhiều đồ vật, lương thực, hoa quả, rau dưa, thịt, hơn nữa lưu trong không gian cũng không biến chất, toàn bộ có thể tồn trữ nguyên vẹn.

Lý Quý Dương cầm bình đi ra ngoài bắt đầu ngao thuốc.

Nấu xong đổ vào hơn phân nửa bát, mở cửa:

- Thuần Nhã, đem tiểu đào bình mang theo, chúng ta đi tìm Cam tiên sinh!

- Dạ!

Chủ tớ hai người rất nhanh đi tới sân của Cam Lỗi, bọn nhỏ đang chơi ở nơi này, chỉ có Cam La thường thường nhìn hướng chủ viện.

Lúc này Cam Lỗi vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho tới khi Lý Quý Dương mang theo Thuần Nhã đi vào, hắn mới ngẩng đầu, trong mắt còn mang theo mê mang.

Cũng phải, đã bị bệnh nặng bốn năm năm, ngay cả ngự y cũng lắc đầu nói bệnh này chỉ dựa vào nuôi.

- Tiên sinh, tiên sinh?

Lý Quý Dương đi tới quơ quơ tay hô.

- Nga, Quý Dương a!

Cam Lỗi như giật mình mới tỉnh.

- Uống thuốc!

Lý Quý Dương đưa cho hắn chén thuốc, nước thuốc màu vàng sẫm.

- Nga, uống thuốc, uống thuốc.

Cam Lỗi lập tức cầm chén thuốc ừng ực uống vào.

Vừa uống xong, Cam Lỗi liền cảm giác khác hẳn.

Dĩ vãng hắn sợ hàn sợ lạnh, tuy bây giờ còn chưa phải mùa đông hắn cũng đã mặc áo khoác, còn đắp mền.

Nhưng sau khi uống thuốc, một cỗ nhiệt lưu theo vào bụng, tản ra toàn thân.

Nhiệt lưu ấm áp!

Lý Quý Dương tò mò nhìn hắn, hiện tại chỉ có thể dùng tiên sinh thăm dò, nếu nước suối tốt như vậy có thể lưu cho nghĩa mẫu cùng Doanh Chính, về phần Doanh Tử Sở nếu có cơ hội cũng cho một chút, dù sao hắn còn sống vẫn tốt hơn là chết, ít nhất phải sống tới lúc Doanh Chính đã thanh niên.

- Tiên sinh, ngài thế nào?

Lý Quý Dương nhìn thấy mặt Cam Lỗi hiện lên hồng quang, lập tức liền có huyết sắc.

- Tốt lắm, cảm giác tốt lắm.

Cam Lỗi nghĩ nghĩ:

- Rất nóng, thật thoải mái.