Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 172



Các tướng quân lại cười ha ha!

Mông Vũ dẫn đầu đi vào, kết quả nửa ngày cũng không thấy ai đi theo, đi ra ngoài chứng kiến Lý Quý Dương đang vểnh mông sắp dựa vào đại cung ngắm nghía, liền tức giận!

- Còn không vào đi!

Hắn quát lớn, hoàn toàn đem hồn của Lý Quý Dương kêu trở về.

Doanh Chính nhanh chóng tiến lên kéo tay Lý Quý Dương lôi vào trong phòng.

Đại sảnh nha môn rất lớn, có hai hàng cây cột, lại có thật nhiều đệm dùng để ngồi trải bên trong, mỗi đệm đều có bàn, bên trên đặt thẻ tre, cũng có gấm trắng, trên tường còn có.. Lý Quý Dương mở to mắt nhìn: Bản đồ thật quá trừu tượng!

- Đều ngồi xuống đi!

Phụ trách chủ trì chính là Mông Vũ tướng quân, nhưng bốn vị lão tướng quân còn có cha của hắn Mông Ngao đều là lão nhân cùng thời với cha của hắn.

Những người này trước mắt đang ở trong Hàm Dương thành tu dưỡng, năm trước bọn họ mới đánh thắng Hàn quốc, khiến cho Hàn quốc cắt nhường hai tòa thành, Cao Dương Huỳnh Dương cho Tần quốc, Tần sơ thiết trí thành quận Tam Xuyên.

Kết quả khiến cho biên giới Tần quốc kéo tới đô thành Đại Lương của Ngụy quốc!

Mọi người ngồi xuống, Mông Vũ đem Doanh Chính an bài ở chủ vị, dù sao cũng là đứa con cả của quốc chủ, nói không chừng sau này vẫn là quốc chủ đâu – hắn an bài như vậy mấy lão tướng quân cũng không có ý kiến.

Lý Quý Dương liền thảm, nơi này vô luận là tuổi tác hay là lý lịch hắn đều là nhỏ nhất, vì thế an bài ở cuối cùng, tới gần cửa.

Lý Quý Dương thật khổ bức nhìn nam thần ngồi thật xa: Thật không có cảm giác an toàn!

- Nói xem, Lý lang trung, tại sao ngươi tới trễ?

Mông Vũ tướng quân là người thứ nhất lên tiếng, kỳ thật hắn là cho Lý Quý Dương cơ hội giải thích.

Lý Quý Dương vừa nghe lại cảm giác mình biến thành một bác sĩ, thời này bác sĩ được gọi là đại phu, âm cùng "đái phu", nhưng ở đời sau, bác sĩ cổ đại được gọi là "lang trung" a!

- Ngài gọi ta tiểu Dương là được, Lang Trung lệnh là do quốc chủ nghĩa phụ xem ta tuổi còn nhỏ, cấp cho vị trí quan lớn, nhưng không có thực quyền, chỉ là vì đề cao thân phận của ta mà thôi.

Lý Quý Dương thật khiêm tốn giải thích nguyên nhân mình tới trễ.

Hắn cường điệu tỏ vẻ, người khi dễ lừa gạt lão tốt, tội không thể tha!

Tất cả mọi người đều là từ binh sĩ bò lên, vô luận là ai lúc tòng quân đều là binh sĩ cấp thấp nhất.

Biết làm lão tốt không dễ dàng, bọn hắn đều có thể hiểu được.

- Không sai, chuyện như vậy tuyệt đối không thể nuông chiều!

Mông Ngao nghe xong liền bạo phát.

- Người nhà đó họ Vương?

Mông Vũ lo lắng:

- Có quan hệ như thế nào với Vương gia?

- Không tra được, nhưng nghe bọn hắn nói, đồng tông của bọn hắn có người làm đại quan.

Doanh Chính nhớ rất rõ ràng.

- Quan dù lớn thế nào cũng phải phân biệt rõ ràng phải trái!

Lại một vị lão tướng quân vuốt râu:

- Bẩm báo tới quốc chủ cũng không sợ!

Kết quả vừa mới dứt lời, đã có người tới, quốc chủ tuyên triệu Lý Quý Dương!

- Là nguyên nhân gì?

Doanh Chính trực tiếp hỏi nội thị.

- Việc này?

Biểu tình nội thị thật khó khăn.

Lý Quý Dương lập tức đút một kim cho nội thị:

- Ngài chỉ nói với ta, ta cũng không tính toán làm gì, quốc chủ nghĩa phụ là tức giận a? Hay là cao hứng a?

- Tức giận, có một ngự sử đại phu tới tố cáo, nói ngài không đi điểm mão, ngược lại còn đi Vương gia thôn ở cửa bắc Hàm Dương thành cố chấp cướp dân nữ! Vơ vét dân tài!

Nội thị lập tức nói rõ.

Hắn ở trước mặt quốc chủ cũng không được sủng ái, làm chân chạy xưa nay đều do những nội thị không được sủng ái bên ngoài đi làm, được sủng ái bình thường đều làm công tác đi ban thưởng cho người khác.

Truyền lời truyền lệnh cũng không nhất định sẽ được thưởng, nhất là loại chuyện như hắn, nhưng ban thưởng nhất định sẽ có lợi!

Đừng tưởng rằng nội thị trong cung đều đơn giản, bọn hắn cũng có một bộ phương thức sinh tồn của mình.

- Là người nào cáo trạng?

Doanh Chính hỏi tới điểm mấu chốt.

- Là ngự sử đại phu Dư Trùng.

Nội thị liền đáp.

- Đó là vị hôn phu của cháu gái họ hàng xa Vương tướng!

Vẻ mặt Mông Vũ tối tăm.

- Quan hệ này nhiễu đủ xa.

Lý Quý Dương sờ cằm.

Rất nhanh Doanh Chính mang theo Lý Quý Dương vào cung, mà Mông Vũ bọn họ cũng theo vào cung cầu kiến.

Nhất là Mông Ngao, hắn từng đánh xuống Tam Xuyên quận cho Tần quốc, hiện giờ là thời gian tu dưỡng, nhưng đồng dạng cũng là trấn thủ Hàm Dương thành, tứ phương tướng lãnh xuất chiến chiến báo, mỗi ngày đều đưa vào trong phủ của hắn.

Không khí trong cung không tốt lắm, Vương tướng cùng Dư Trùng đều ở, Lý Quý Dương đi vào, biểu tình của Vương tướng cùng Dư Trùng đều thật căm giận, mà Thành Giao công tử cũng ở, ánh mắt nhìn Lý Quý Dương cùng Doanh Chính diễn ngược cùng ý tứ như xem kịch vui.

- Tiểu Dương, ngươi nói, ngươi đi Vương gia thôn làm gì vậy?

Trang Tương Vương ban cho ngồi, sau đó một mình gọi Lý Quý Dương nói chuyện.

- Đương nhiên là cố chấp cướp dân nữ, cố chấp cướp dân tài!

Vương tướng liền nói.

Diện mạo Vương tướng thật bình thường, nếu không mặc một thân triều phục, chỉ mặc áo thô vải tang còn không soái bằng Lý Trung lão quản gia đâu!

Nghĩ tới khuôn mặt thiên kiều bá mỵ của Vương Kiều phu nhân, Lý Quý Dương ác ý nghĩ: Đừng nói không phải là con của hắn chứ?

- Nếu lấy hôn sự của nữ tử làm lợi thế, lừa gạt lễ hỏi mà không trả về, người bị lừa tìm tới cửa cũng là cố chấp cướp dân nữ, cố chấp lấy dân tài, tiểu Dương đích thật là cướp đoạt!

Doanh Chính đáp lại.

- Sao lại thế này?

Trang Tương Vương nghe được nội bộ có ẩn tình.

Doanh Chính liền theo lẽ công bằng hội báo sự việc, hắn nghe qua vài lần, hơn nữa Lý Quý Dương còn nhấn mạnh Vương gia cũng không chỉ làm việc này một hai lần, nữ nhân cũng đã mười tám còn chưa chịu gả ra ngoài, điều này làm cho nữ tử ở thời đại mười ba đính hôn, mười lăm cập kê, nhiều nhất mười sáu tuổi lập gia đình quả thật là không thể tưởng tượng!

Bất hiếu có ba điều, không có hậu duệ là tội lớn nhất.

Điều này không chỉ riêng nam tử, nữ tử cũng tính vào!

Nếu sau khi thành thân nhiều năm không sinh con, có lẽ do thân thể có vấn đề, có thể lý giải, nhưng cách làm của Vương gia không phải là vấn đề của thân thể, mà là vấn đề của đức hạnh lương tri!

- Hơn nữa với địa vị hiện giờ của tiểu Dương, có cần đi cố chấp cướp dân nữ? Nữ nhân kia trừ phi đẹp như thiên tiên!

Doanh Chính liếc nhìn Thành Giao:

- Ngươi cho là tất cả mọi người đều giống như Vương gia tam lang sao!

- Việc hôn nhân là Vương gia cùng Lý gia, là chuyện của hai nhà, Lý Lang Trung lệnh đột nhiên nhúng tay, dùng thủ đoạn thô bạo quấy nhiễu!

Vương tướng nghe xong cũng đã có chút hoảng loạn rồi, nhưng Dư Trùng thì không!

Hắn thật vất vả bò lên Vương gia lão đại, một ít chuyện này nếu làm không tốt, sau này người ta còn chịu dùng hắn sao?

Hắn cũng chỉ mới lên làm ngự sử đại phu, hắn cũng rất muốn làm lớn một lần, hiện giờ nhanh nhất là vặn ngã một danh nhân.

Người nào cũng có chỗ dựa vững chắc cùng dòng họ, tướng lãnh trong quân hắn không dám trêu chọc, chỉ có Lý Quý Dương trong nhà đều chết hết, người lại được quốc chủ tin một bề, nếu làm ngã hắn, quốc chủ sẽ xử trí hắn!

Năm đó Chiêu Tương Vương được Phạm Sư, phế Nhương Hầu, trục Hoa Dương, cưỡng chế công thất, Đỗ Tư Môn, tằm ăn lên chư hầu, khiến Tần thành bá chủ, cũng là bởi vì Phạm Sư ghen tỵ lại lòng dạ hẹp hòi, khiến cho Tần tự hủy Chiến thần Bạch Khởi, thế cho nên sự thống trị trì trệ không thể tiến.

Từ đó về sau Tần đối với nhân phẩm thật xem trọng, sợ lặp lại sai lầm ngày xưa.

- Không dùng thủ đoạn bạo lực, vậy cứ tùy ý cho lão tốt quân Tần bị điêu dân khi dễ?

Lý Quý Dương nghe xong lời này không vui:

- Hai cha con lão tốt nghe nói việc hôn nhân không được, đi đòi lại lễ hỏi, kết quả bị người đánh đuổi đi ra! Lão tốt không đành lòng động thủ với bình dân, đối phương lại lòng tham không đáy, vũ nhục lão tốt quân Tần ta! Thân thể của ta làm trưởng quan của bọn họ, là chủ nhà, nếu còn không đứng ra chủ trì công đạo cho bọn họ, làm chỗ dựa cho họ, chẳng phải là rất không lương tâm sao?

Lý Quý Dương bắt đầu nói lão tốt không dễ dàng, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trên người đầy vết thương cũ, rất nhiều người còn chưa lập gia đình, thậm chí lập gia đình rồi nhưng vợ chết, cha mẹ đều mất, dù sao làm sao thảm làm sao nói.