Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 177



Thái Trạch ở lại Tần quốc hơn mười năm, từng phụng sự Chiêu Tương Vương, Hiếu Văn Vương, Trang Tương Vương ba đời quốc chủ, lấy vị trí tướng quốc về hưu làm Cương Thành quân.

Nhưng Lý Quý Dương biết đây còn chưa phải lần cuối cùng Thái Trạch xuất hiện trong lịch sử, căn cứ ghi lại, hắn cuối cùng phụng dưỡng Tần Thủy Hoàng, từng vì Tần quốc đi sứ Yến quốc, ba năm sau Yến quốc thái tử Đan đến Tần quốc làm con tin.

Có thể thấy được tài ăn nói của hắn lợi hại!

Hiện giờ ở trong Hàm Dương thành, hắn tới bái phỏng cũng làm cho Lý Quý Dương thật bất ngờ.

- Lần này tới bái phỏng là muốn nhìn cối xay đậu hủ.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||

Thái Trạch nói thẳng ý đồ đến:

- Còn có xe cút kít, Trạch hết sức tò mò với thứ này.

Phương pháp chế tạo đậu hủ vẫn giữ bí mật, bởi vì Tần quốc còn chưa đàm phán làm sao đổi lấy phương pháp chế tạo đậu hủ với các nước khác.

Lại có xe cút kít đã lan truyền thanh danh bên ngoài, cũng biết là Lý gia trang làm ra tới, vẫn còn rất phương tiện, còn tràn đầy trong Hàm Dương thành!

Điều này làm cho những quốc gia khác đỏ mắt không thôi.

- Chuyện này nào có đáng gì?

Lý Quý Dương lập tức liền đồng ý:

- Tiểu tử mang ngài đi qua xem!

Điều này càng làm cho Thái Trạch khó hiểu, Lý Quý Dương đối với hắn có phải thật tốt quá hay không?

Hắn nghe qua người khác nói, người cầu kiến nhiều, nhưng người gặp thì ít, càng đừng nói muốn xem cối xay đậu hủ cùng xe cút kít.

Bên ngoài xe cút kít dạng gì đều có, nhưng hắn chỉ muốn nhìn thấy xe đầu tiên có bộ dáng như thế nào?

Hơn nữa thanh danh Lý Quý Dương bên ngoài, hắn chỉ muốn kết giao một phần, tương lai cũng không tới nỗi lúc có việc lại không quen thuộc người ta, nhưng khi hai người mới đi ra cửa phòng liền vừa lúc nhìn thấy tiểu Lý Tín ngồi trên xe ba bánh nhi đồng gào thét chạy tới:

- Thúc thúc! Thúc thúc!

- Ai ai!

Lý Quý Dương nhanh chóng đáp, thuận tay đem tiểu tử kia bế lên:

- Kêu Thái gia gia!

- Thái gia gia!

Tiểu Lý Tín non nớt kêu một câu.

- Ai ai!

Thái Trạch không nghĩ tới nhi đồng nhà người ta lanh lẹ như vậy, vội vàng sờ sờ toàn thân, lúc hắn đến ăn mặc thật mộc mạc, hiện giờ trên người chỉ có một ngọc bội, vẫn là loại tường vân văn thật bình thường, may mắn là ngọc tốt, là dương chi bạch ngọc, nhanh chóng xé xuống:

- Gia gia cấp cho quà gặp mặt.

Tiểu tử kia không trực tiếp đưa tay, mà nhìn qua Lý Quý Dương.

- Cảm ơn!

Lý Quý Dương chỉ nói hai chữ.

Tiểu Lý Tín ôm tiểu trảo thành quyền, củng củng:

- Cảm ơn Thái gia gia.

Lúc này mới đưa tay nhận lấy, cũng không tự giữ mà đưa cho Lan nãi mẫu bên cạnh:

- Nãi mẫu giúp Tín nhi cất kỹ.

- Dạ!

Lan nãi mẫu nhanh chóng nhận lấy nhét vào trong lòng.

- Đây là cháu ruột Lý Tín, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của huynh trưởng nhà ta.

Lý Quý Dương ôm nhi đồng làm giới thiệu.

- Tiểu thiếu gia cưỡi chính là?

Thái Trạch kinh ngạc với tốc độ xe vừa rồi, thật nhanh a!

Nhìn lại toàn bộ làm bằng gỗ.

- Nga, đây là xe ba bánh.

Lý Quý Dương ôm cháu nhỏ bỏ vào trong xe:

- Chạy cho gia gia nhìn xem!

Tiểu Lý Tín chân vừa đạp, xe sưu sưu sưu chạy đi!

Lan nãi mẫu nhanh chóng cúi người thi lễ, theo sát bỏ chạy, nàng phải canh chừng tiểu thiếu gia, không thể cách quá xa.

- Lúc ấy bởi vì làm ra món đồ chơi cho cháu nhỏ, mới làm ra xe ba bánh, theo sau mới có xe cút kít.

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ nói.

- Xe ba bánh này vừa nhanh vừa gọn, vì sao không cùng nhau đẩy dời đi?

Thái Trạch cảm thấy được vật kia thật phương tiện.

- Ngài có điều không biết, vật này nhỏ có thể đi trên mặt đất bằng phẳng một chút, nếu lớn thì xích là vấn đề.

Lý Quý Dương chỉ chỉ xe:

- Nhỏ thì còn có thể dùng dây thừng rắn chắc buộc lên, lớn căn bản không có đồ vật gì thay thế.

- Lang Trung lệnh có thể làm ra xe này, nói vậy cũng có vật để bắt chước? Xin hỏi vật kia có xích không?

Thái Trạch nghĩ nghĩ hỏi một câu.

- Có.

Lý Quý Dương cũng không dám xem thường vị này:

- Ở chỗ sư phụ, nhìn thấy qua, là dùng xích sắt.

Xe đạp đời sau đều dùng xích sắt, thậm chí là thép!

- Vậy vì sao không dùng xích sắt?

Thái Trạch thật chấp nhất.

- Công nghệ không được.

Lý Quý Dương nghĩ nghĩ:

- Có lẽ ta tìm thợ không hợp, tạo ra linh kiện thập phần cố sức, vốn là đồ vật có lợi cho dân, nếu bởi vì công nghệ rườm rà, lại biến thành hao tài tốn của.

- Hao tài tốn của? Rất đúng!

Thái Trạch có ấn tượng càng tốt hơn.

Lý Quý Dương còn dẫn hắn đi đậu hủ phường trong nhà mình, nhìn quá trình chế tạo đậu hủ, Thái Trạch chậc chậc xưng kỳ lạ, ánh mắt đều xem thẳng – Lý Quý Dương nhân cơ hội nói với hắn về vật chất phản ánh da lông, chính là chút kiến thức này hoàn toàn chinh phục Thái Trạch.

Ở thời cổ đại còn chưa có hóa học vật lý, chút luận điệu ấy chính xác mới lạ, hơn nữa Đạo gia chính là nhà hóa học cổ đại, Thái Trạch đối với thứ này thập phần si mê!

Hai người uống sữa đậu nành, ăn rau trộn đậu hủ, tán gẫu suốt buổi trưa!

Mãi cho tới buổi tối Lý Quý Dương gọi cơm, Thái Trạch mới giật mình thời gian trôi qua.

- Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, thật sự là xấu hổ, Trạch cảm thấy được nói chuyện với Lang Trung lệnh thật sự là hưởng thụ.

Thái Trạch cười nói.

- Tiểu tử cũng cảm thấy được nói chuyện với Cương Thành quân thật vui vẻ!

Lý Quý Dương thật chân thành nói:

- Cùng người khác nói chuyện, bọn hắn đều có chút nghe không hiểu.

- Phải đó!

Thái Trạch cũng có đồng cảm.

- Nguyên lai đây là sư phụ nói: "Rượu phùng tri kỷ ngàn chén thiếu, không hài lòng thì hơn nửa câu a!"

Lý Quý Dương niệm ra câu thơ của Âu Dương Tu thời Tống.

Tinh thần Thái Trạch run lên:

- Quả nhiên là thơ hay!

Thời đại này mọi người đều thập phần bao hàm, không có ngôn ngữ trắng ra rõ rệt như vậy, Lý Quý Dương nói thẳng ra chính là khẳng định Thái Trạch.

- Nếu ngài không chê, ta gọi ngài một tiếng Thái thúc thúc, ngài cứ gọi ta tiểu Dương!

Lý Quý Dương nói.

- Tốt, tiểu Dương!

Quả nhiên tâm tình Thái Trạch tốt hơn.

- Thái thúc!

Lý Quý Dương nói:

- Sau này ngài có thời gian thì thường tới chơi, ta ở nhà cũng không có việc gì.

- Cũng không thể thường, ngẫu nhiên đến một lần là được.

Thái Trạch tự hiểu lấy, hắn là người nhàn rỗi, nhưng Lý Quý Dương thì không phải:

- Ngươi còn phải học tập, còn có công vụ, nhớ lấy không thể tự cao tự mãn.

- Được, đều nghe Thái thúc!

Lý Quý Dương đáp.

- Thời gian cũng không còn sớm, ta ở chỗ này dùng cơm.

Thái Trạch nói.

- Tốt lắm, mấy ngày nữa ngài nhất định phải tới, ta còn có chút chuyện còn chưa cùng ngài tán gẫu xong đâu!

Lý Quý Dương ỷ vào tuổi tác nhỏ chà hảo cảm, đây chính là trợ lực trong tương lai cho nam thần nhà hắn a!

- Được!

Thái Trạch gật đầu.

- Lần này ngài tới, tiểu tử cũng không có chuẩn bị gì, biết ngài không thích vàng bạc tài vật, có chút vật nhỏ tặng ngài!

Lý Quý Dương gọi Thuần Nhã vào phòng mình lấy ra.

- Lấy cái rổ trên ngăn tủ tới đây!

- Dạ!

Thuần Nhã vội vàng chạy vào phòng.

- Là cái gì?

Thái Trạch tò mò.

- Một chút đồ ăn.

Lý Quý Dương giả vờ thần bí.

Chờ Thuần Nhã cầm tới, trên rổ còn đắp vải bông, Thái Trạch mở ra vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.

Bên trong là hoa quả chỉ có tháng bảy tháng tám mới có!

- Đây là?

Thái Trạch quả nhiên giật mình.

- Một chút tâm ý, không phải vàng bạc châu báu, cho ngài nếm mới mẻ.

Lý Quý Dương đưa rổ, bên trong là quả đào mật, quả táo, cũng không nhiều, nhưng ở thời đại này đích thật là trân quý.