Tẫn Xuân

Chương 5



A Thư phục hồi tinh thần lại một lúc lâu, mới giãy giụa thoát khỏi lồng ngực cậu trai kia.

Cô trần trụi nửa người trên, lấy từ tủ đầu giường ra một điếu thuốc đầu lọc vàng, châm lửa rồi nhẹ nhàng hút một hơi.

“Đây là cái gì? Vì sao hút thuốc phải dùng cái này?” Chung Ly dán cả người vào A Thư, bàn tay to chỉ chỉ vào thứ đồ tinh xảo trong tay cô, “Hút thuốc có ngon không?”

A Thư giơ vật trên tay ra trước mặt hắn, nhéo nhéo mặt cậu trai, trả lời: “Đẹp không? Cái này gọi là đầu lọc rời. Mua từ Anh quốc đấy... Tay của tôi đẹp như vậy, không thể bị khói ám được.”

“Hút thuốc có ngon không thì phải chờ khi cậu thành niên rồi sẽ biết.”

Cô cười duyên dáng, lại rít thêm một hơi, hít mây nhả khói.

Chung Ly lại có chút trầm tư.

A Thư luôn mặc những bộ váy áo diễm lệ thời thượng, cho dù là mùa đông cô cũng có thể trang điểm giống như mấy cô gái sói trên bìa tạp chí, chính vì không giống người thường như vậy cho nên mới càng xuất chúng. Rõ ràng chỉ là một căn nhà thuê, mà lại không tiếc tiền trang trí phòng ốc như vậy. Lúc cửa vừa mở, Chung Ly liền cảm thấy bản thân mình đã có sự ngăn cách với cuộc sống bên ngoài.

Từ lời nói của đối phương nhìn thấy một đất nước khác, đối với một cậu trai ở thị trấn nhỏ như hắn, càng giống như chuyện về một thế giới khác.

Tuy rằng Chung Ly biết lai lịch của A Thư không hề đơn giản, nhưng sau khi làm chuyện thân mật nhất với cô, thì cảm giác bất an lại càng thêm mãnh liệt.

Hắn do dự mở miệng, như một cậu bé giận dỗi.

“A Thư rốt cuộc là từ chỗ nào mà đến... Tôi không biết gì cả.”

A Thư lại hỏi ngược lại: “Biết được thì thế nào?”

Đó chỉ là một phút nhạc đệm hoang đường của vận mệnh, là sản phẩm sau khi cô nhàm chán mà bỏ chạy. Cô biết sự sợ hãi của hắn, vốn dĩ muốn dùng sự hài hước lại vô tình trong lời nói, khiến cho đối phương lùi bước, nhưng rồi lại trở nên do dự khi bắt gặp đôi mắt trong suốt như mắt mèo kia.

“Sống chung một thời gian thì sẽ biết thôi, không phải sao?”

Cô nhìn thấy sự hụt hẫng trong mắt đối phương, cho nên mới cho hắn một chút mong chờ.

Không thể nghi ngờ, cô cũng yêu thích cậu trai này.

Cứ như thế, bọn họ giống như đang yêu đương vụng trộm vậy, lén lút gặp nhau vô số ngày đêm trên tầng ba toà nhà này.

Cậu thiếu niên sau khi tan học luôn đi vòng đường xa, từ cuối con ngõ nhỏ chạy đến dưới lầu nhà A Thư, sau đó ngựa quen đường cũ móc chìa khóa, mở cửa đi lên trên lầu.

Lúc mở cửa luôn sẽ có ba món một canh ngon lành, cả căn phòng đều sực nức mùi thơm. Rõ ràng là mùa đông, nhà A Thư lại giống hệt như nhà ấm trồng hoa, ở đâu cũng có hương sắc rực rỡ thơm nồng.

Chỗ nào bọn họ cũng làm tình được...

Từ phòng ngủ kín đáo đến ban công lộ thiên.

Tình cảm của bọn họ đã vượt qua luân lý trong thị trấn nhỏ cô lập này.

Thứ mà mỗi ngày Chung Ly chờ mong nhất chính là tiếng chuông tan học, giống như thầy giáo dạy sinh vật lúc trước đã từng giảng về một loại thí nghiệm gọi là... Chú chó của Pavlov - phản xạ có điều kiện.

Khi tiếng chuông vang lên, hắn chính là con chó của chị ấy, sau khi nhận được thông báo, sẽ vội vàng đuổi theo thứ "thực phẩm" mà mình thích nhất.

Thời tiết dần dần ấm lên, cuối cùng hôm qua Chung Ly cũng đã cướp được nửa điếu thuốc từ trong tay A Thư. Hắn đã thành niên, vào buổi tối hôm đó, A Thư đã ở bên cạnh hắn trong lúc thú vui xác thịt bắt đầu lớn lên.

Sau đó, cô đã trìu mến vuốt mặt hắn hỏi hắn có nguyện vọng gì.

Chung Ly không hề do dự nói rằng mình muốn nửa điếu thuốc trong tay cô.

A Thư cười mắng hắn là đồ ngốc, hắn lại mừng rỡ rút điếu thuốc ươn ướt nước bọt nơi đầu lọc từ ngón tay cô, lại vụng về hút vào người hương vị kỳ lạ của nicotin.

Nói thật, thì không có gì là ngon lành cả.

So với loại thuốc Ngọc Khê Trung Hoa mà ba hắn vẫn thường hút, loại thuốc này có một sự cay đắng rất lớn. Chỉ trong nháy mắt khi vào miệng đầu óc đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, nhưng qua khỏi khoảnh khắc đó thì cả người sẽ mệt mỏi hơn rất nhiều.

“Hương vị được chứ?” Cô kề sát vào vành tai non nớt của thiếu niên, hỏi.

“Không ngon chút nào…” Chung Ly thành thật trả lời.

“Đồ ngốc.”

A Thư dập tắt tàn thuốc, sau đó tùy tiện cầm một cây son đặt ở đầu giường thoa hai cái, sau đó đôi tay ôm lấy má hắn, giống như muốn chọc thủng mà liên tục mổ xuống mỗi một chỗ trên mặt hắn.

“Như vậy tất cả đều là của tôi!”

Chung Ly cười ngây ngô, ôm chặt chị gái ấn môi đỏ vào hắn trong lòng, hạnh phúc căng tràn sắp bao phủ trái tim hắn.

Hắn rất yêu chị gái này. Hắn cảm thấy chị ấy cũng bình thường như bao người.

Hôm nay tan học, Chung Ly không sốt ruột chạy đến chỗ A Thư, hắn cưỡi xe đạp đi về hướng cổng thị trấn. Đến nơi, hắn thấy người kia đã chờ mình từ trước.

Hắn hẹn một người thợ trồng hoa ở trấn bên cạnh, ngay từ đầu hắn đã chọn loại hoa phẩm chất tốt nhất đồng thời cũng có giá rất cao.

Đây là quà hắn tặng cho chị ấy.

Chung Ly nhận hoa từ trên xe của người thợ kia, sau đó hết sức cẩn thận ràng lại ở yên sau xe đạp.

“Đây là chậu đẹp nhất năm nay, hoa có thể nở suốt mười lăm ngày, nhưng lúc chăm sóc thì phải cực kỳ tỉ mỉ, loài hoa này rất khó tính.”

Chung Ly hoàn toàn không lo lắng về vấn đề chăm sóc, A Thư là người rất biết cách xử lý các trò này, hắn tạm biệt người thợ trồng hoa, lại cưỡi xe đạp chạy như bay về nhà cô. Bây giờ hắn chỉ muốn chạy đến trước mặt chị ấy trong nháy mắt, hiến dâng tâm ý của mình như dâng vật báu.

Vẫn như thường ngày, hắn theo con đường xưa mà chạy đến nơi mình muốn đến. Lúc dùng chìa khóa mở cửa phòng, hắn lại nhìn thấy một người đàn ông khác và chị ấy đã khóc ướt đẫm đôi mắt.

Hắn lập tức buông chậu hoa trong lòng ngực ra, chạy vội vàng đến trước mặt A Thư, ngăn cản ánh mắt của người đàn ông kia.

“Chị sao vậy? Có phải anh ta bắt nạt chị không? Đừng khóc đừng khóc… tôi đã ở đây rồi…”

Chung Ly ôm lấy cô gái nước mắt như mưa kia, cái đầu lạnh lùng nhìn người đàn ông cũng có sắc mặt không vui sau lưng.

“Tốt nhất là anh cút ngay đi.”

Người đàn ông kia làm ngơ những gì hắn nói, chỉ là sau khi nhìn lướt qua bộ đồng phục của hắn, thì chân mày liền nhíu lại một chút.

“Hi vọng chị có thể suy nghĩ cẩn thận, chị quay về, mọi thứ có thể trở lại như trước đây.”

Người đàn ông xoay người cầm lấy áo khoác vest trên sofa, sau đó cất bước nặng nề đi ra cửa.

A Thư nghe thấy tiếng động, vẫn ôm chặt cậu trai đang che chở cho mình, móng tay sơn đỏ bóng loáng bấu chặt lấy chiếc áo đồng phục của hắn.

Chung Ly có rất nhiều câu hỏi và sự ghen tị muốn trút ra ngoài, nhưng sau khi cảm nhận được cảm xúc cực kỳ tệ hại của đối phương thì vẫn lựa chọn im miệng. Chỉ là đôi tay ôm chặt càng siết lại.

Không phải cô chỉ là chị gái của một mình hắn thôi sao? Cô còn có thể đi đâu nữa? Quá khứ của cô là như thế nào?

Hắn cảm thấy chị gái này giống như sắp sửa rời xa hắn.

“Chúng ta chạy trốn đi.” A Thư dựa vào lòng Chung Ly, chiếc cổ loã lồ toàn là dấu hôn.

Sau đó coi thấp giọng cười khẽ.

“Tôi cũng biến thành đồ ngốc rồi.”

Chung Ly vuốt ve da thịt bóng loáng của cô, trong lòng lại nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

“Vậy đi thôi.” Hắn đứng dậy đối diện với cô, “Chỉ cần chị đi đến chỗ nào, tôi sẽ đi theo đến chỗ đó.”

“Tôi chỉ có một mình chị, chị cũng nên vậy.”

Cậu trai trẻ cau mày bất mãn nói: “Ngoại trừ tôi, không ai được kêu chị hết, vậy mà anh ta đã kêu!”

A Thư vốn đang trố mắt lại bị lời nói đậm chất trẻ con của hắn làm buồn cười.

“Cái gì chứ…. Đó là em trai tôi, em ruột….à không, chỉ có thể nói là xem như em ruột.”

Cô vươn đầu ngón tay chỉ chỉ vào đỉnh chóp mũi đối phương, lại thò tới gần hôn hai cái.

“Cậu và cậu ta không giống nhau, không được nói bậy.”

“Tôi là quan trọng nhất sao?” Chung Ly hỏi một cách chấp nhất, ánh mắt nghiêm túc khiến trái tim A Thư trở nên mềm mại.

Cuộc đi săn này đã thay đổi từ bao giờ? Cô đã không còn muốn theo đuổi miệt mài nữa. Giờ này khắc này cô chỉ muốn ôm lấy anh bạn nhỏ của mình, nghiêm túc mà trả lời hắn.

“Cậu là cậu bé quan trọng nhất. Cậu bé của tôi.”

“Không phải! Là ông xã, là người đàn ông của chị! Tôi đã thành niên rồi!”

Chung Ly nói xong bản thân cũng đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng đỏ lên.

A Thư cuối cùng cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, vốn dĩ nhan sắc nơi đuôi mắt bị tiêu tán nay lại càng thêm sinh khí.

“Ối… Thì ra tôi có ông xã sao, hôm nay tôi mới biết…”

“Không được cười!”

Thiếu niên thẹn thùng rồi lại phô trương thanh thế, muốn dùng thể trạng kiềm chế cô gái bề trên này, nhưng sau khi đè người xuống hắn lại không nỡ thô bạo với cô.

“Không được cười tôi… Tôi nghiêm túc đấy.” Cậu trai tới gần cô, hơi thở hòa vào nhau dần dần trở nên nóng rực “Tôi thật sự rất yêu chị, chị có biết không?”

A Thư vuốt tóc Chung Ly, giọng điệu bình tĩnh xưa nay chưa từng có.

“Tôi biết, tôi cũng vậy.”

“Vậy chúng ta rời khỏi chỗ này, đi đến một nơi nào đó, mà không ai có thể tìm thấy chúng ta.” Chung Ly nói, “Lúc trước mẹ của tôi có cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm trong đó cũng có hơn 100.000, chúng ta có thể đi về phương Nam, nghe nói ở đó đang cải cách kinh tế chúng ta có thể đến thử xem...”

“Tôi đã trưởng thành rồi, tôi có thể nuôi chị.”

A Thư kinh ngạc với việc thiếu niên này lại có một số tiền lớn như vậy, đồng thời cũng bị tình yêu chân thành của hắn làm hoảng sợ.

“Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, cho chị được sống trong một căn nhà lớn hơn đẹp hơn. Tôi có nhìn thấy trên tivi người ta giới thiệu một loại nhà ấm đón ánh mặt trời, trồng hoa rất xinh đẹp, tôi muốn mua cho chị.”

Sau khi ngẫm nghĩ, hắn lại bổ sung một câu: “Cần phải có một cái sân riêng, tôi muốn làm chuyện đó với chị trong nhà ấm trồng hoa, mà không ai có thể nhìn thấy được.”

“Đồ xấu xa! Chỉ biết nghĩ tới những chuyện này!” A Thư nhẹ nhàng đánh hắn một cái, cười mắng, “Đúng là cậu nhóc ăn chưa no.”

“Nếu vậy chị đút cho tôi ăn cả đời được không? Đừng bỏ tôi lại một mình… Tôi sợ chị đi rồi sẽ không quay lại nữa.”

Thiếu niên kiêu ngạo tự mãn như vậy lại đột nhiên trở nên nhạy cảm và tự ti, giống như một con mèo con phô trương thanh thế, khiến cô hết sức yêu mến.

“Vậy đi thôi.”

A Thư đột nhiên cảm thấy con đường ở trước mặt mình thẳng tắp.

Cô sống hai mươi mấy năm, tất cả những thứ của mình hóa ra chỉ là giả. Gia thế mà mình lấy làm tự hào cũng không phải là của mình, người thân hoà nhã ấm áp, hóa ra đều là có mục đích.

Cha mẹ là cha mẹ nuôi, sự tồn tại của cô chỉ mang ý nghĩa cung cấp tủy sống cho một người em trai khác, con của bọn họ mà thôi. Cha mẹ ruột thì sinh hết đứa này đến đứa khác, vì mong muốn có một đứa con trai nên đã bán đi con gái...

Cuối cùng cũng trưởng thành, lại bị người ta chạy đến trường học nhận người thân. Bởi vì cậu em trai trong nhà đã trưởng thành, đã đến lúc phải cưới vợ. Cả những người chị khác đều đã kết hôn, chỉ có đứa con gái bị bán đi là cô vẫn còn chưa gả.

Đứa con gái học cao đẳng ở trong thành phố chắc chắn là có chút tiền.

Thế là trong một đêm tất cả mọi chuyện đều thay đổi, cô đã không hề do dự mà lựa chọn bỏ đi. Trước khi đi cô đã làm phẫu thuật rút tủy sống, trả lại toàn bộ ân tình cho cha mẹ nuôi.

Cô đã đến thế giới này mà không ai mong chờ, rồi lại tồn tại vì sự sống của một người khác.

Cô chán nản và giấu mình trong thị trấn này, lại gặp được thiếu niên trước mặt, người đã hết lòng yêu thương cô.

Cô vốn tưởng rằng đây chỉ là một trò chơi, sẽ kết thúc rất sớm, nhưng không ngờ rằng cuộc sống của cô lại có một khởi đầu mới.

A Thư đứng dậy khoác áo ngủ vào, đi chân trần đến chỗ cửa chính ôm chậu hoa kia vào lòng.

“Hoa sơn trà đẹp quá, tặng cho tôi à?”

Chung Ly ôm người vào trong lồng ngực, chóp mũi chống bờ vai bóng loáng của đối phương.

“Lần đầu tiên của chúng ta chị đã mặc một cái váy rất đẹp, giống với màu của hoa này, nhưng đẹp hơn nó vạn lần.”

“Lúc tôi vừa nhìn thấy ảnh của nó, thì đã lập tức muốn đưa nó đến trước mặt chị. Không phải muốn vòi vĩnh cái gì, ý là muốn tặng cho chị, muốn chị được vui vẻ.”

“Không biết bây giờ đã vui vẻ hơn chưa?"

A Thư vỗ về chơi đùa với mấy cánh hoa sơn trà trùng trùng điệp điệp màu trắng muốt, mùi thơm ngào ngạt bao bọc lấy cô, tình yêu thật thà thẳng thắn cũng bao bọc lấy cô.

“Vui vẻ, chỉ cần là cậu tặng, cái gì tôi cũng đều vui cả.”

“Vậy thì cho tôi một cơ hội, dẫn tôi đi theo được không...”

A Thư nhìn hắn, một lúc lâu sau cô hôn lên khóe môi thiếu niên.

“Được, tôi dẫn cậu đi.”

(Hoàn chính văn)