Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 57: Gặp chuyện



Một tuần sau công ty tổ chức một buổi cắm trại cho nhân viên, Nhã Tịnh cũng đã đăng kí đi cùng với đồng nghiệp, cô định sẽ không đi vì bản thân không có tâm trạng.

Một tuần qua cô và Tần Ngôn đã không nói chuyện với nhau, nhưng Mai Hà lại khuyên cô nên đi để đầu óc được thư giãn và không nghĩ về những chuyện tiêu cực nữa nên Nhã Tịnh đã đồng ý đi, Việt Bân cũng đăng kí đi khi nghe tin Nhã Tịnh cũng đi, cậu ấy muốn nhân cơ hội này ở bên cạnh chăm sóc cho Nhã Tịnh giúp cô vượt qua những nỗi buồn, khi con người yếu lòng thường rất cần an ủi, Việt Bân nghĩ làm như thế thì Nhã Tịnh sẽ có cái nhìn khác về mình.

"Tâm trạng của cậu sao rồi?" Việt Bân cố tình tiếp cận để bắt chuyện với Nhã Tịnh.

Cô luôn nhìn Việt Bân bằng ánh mắt hiền hòa.

"Tớ vẫn bình thường."

Việt Bân và Nhã Tịnh đi dạo quanh bờ hồ.

"Tớ thật sự rất muốn biết là cậu có thật sự hạnh phúc hay không?" _ Việt Bân luôn lấy chủ đề này ra khiến cho Nhã Tịnh khó xử.

"Tớ không sao cậu đừng hỏi về những vấn đề đó nữa."

Đột nhiên Việt Bân trở nên nghiêm túc, cậu ấy đứng đối diện với Nhã Tịnh ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Cậu không nhận ra được tình cảm của mình hay sao Nhã Tịnh, mình vẫn luôn thích cậu tại sao cậu lại không hiểu nỗi lòng của tớ mà lại đi kết hôn với một người đàn ông suốt ngày khiến cho cậu đau khổ, một người như thế mà cậu lại đặt lòng tin và đem tình yêu của mình dành cho anh ta được hay sao."

Việt Bân nắm lấy tay của Nhã Tịnh để bày tỏ cảm xúc và nỗi lòng của mình một lần nữa nhưng nó chỉ càng làm cho cô đi vào tình huống khó xứ.

"Tớ..."

Nhã Tịnh không biết nên nói như thế nào cho Việt Bân hiểu bởi cô không muốn đánh mất tình bạn của bọn họ vì đối với cô Việt Bân là một thứ tình tình cảm vượt lên trên tình bạn nhưng không thể chạm đến mức gọi là yêu. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, cũng đã giúp Nhã Tịnh thoát khỏi tình huống khó xử như thế này.

Nhã Tịnh bật điện thoại lên nghe đó là dãy số lạ.

"Alo."

Bên đầu dây kia giọng nói của một người đàn ông vang lên.

"Là tôi Bạch Lãng đây, chuyện là Tần Ngôn bị tai nạn trong lúc đang giúp các bi sĩ trồng lại dãy cây xanh nhưng đại tá khá bất cẩn nên đã ngã vào một cái hố khá sâu được đào sẵn trước đó, hiện tại anh ấy đã bị nứt xương chân, tôi đã đưa anh ấy đi băng bó, Tần Ngôn đã được cho về nhà để nghỉ phép nhưng anh ấy không chịu về, nếu ở đây thì chúng tôi sẽ bị hành hạ chết mất, cô là vợ của anh ấy vậy cảm phiền cô có thể đến để chăm sóc hay là khuyên nhủ anh ấy quay về nhà để cô chăm sóc có được không?"

Nhã Tịnh nghe Bạch Lãng thông báo tình trạng của Tần Ngôn, gương mặt của cô liền thay đổi, sự lo lắng bao trùm, Nhã Tịnh bắt đầu luống cuống lên.

"Được rồi bây giờ tôi sẽ đến đó ngay."

Bạch Lãng thở phào nhẹ khi nghe Nhã Tịnh nói, nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt.

"Mình thoát nạn rồi."

"Cậu đang nói chuyện với ai đó đưa tôi đi vệ sinh."

Bạch Lãng nghe Tần Ngôn gọi liền chột dạ, gương mặt vô cùng bất mãn khi bị sai khiến.

"Được rồi tôi vào ngay."

Từ lúc Tần Ngôn bị chấn thương thì Bạch Lãng là người khổ sở nhất, anh ấy bị hành hạ đến bất mãn cũng không dám nói, nên mới gọi điện cầu cứu Nhã Tịnh, nếu như Tần Ngôn biết Bạch Lãng đã gọi điện bảo Nhã Tịnh đến thì anh sẽ giết Bạch Lãng mất.

"Suốt ngày cứ đi vệ sinh, gọi vợ anh vào mà chăm sóc, hai người giận nhau tại sao tôi phải là người chịu khổ."

Bạch Lãng chỉ dám nói thầm trong lòng đến khi đi vào gặp Tần Ngôn liền tỏ thái độ niềm nở.

"Tôi đến đây đại tá."

Nhã Tịnh rời khỏi buổi cắm trại, cô còn xin giám đốc cho mình nghỉ phép, Việt Bân không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu ấy cứ chạy theo hỏi Nhã Tịnh.

"Có chuyện gì vậy sao cậu lại rời đi?"

Nhã Tịnh lúc này không còn tâm trí nghĩ đến những người xung quanh nữa cô cứ bước đi nhanh mà không trả lời Việt Bân khiến cho cậu ấy rất thất vọng vì sự thờ ơ của cô đối với mình. Nhã Tịnh quay về nhà lấy một ít đồ rồi bắt taxi đến quân khu, đến nơi cô phải đợi sự xét duyệt của Tần Ngôn thì mới vào được, anh vừa nghe tin Nhã Tịnh đến thăm mình thì liền đưa mắt liếc nhìn Bạch Lãng khiến cho anh ta sợ hãi đến không còn một giọt máu nào trên mặt, Bạch Lãng cố gắng lấy lại sự trong sạch vô tội của bản thân.

"Đúng là vợ chồng có một mối liên kết, chắc cô ấy cảm nhận được anh đang bị thương nên mới đến thăm anh, được rồi đại tá cho vợ anh vào đi để cô ấy đứng bên ngoài đợi anh mãi sao."

Tần Ngôn đã bị Bạch Lãng chọc cho tức giận nhưng bây giờ chân đã bị băng bó như thế này làm sao có thể chạy túm lấy anh ấy rồi dạy cho một bài học được đây, Tần Ngôn chỉ biết bất lực thở dài.

"Được rồi cậu ra thông báo rồi cho cô ấy vào đi."

Nhã Tịnh được cho vào bên trong cô liền hớt hải chạy đến phòng làm việc của Tần Ngôn, trên đường đi Bạch Lãng không quên căn dặn Nhã Tịnh.

"Này xem như tôi xin cô đừng nói tôi là người gọi điện bảo cô đến, anh ta sẽ giết tôi chết mất."

Nhã Tịnh gật đầu nói.

"Tôi biết rồi, tôi phải cám ơn anh đã thông báo cho mình biết, nếu không anh ấy sẽ không bao giờ nói ra chuyện mình đang bị thương cho tôi biết đâu."

Bạch Lãng để Nhã Tịnh một mình đi đến phòng làm việc của Tần Ngôn, còn mình thì rẽ sang hướng khác, gương mặt không giấu nỗi được sự vui mừng.

"Mình được tự do rồi, cô gái này là một cực phẩm vừa xinh đẹp vừa yêu thương chồng của mình lại còn đảm đang, nếu mình mà là Tần Ngôn thì mình sẽ vô cùng trân trọng cô vợ này, cứ không như anh ta suốt ngày ra vẻ đến lúc người ta không cần nữa thì lại quay sang năn nỉ."