Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 71: Là do anh cố chấp



Tần Ngôn nhanh chóng ép Nhã Tịnh ngã xuống giường rồi đột ngột chiếm lấy đôi môi mềm mại của cô, anh không muốn cô lại phát ra những lời mà bản thân anh không muốn nghe, Nhã Tịnh cảm thấy bất lực trước người đàn ông này từ khi nào anh lại hành động một cách điên rồ như thế, cô cố tình không đáp lại nụ hôn của Tần Ngôn đôi môi mím chặt bàn tay chóng trước ngực của anh đẩy ra, Tần Ngôn cảm nhận được sự cự tuyệt của Nhã Tịnh nhưng vẫn cố chấp ép buộc cô. Bàn tay không biết xấu hổ của anh đã đi sâu vào áo sơ mi của cô, Tần Ngôn đã không còn liêm sỉ mà điên cuồng làm càng, Nhã Tịnh quay mặt sang nơi khác để tránh đi nụ hôn của anh, cô vẫn kiên định nói.

“Buông em ra, anh đang làm em đau đấy.”

Đúng như lời Nhã Tịnh nói khắp người cô đã bị Tần Ngôn dùng lực mạnh bạo đến mức để lại dấu tay, Tần Ngôn cúi gầm mặt ở hổm cổ của cô cắm múc khiến da thịt của cô ửng đỏ loang lỗ, Nhã Tịnh đánh mạnh vào vai của anh nói lớn.

“Tần Ngôn anh có nghe em nói gì không hả?’

Dường như anh đã biết thế nào là sợ, anh sợ mất đi người con gái yêu thương mình thật lòng vì mình mà làm tất cả, nên đã chọn cách ép buộc cô.

“Nhã Tịnh đừng đối xử với anh như thế nữa anh thật sự không muốn mất em.”

Hơi thở nóng ấm của người đàn ông càng khiến cho Nhã Tịnh kinh hãi, cô đã tự hứa với chính bản thân sẽ không bao giờ mềm yếu để anh làm tổn thương trái tim của mình nữa.

“Dừng lại đi, em chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ hận anh nhưng tình yêu cuồng nhiệt em dành cho anh sẽ không còn nữa, em đã quá mệt mỏi khi phải chứng kiến những viễn cảnh đau lòng rồi, bây giờ em thật sự rất muốn buông bỏ.”

Nhã Tịnh nâng gương mặt của người đàn ông đang không muốn đối diện với sự thật lên.

“Tần Ngôn hãy tỉnh táo lại đi.”

Cô luôn dùng sự dịu dàng nhất để đối xử với anh nhưng Tần Ngôn thật sự cảm thấy rất khó chịu, anh đánh mạnh bàn tay xuống giường cổ họng như uất nghẹn hét lớn vào mặt của Nhã Tịnh.

“Tại sao em không hiểu cho anh, em hoàn toàn không hề tin những gì anh nói, anh phải làm gì để chứng minh cho em thấy anh và Mạn Nhu hoàn toàn trong sạch đây, hay là em đã chán ghét anh nên nhân cơ hội này muốn rời xa anh có đúng không.”

Nhã Tịnh không tin là Tần Ngôn lại có những suy nghĩ như vậy, cô đau lòng quay mặt sang nơi khác nước mắt lăn xuống trên gương mặt xinh đẹp.

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Tần Ngôn cúi đầu xuống hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi của Nhã Tịnh, rồi lại di chuyển qua vành tai của cô, giọng nói trầm đục đến đáng sợ.

“Không muốn nói chuyện thì đừng nói nữa.”

Hai cánh tay của anh bắt đầu ép chặt lấy đầu của Nhã Tịnh, buộc cô phải nhìn thẳng vào mặt mình, trái tim của Tần Ngôn thật sự rất đau khi bị Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt như thế, anh áp chế cô bằng một nụ hôn ngấu nghiến, nếu cô không nguyện lòng thì anh chỉ có thể bức ép, Nhã Tịnh mím chặt môi không muốn đáp trả nụ hôn của Tần Ngôn càng khiến cho anh bực dọc.

“Em mà không há miệng ra anh sẽ cắn nát môi em.”

Nhã Tịnh vẫn cứng đầu không thuận theo ý anh, Tần Ngôn tức giận đưa tay bóp mạnh vào chiếc eo nhỏ nhạy cảm của Nhã Tịnh.

“Á.” – cô giật mình kêu lên một tiếng, cùng lúc đó Tần Ngôn đã bắt đầu xâm chiến đôi môi mềm mại của cô vợ nhỏ. Anh đã quen thuộc với mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể của cô, quen thuộc với những thói quen hằng ngày khi có cô bên cạnh, bây giờ cô nói muốn buông tay bỏ rơi anh sao, Tần Ngôn sẽ không để chịu đó xảy ra đâu, nụ hôn ngày càng sâu sắc anh dùng đầu lưỡi của mình khiêu khích Nhã Tịnh, cơ thể của cô đã hoàn toàn tê cứng khi bị người đàn ông cao lớn này đè lên, Nhã Tịnh luôn chau mày cự tuyệt Tần Ngôn, anh nhận thấy cô vợ nhỏ không muốn hợp tác với mình, nên đã không do dự đưa một tay xuống đánh vào mông của cô, Nhã Tịnh càng bị Tần Ngôn chọc tức cô dùng sức cắn vào môi dưới của anh một cái vừa đủ vì Nhã Tịnh sợ anh sẽ bị đau, Tần Ngôn nhăn mặt rời khỏi đôi môi của cô, hơi thở của Nhã Tịnh ngày càng dồn dập, anh bực dọc nhìn cô.

“Em bướng bỉnh thật đấy.”

Nhã Tịnh hậm hực đánh vào tay của anh.

“Là anh cố chấp ép em.”

Tần Ngôn đau khổ hôn lên má cô một cái thật sâu để cảm nhận mùi hương dễ chịu này.

“Nhã Tịnh đừng như thế nữa có được không anh đã bỏ tất cả công việc để ở bên cạnh em, bây giờ em lại muốn xa lánh anh, em có biết là anh đau khổ lắm lắm không hả.”

Nhã Tịnh vẫn không thèm trả lời anh, Tần Ngôn biết dùng lời nói không thể nào cảm hóa được Nhã Tịnh anh quyết định hành động, Tần Ngôn đưa tay cởi cúc áo sơ mi của mình ra, Nhã Tịnh cứ tưởng là anh đã chịu từ bỏ không ngờ anh lại càng hành động điên rồ hơn nữa.

Cô gượng dậy nói.

“Anh vẫn muốn làm chuyện xấu xa đó nữa à.”

Tần Ngôn dùng nụ hôn khóa chặt cái miệng nhỏ của cô lại.

“Chúng ta là vợ chồng mà, chuyện này vốn dĩ rất bình thường.”

Nhã Tịnh bị anh làm cho bất ngờ cô không còn lời nào để diễn tả hành động bỉ ổi này nữa.