Tặng Em Một Đời Đau Thương

Chương 97: Quyết định từ bỏ



Người phụ nữ tuyền tụy đang lảo đảo bước đi trong nhà Mạn Nhu nhìn bản thân ở trong gương rồi cười lớn, trong cô ta thật thảm hại, sau ngày bị Tần Ngôn nói ra những lời tàn nhẫn, Mạn Nhu đã vô cùng đau lòng, cô ta cũng chỉ là một con người ích kỷ mưu cầu hạnh phúc vốn dĩ không phải của mình, Mạn Nhu tự hành hạ bản thân khiến cho mẹ của cô ta cũng phải xót xa, bà không thể để con gái sống trong những giai đoạn tâm tối này được.

"Con gái nghe lời mẹ, từ bỏ cậu ta đi theo mẹ quay về Mỹ."

Mạn Nhu lắc đầu cầm lấy chai rượu trút thẳng vào miệng cổ họng cay xé vì cồn rượu Mạn Nhu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cô ta cười ngờ nghệch nói với mẹ của mình.

"Con không xứng với anh ấy chỗ nào tại sao anh ấy lại không chọn con."

Mẹ của cô ta chỉ bất lực, bà rất ân hận vì đã không dạy dỗ Mạn Nhu tử tế để cô ta biến thành một con người sống ích kỷ xấu xa như thế này.

"Mẹ xin con đấy Mạn Nhu theo mẹ về Mỹ chúng ta sẽ bắt đầu lại, con không thiếu thứ gì hãy từ bỏ tình cảm không thuộc về mình đi con, để cho cậu ta hạnh phúc bên cạnh người mình thật sự yêu thương đi, con càng níu kéo bằng những cách thức xấu xa của mình thì chỉ khiến cho Tần Ngôn thêm ghét bỏ con thôi."

Mạn Nhu điên loạn hét lên.

"Nhưng con yêu anh ấy rất nhiều."

Mẹ của cô ta lắc đầu phủ nhận.

"Đó không phải là tình yêu mà là sự ích kỷ của con, đừng cố chấp níu kéo Tần Ngôn để lắp đi những khoảng trống bên trong con, chồng của con vẫn thường xuyên liên lạc bảo mẹ khuyên con quay lại, mẹ khuyên con nên suy nghĩ lại, dù bây giờ con có níu kéo được Tần Ngôn thì con có chắc tình cảm của cậu ta sẽ còn như lúc trước nữa hay không, con phải tỉnh táo lại đừng biến bản thân thành một con người tệ nạn không suy nghĩ thấu đáo."

Mạn Nhu đưa tay ôm lên đầu khóc nức nở, đến cuối cùng người Tần Ngôn lựa chọn vẫn là Nhã Tịnh mà không phải là cô ta, chỉ có sự cố chấp mới khiến cho mối quan hệ giữa Mạn Nhu và Tần Ngôn trở nên tệ hại như thế này, bây giờ anh nhìn cô ta chỉ có một sự chán ghét, đến cả mặt của cô ta mà Tần Ngôn còn không buồn nhìn đến, Mạn Nhu đã thật sự thua cuộc, cô ta phải chấm dứt mối quan hệ mà bản thân vẫn hi vọng có thể hàn gắn lại được, đã đến lúc Mạn Nhu chấp nhận từ bỏ để bước tiếp cuộc sống của cô ta không thể nào chìm trong đau khổ vì Tần Ngôn được.

Mẹ của Mạn Nhu đi đến ngồi bên cạnh ôm lấy cô ta an ủi, dù sao Mạn Nhu vẫn còn người thân ở bên cạnh chỉ vì có những suy nghĩ lệch lạc nên cô ta mới có hiềm khích với mẹ của mình, nhưng bà vậy luôn yêu thương Mạn Nhu.

"Mẹ ở đây đừng khóc nữa chúng ta đi về Mỹ thôi, từ bỏ nơi đã khiến cho con đau khổ đi, Mạn Nhu tỉnh táo lên đi con."

Cuối cùng Mạn Nhu cũng đã thấu hiểu thứ gì không thuộc về mình sẽ mãi mãi không là của mình, cô ta đã hoàn toàn thua cuộc trong trò chơi mà mình tạo ra.

.....

Buổi sáng Nhã Tịnh thức giấc cô nhìn sang Tần Ngôn vẫn còn ngủ, cũng không nở làm phiền đến anh, dù sao hai tháng qua anh vừa làm việc ở quân khu vừa chạy về để chăm sóc cho Nhã Tịnh, đồ chơi và quần áo cho trẻ sơ sinh đã được Tần Ngôn và Nhã Tịnh mua rất nhiều, trong phòng bắt đầu trưng bày đồ đạc cho trẻ sơ sinh, Nhã Tịnh sẽ ở cùng mẹ một thời gian để bà có thể kề cận chăm sóc cô chu toàn hơn, Tần Ngôn lái xe về trong đêm nên rất mệt anh ngủ rất ngon giấc.

Nhã Tịnh vừa bước xuống giường, cô cảm thấy bụng đau đớn dữ dội, gương mặt của Nhã Tịnh nhăn nhó khó coi, cô không thể nào bước đi được nữa, Nhã Tịnh cố gắng gọi Tần Ngôn nhưng anh mãi không thức giấc, cô dùng phần sức lực yếu ớt ném gối về phía anh, Tần Ngôn giật mình anh ngồi dậy với gương mặt ngáy ngủ.

"Có chuyện gì vậy?"

Nhã Tịnh khó khăn nói chuyện.

"Em đau bụng quá, có lẽ sắp sinh rồi."

Tần Ngôn vừa mới tỉnh dậy nên hành động như một kẻ ngốc, anh bắt đầu luống cuống đi đến đỡ lấy Nhã Tịnh, cô không chịu được nước mắt vô thức rơi xuống, Tần Ngôn gọi mẹ Nhã Tịnh lên, anh bế cô đi ra xe để đến bệnh viện, miệng không ngừng an ủi Nhã Tịnh.

"Có anh đây em đừng sợ cố gắng hít thở điều đặn."

Nhã Tịnh đau đớn rên rỉ, cô bấu chặt đến nỗi vai của Tần Ngôn in hằn giấu tay của mình, gia đình hai bên lo lắng đem đồ đến bệnh viện, Nhã Tịnh đã được đưa vào phòng sinh cô la hét cố gắng rặn, nhưng nhịp tim cứ tăng cao, bác sĩ khuyên cô phải bình tĩnh, Tần Ngôn không thể nào chịu đựng được anh phải vào bên trong trấn an Nhã Tịnh, nhìn cô đau đớn anh thật không không thể nào chịu đựng được, Tần Ngôn đi lên trước mặt Nhã Tịnh cố gắng an ủi cô.

"Có anh ở đây cố gắng hít thở thật điều, con của chúng ta sắp ra rồi."

Nhã Tịnh cố gắng rặn thật mạnh, cô đã dùng phần sức lực cuối cùng của mình để sinh đứa bé ra. Khi thiên thần chào đời cũng là lúc Nhã Tịnh mất đi nhận thức, nhịp tim của cô tăng liên tục, bác sĩ phải dùng biện pháp sơ cứu tạm thời, Tần Ngôn bị đẩy ra bên ngoài.

"Bác sĩ hãy cứu vợ tôi."

Anh không có tâm trạng xem gương mặt của đứa bé mà cứ nhìn vào phòng sinh lo lắng cho Nhã Tịnh, đột nhiên giấc mơ ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu của Tần Ngôn, càng khiến cho anh suy sụp.