Tàng Phong - Thiết Bản Bì Đản Hoa

Chương 4



So với đám bụi mịt mù khắp nơi, phản kháng của cự trùng chẳng khác nào thùng rỗng kêu to, chúng cuồn cuộn không ngừng lọt vào trong cơ thể cự trùng, hòa tan thành những đường vân màu vàng sẫm, lóe rồi lại tắt, hệt như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Dường như Tinh Hà có thể nghe được tiếng đám khói bụi va chạm ong ong bên trong con cự trùng, theo đó một cảm giác nóng nảy từ từ dâng lên trong lòng cậu.

Tiếng vang làm người ta phiền não dần dần đọng thành một giọng nói kỳ dị như ẩn như hiện, hệt như có người thì thầm liên tục bên tai.

"Ai đang nói?" Tinh Hà miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng.

Trong không khí truyền đến tiếng cười chói tai, mơ mơ hồ hồ như gần như xa, chẳng khác nào ma quỷ.

"Rốt cuộc là ai!?"

"Không mong... Nghe thấy... Bây giờ..."

Một giọng nam trầm thấp nói bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ cậu chưa từng nghe qua, lại khiến Tinh Hà bỗng nhiên bừng tỉnh lại.

Cậu nghe hiểu được, giọng điệu quen thuộc một cách kỳ lạ hệt như dấu ấn khắc sâu trong huyết mạch, muôn hình vạn trạng muốn khơi dậy thứ gì đó đang ngủ say trong cơ thể cậu. Song tình thế lúc này không cho phép cậu tìm hiểu cảm giác ấy một cách tường tận.

Ngay lúc này, giọng nói bên tai đột nhiên biến thành giọng của một nữ nhân: "Sử dụng kiếm pháp chém vào đầu nó, nhanh lên!"

"Cái gì?"

"Ba tấc tính từ đỉnh đầu chính là điểm yếu của Địa Kim Ngô, nhanh lên, không thì không kịp mất." Giọng nói kia ra chiều thúc giục.

Tinh Hà suy nghĩ một chút về tình thế bị trói chặt hiện giờ, trong lúc nhất thời không biết nên bất động hay tay không tấc sắt mà lao ra giải quyết việc này.

Ngay lập tức, bụi khói bốn phía ngưng tụ thành một lưỡi dao sắc bén, nhanh g quyết đoán cắt đứt mấy cái vòi vẫn đang quấn chặt người cậu.

Dưới chân cậu, một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên, trong mắt Địa Kim Ngô liền bắn ra một luồng kim quang hung bạo.

Cùng lúc đó, trong đám đông bắt đầu biến hóa vi diệu.

"Trương huynh, huynh làm sao vậy?" Thân thủ nhanh nhẹn trước mặt đột nhiên khựng lại, sau đó từ từ xoay người, xách đao chém về phía sau.

Đám người đi đằng sau hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đao phong mang khí thế ngàn quân đã bổ xuống, chỉ có điều đến giữa chừng lại đột nhiên đổi hướng.

"Cẩn thận, bọn họ có vấn đề." Dung Thất lấy thân thủ ổn định né tránh giữa đám người, ánh mắt chăm chú dõi theo con quái vật to lớn kia.

"A Thanh, ngươi không sao chứ?" Một gã nam nhân khác đi tới bên cạnh hắn.

"Ta không sao, nhưng mà Trương huynh hắn..." Người vừa được cứu mặc xiêm y màu xám, lo lắng nói.

Người được gọi Trương huynh kia giờ lại mang vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt trốn rỗng như rối gỗ, một kích kia sau khi bổ trúng khoảng không liền thi triển khinh công chạy đi.

Không chỉ mình hắn ta xuất hiện dị trạng, những người khác đều rải rác trong đám đông, lẽ ra công việc của họ là giữ gìn trị an hội hoa đăng, giờ đây người trong nhà lại đánh đập lẫn nhau, tiếng gọi vang lên khắp nơi nào là "Sư đệ", "Sư huynh", "Chưởng môn". Chậc, không biết chưởng môn nhà ai gặp độc thủ, khung cảnh hiện giờ dùng bốn chữ gà bay chó sủa cũng không đủ hình dung.

Tuy nhiên, những người này thật sự khó chơi, không phong được huyệt đạo, sức lực lại lớn một cách khác thường, là đồng môn nên lại càng không dám xuất toàn lực, một đám người quần thảo dày vò nhau như những con thú.

Dung Thất thu toàn bộ tình hình vào đáy mắt, liếc thấy con cự trùng chạy trối chết về phía bờ biển, như ẩn như hiện lao nhanh đến trước kình trụ chọc trời, biểu tượng của thành Phong Hải.

Trấn giao trụ? Con súc sinh khó nhằn này muốn xuống biển hóa giao long à? Dung Thất nhếch miệng, bắt đầu suy tính.

Dường như Địa Kim Ngô đã nhận ra ý đồ của Tinh Hà, giơ nanh múa vuốt định đánh úp lại. Tinh Hà trái phải né tránh, nghiêng nghiêng ngả ngả, trong đầu cậu hiện ra vài lời không đầu không cuối, thúc ngựa lao nhanh. Trong thoại bản luôn có cảnh tượng đại hiệp cưỡi tuấn mã rong ruổi giang hồ, mỗi khi đọc cậu lại cảm thấy khát khao cực kỳ, cảm thấy cảnh tượng đó hẳn phải tiêu dao vô cùng. Ấy vậy mà liên tưởng đến tình cảnh hiện giờ, cậu chỉ cảm thấy mình sắp cưỡi một con bọ đi về Tây thiên.

Không biết Dung Thất có làm sao không.

Phía sau truyền đến tiếng ám khí xé gió bay đến, Tinh Hà không kịp tránh, trong đầu cậu chỉ còn một ý nghĩ cuối cùng, đó là không để bản thân làm liên lụy đến Dung Thất.

Tức thì một bàn tay ôm lấy thắt lưng cậu, nhẹ nhàng hóa giải công kích, Tinh Hà giương mắt, đúng là người mà nãy giờ cậu vẫn luôn nghĩ tới.

"A, vi sư đến chậm." Người nọ thấp thoáng dưới ánh đèn hoa đăng nói.

Tinh Hà cảm nhận được sức nặng trên hông, nhìn thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh của người nọ, lập tức bình tĩnh lại.

"Vẫn thỉnh sư phụ yểm hộ cho con." Tinh Hà vội nói, "Con có cách giải quyết con quái vật này."

"Được." Dung Thất sảng khoái đáp ứng, nhân tiện chùi lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh vào vạt áo bên hông cậu rồi mới thu tay.

Xung quanh hơn mười đạo thân ảnh nhảy thẳng về hướng Tinh Hà áp sát cậu, Dung Thất ôm cánh tay nhìn như đang đứng xem diễn, đến lúc đám người vọt tới trước mặt thì đột nhiên trong tay y xuất hiện một đoạn xích sắt, linh hoạt vút lên hệt rắn.

Dây xích to bằng miệng cái bát uốn lượn tung bay trên không trung, được làm từ hàn thiết lấy dưới đáy biển, vốn được buộc trên Trấn Giao Trụ, lúc này Dung Thất mượn dùng tạm.

Kình trụ dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn đứng thẳng tắp, xa xa bên bờ biển, chỉ dẫn những con thuyền phiêu bạt trong đại dương khôn cùng một con đường.

Tinh Hà tìm được ba tấc đỉnh đầu của Địa Kim Ngô, có một dấu hình thoi phát ra ánh sáng đỏ sậm. Hai chân cậu khóa ở hai bên sườn, đám khói bụi mới vừa rồi không biết đi đâu giờ lại bắt đầu nhộn nhạo nổi lên, ở trước mặt cậu ngưng lại thành một lưỡi kiếm.

"Cầm đi." Giọng nói kia nặng tựa ngàn cân.

Tinh Hà cầm kiếm, rót toàn bộ nội lực của bàn thân vào trong, đâm thật mạnh.

Thoáng chốc một tiếng sấm nổi lên xé ngang bầu trời, Địa Kim Ngô thống khổ đấu đá lung tung, lúc này nó đã gần ra tới mặt biển, ở đó một chiếc du thuyền đang lắc lư sắp sửa cập bến. Thị lực của Tinh Hà không tồi, dưới tình thế nghiêng nghiêng ngả ngả cũng có thể miễn cưỡng thấy những bóng người hệt như những chấm đen đang không ngừng chen lấn nhảy vào trong làn nước.

Cậu nắm chặt thanh kiếm vặn vẹo, đổi ý không tiếp tục đi lên, lòng bàn tay nắm kiếm máu nhỏ tong tong, Tinh Hà rốt cuộc không nhịn được thấp giọng quát một tiếng, khó khăn lắm mới dừng được Địa Kim Ngô sát bên bờ biển.

Kiếm thể ngưng tụ trong tay cậu tiêu tán, từng chút một tan vào bên trong ấn ký kia.

Liền sau cậu thấy dưới chân nhẹ bẫng, bị người nào đó ôm ra cách xa mấy trượng.

Mùi máu tươi bốc lên nồng nặc, thân thể con cự trùng đang co lại cực nhanh theo tốt độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hệt như bị thứ gì đó hút khô.

Nhìn từ xa, bỗng nhiên run sợ trong lòng lại sinh ra một tia thương xót.

Lòng bàn tay cậu đã bong mất một lớp da, lúc này đã tê dại, bụi bặm rơi vào miệng vết thương, rất nhanh đã tan theo dòng máu chảy.

Trên biển đêm gió thổi mạnh, mùi máu tanh xẹt qua chóp mũi Tinh Hà.

"Ngươi... Ta..." Thanh âm kia như có như không, giống như ma trơi lơ lửng vọng ra từ hoàng tuyền, gió đêm thổi qua đã bay hết.

Càng về khuya, trời càng lạnh khủng khiếp.

Dung Thất chạm phải lòng bàn tay lạnh băng của cậu, "A" một tiếng rồi vươn tay qua, lấy bầu rượu giắt bên hông, nói ngắn gọn "Chịu đựng chút", rồi đổ rượu lên miệng vết thương bỏng rát, rửa sạch máu và bụi đất, đoạn xé một góc áo sạch sẽ, lưu loát băng bó vết thương.

Tinh Hà không nói một lời, tóc mướt mồ hôi dính bết bên tai, sắc mặt tái nhợt như vừa ngâm nước lạnh, càng tôn lên đôi mắt tăm tối nặng nề, lộ ra hàn ý.

Trong lúc giao đấu sinh tử không tiện để ý, giờ đại nạn không chết mới hậu tri hậu giác cảm thấy sợ hãi.

Hội hoa đăng... Địa Kim Ngô... Giọng nói cổ quái...

Tinh Hà rối tinh rối mù, ánh mắt nhạy bén nhìn chằm chằm động tác của Dung Thất.

Nhìn y dán tay lên trán mình, nhìn y cởi ngoại bào, sau đó một lớp vải ấm áp rơi xuống bả vai cậu, nhìn y phong trần mệt mỏi vẫn thản nhiên hướng về phái cậu cười cười.

"Cảm giác trở thành đại anh hùng như thế nào hử?"

Mạch suy nghĩ của Tinh Hà giờ mới quay về, cậu nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Một lời khó nói hết."

Cậu bất giác quấn chặt ngoại bào, trên áo còn vương lại hơi ấm của chủ nhân nó, nhẹ nhàng bao lấy cậu, trái tim đang đập thình thịch cũng dần an tĩnh lại.

Một trận khua chiêng gõ trống ồn ào náo động từ xa dần tiến lại, Dung Thất ôi chà một tiếng, thở dài: "Vốn định điệu thấp mang con đi vân du dã hạc, giờ xem ra không không xuất đầu lộ diện thì không được rồi."

Chỉ thấy vừa rồi bốn phía còn trống không, trong chớp mắt không biết bao nhiêu người từ đâu ào ra vây chặt như nêm cối.

"Là họ đánh chết con quái trùng đó."

"Ái dà, ngươi nhìn bọn họ kìa, một người trông xanh xao vàng vọt một người trông tuổi còn trẻ, đúng là cao nhân bất kể tướng mạo."

"Cái người kia nhìn cao cao gầy gầy mà khỏe gớm, dây xích thô to như thế mà cũng quăng được, cái người còn lại nhìn trẻ mà khinh công nhẹ nhàng, đúng là một hạt mầm tốt, tướng mạo lại anh tuấn."

Dung Thất cười đến là đắc ý: "Đừng chen lấn đừng chen lấn, xem từ từ thôi, đúng đúng, đồ đệ của ta tuấn tú lịch sự, chưa có hôn phối, đại thẩm muốn giới thiệu một cô nương ư? Tốt tốt tốt..."

...............................

Vẻ mặt Tinh Hà đờ đẫn.

Xung quanh cậu đầy tiếng người bàn tán xôn xao, xen lẫn ánh mắt kính nể phiền chán của mấy nhân sĩ võ lâm.

Một tiếng leng keng vang lên, đám đông đang ồn ào bất chợt im lặng hẳn, tự tránh ra thành một con đường, một hàng dài người hầu mặc áo trắng nối đuôi xếp thành hàng hai bên, ở chính giữa hiện ra một người đang đẩy một chiếc xe lăn từ từ đi tới.

Ngồi trên xe lăn là một vị công tử trẻ tuổi, phục trang giản dị thanh lịch mà không nén nổi vẻ phú quý, đôi mắt quá mức diễm lệ so với nam nhân, ánh mắt trời sinh có tình, đuôi mắt như mặc trúc, trong chốc lát vô thức ẩn hiện vẻ như hoa như sương, khí chất lại như ngọc như trúc, hai thứ vốn trái ngược nhau, nhưng ở trên người vị này lại hòa hợp tự nhiên vô cùng, tạo nên một vẻ vừa nhanh nhẹn vừa phong độ.

Y cầm một phiến quạt mạ vàng, hai tay ôm quyền, thi lễ nói: "Tại hạ Mục thị Mục Vân Đình, lần này được hai vị đại hiệp ra tay tương trợ, cứu bách tính trong thành qua cơn hoạn nạn. Xin được thỉnh giáo tôn tính đại danh hai vị đây, Mục gia tất có hậu tạ."

"Hạng vô danh tiểu tốt mà thôi, không đáng nhắc tới." Dung Thất xua tay, "Hai người chúng ta tình cờ đi qua đây mà thôi, tiểu đồ đệ nhà ta nghé con không sợ cọp, lại thêm vận khí tốt, hậu tạ thì bỏ qua đi, đồ đệ à con thấy sao?"

"Dạ?..." Tinh Hà giật mình, "Tất cả đều theo sư phụ làm chủ."

"Thế này đi, Mục công tử, thật không dám dấu diếm, chúng ta xuất môn, ngân lượng mang theo đã gần cạn kiệt. Trong túi không có tiền, ăn bữa cơm cũng không dám bỏ muối. Thôi thì Mục công tử thịnh tình khó chối, hậu tạ thì thực sự không cần, ngài cho chúng ta chút lộ phí đi đường là được rồi."

Tinh Hà kinh ngạc tròn mắt, sau lưng cậu bắt đầu có vài người cúi đầu khe khẽ nói thầm với nhau, Mục Vân Đình vẫn cung kính mười phần: "Đại hiệp ra tay ứng cứu lúc đương dầu sôi lửa bỏng, là đại ân nhân của bách tính chúng ta. Chẳng hay có thể mời hai vị đại giá quang lâm đến tệ xá, tại hạ thiết yến khoản đãi một phen."

"Công tử không cần khách khí như vậy, ta cùng đồ nhi nhàn tản đã quen, tới yến hội tiệc rượu ngược lại lại không thoải mái, hai người chúng ta còn có việc phải làm, cũng không tiện ở lại đây lâu."

"Cái này——" Mục Vân Đình do dự vài giây, vốn muốn giữ, lại thấy hai người Dung Thất thật sự không có ý muốn ở lại, vẻ mặt tiếc hận, ôm quyền nói: "Nếu đã như vậy, tại hạ không tiện miễn cưỡng."

Nói xong, liền sai thư đồng mang ngân phiếu tới.

"Hừ, đại hiệp gì chứ, cũng chỉ là kẻ hám tiền chẳng khác nào phường đạo chích mà thôi."

"Đúng vậy, chỉ là bọn họ vận khí tốt, chiếm được món hời, trông cái tên ốm yếu đi cùng một tiểu tử còn chưa mọc đủ lông, mấy huynh đệ chúng ta lên núi còn có thể đánh hổ, so về bản lĩnh sao có thể kém hai người bọn họ."

Những lời này không cao không thấp, vừa vặn hai người họ nghe rõ ràng.

Dung Thất coi như không có gì, còn ngoáy ngoáy lỗ tai, búng một cái, khoanh tay chờ người mang ngân phiếu tới. Còn Tinh Hà lại là lần đầu nghe được mấy lời lẽ linh tinh như vậy, cực kỳ muốn tranh cãi một phen, nhưng cuối cùng cậu cũng đành cụp mắt xuống, lặng lẽ quấn chặt ngoại bào trên người.

- -------------------------------------------

Lời tác giả

Dung Thất: má, sợ muốnchết á mà không dám nói (miếng liêm sỉ cuối cùng của người trưởng thành)