Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 60: BỊ "BẮT CÓC" VÀO TRÚC LÂU



Edited by Bà Còm

Tạ Hộ cả người cứng đờ, lập tức ngừng giãy giụa, lòng bàn tay ấm áp khô ráo dán vào cánh môi, nàng cơ hồ có thể cảm giác được hoa văn của lòng bàn tay. Đôi tay này của chủ tử tương lai chính là dùng để "phong vân hoán vũ", mà đời trước nàng có rất nhiều cơ hội "nói chuyện" với đôi tay này, bởi vì lúc nào cũng phải cúi đầu, tầm mắt trước tiên luôn dừng lại trên đôi tay của chủ tử... Tạ Hộ tức khắc có loại cảm giác gặp lại "người quen".

Thẩm Hấp xác định người trong lòng ngực sẽ không kêu to, lúc này mới chậm rãi buông tay ra. Tạ Hộ cảm thấy trên mặt được thả lỏng, dựa vào ánh sáng mỏng manh quay đầu nhìn thoáng qua chủ tử, vừa lúc đụng phải ánh mắt chủ tử cũng đang đánh giá nàng. Tạ Hộ chỉ cảm thấy trên mặt như bị lửa nóng táp đến, trên khuôn mặt thanh tuấn tuyệt luân kia, ánh nhìn chăm chú nghiền ngẫm làm Tạ Hộ cảm thấy bản thân được coi trọng.

Đúng thế, mỗi khi chủ tử nhìn ngươi như vậy, hoặc là ngươi sẽ bị xui xẻo, hoặc là ngươi sẽ được thăng quan. Mà xét theo tình huống này, dáng điệu của chủ tử coi bộ không giống như muốn nàng bị xui xẻo...

Mỗi lần Thẩm Hấp nhìn thấy cô nương này đều có cảm giác kinh hỉ, tiếp theo là luôn luôn nhận thấy dung mạo của nàng dường như xuất sắc hơn, tuyệt diệu nhất chính là biểu tình của nàng mỗi lần nhìn thấy hắn -- bỗng nhiên khẩn trương, bỗng nhiên đạm nhiên, bỗng nhiên giảo hoạt, bỗng nhiên lại như không kiềm chế được lâm vào thế giới của chính mình, khi thì ngơ ngác, khi thì cười ngây ngô. Giống như hiện tại cô nương này vừa nhìn thấy hắn là mặt lộ ra nụ cười ngốc ngốc, cũng không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì?

Phía ngoài núi giả có người tiến tới, Thẩm Hấp theo bản năng đẩy Tạ Hộ về hướng vách núi bên kia để tránh né người đi đường. Lưng Tạ Hộ dựa vào vách núi, cảm giác mình bị bao bọc bởi một cổ hơi thở nam tính nồng hậu. Chủ tử ở ngay trước người nàng, bởi vì hai người dựa vào quá gần cho nên Tạ Hộ chỉ có thể nhìn thấy cằm của chủ tử. Ánh mắt vừa dừng lại trên chiếc cằm kia, Tạ Hộ không khỏi thầm cảm thán, chủ tử thật là chỗ nào cũng đẹp. Tỷ như chỉ nói đến cái cằm mà thôi, nàng chưa từng gặp ai có cái cằm đẹp hơn chủ tử, vô luận là lúc cười hay lúc uy nghiêm đều đẹp như nhau.

Thẩm Hấp chúi người về phía trước tựa trán vào vách núi đá, thân mình dán chặt vào nàng. Thật ra hắn cũng không phải cố ý chiếm tiện nghi của nàng, mà vì bên ngoài có tiếng người lại gần, hắn theo bản năng thu người lại che chắn nàng, khi dựa sát vào nhau mới phát giác cảm giác như vậy thật tốt. Thân mình thiếu nữ vừa phát dục tỏa ra làn hương thơm ngọt, mềm mềm mại mại, không giống nữ nhân khác trên người mùi son phấn sặc mũi. Mùi hương cơ thể của nàng thật tươi mát, như là mùi hoa lẫn với mùi thơm thiếu nữ của nàng. Không biết nam nhân khác ngửi được mùi này thì có cảm giác gì, nhưng đối với Thẩm Hấp, hương thơm này thật là dễ chịu tới cực điểm, khiến hắn hiện tại không hề muốn động đậy, chỉ nghĩ cứ dán vào người nàng như vậy thẳng đến "địa lão thiên hoang".

Tạ Hộ cảm giác áp lực phía trên càng lúc càng lớn, khuôn mặt của nàng gần như đặt trên bả vai của chủ tử. Tuy rằng biết chủ tử dán sát như vậy là vì muốn trốn tránh bị người ngoài bắt gặp, nhưng Tạ Hộ vẫn nhịn không được tâm tình bay bổng.

Trong lòng mỗi thiếu nữ đều có một giấc mộng, mà chủ tử khẳng định là đối tượng tốt nhất cho sự mơ mộng của thiếu nữ. Chẳng qua Tạ Hộ biết rõ, giấc mộng này chỉ nên xảy ra một lần cho đỡ "ghiền" mà thôi, nếu thật đem giấc mộng này một lòng giao phó trên người chủ tử, vậy thì tương lai sẽ không còn bao nhiêu ngày lành. Nàng tận mắt nhìn thấy những phi tần của chủ tử trải qua cuộc sống "Chọi gà đấu cẩu" suốt ngày như thế nào, cố tình chủ tử cũng mặc kệ các nàng, ngày ngày chăm lo triều chính, rất ít khi đặt chân đến hậu cung, chỉ có lúc nháo ra mạng người chủ tử mới có thể để ý một chút đi xem sao lại thế này. Tuy rằng nữ nhân sống trong hậu cung được hưởng cẩm y ngọc thực vinh hoa phú quý, bất quá chỉ là một đám người không có cảm giác tồn tại, nếu ngày nào không có bất hòa kẻ tranh người đấu thì ngày ấy trôi qua quá nhàm chán. Mà nguyên nhân để các nàng tranh đấu đơn giản cũng chỉ vì người nam nhân trước mắt này.

“Suy nghĩ cái gì?” Thanh âm trầm thấp từ trên đỉnh đầu vang lên, thân mình Tạ Hộ cứng đờ, lập tức hoàn hồn.

"Suy nghĩ về một tên tra nam", Tạ Hộ âm thầm chửi rủa một câu. Tạ Hộ hơi giật giật thân mình rồi mới trả lời: “Không nghĩ gì cả ạ.”

Thẩm Hấp cúi đầu nhìn thoáng qua nàng, chưa từng ngắm nàng ở góc độ này. Hai phiến lông mi như hai cánh bướm vẫy lên vẫy xuống, vẫy vào tận trong tim hắn. Dưới hàng mi là đôi mắt càng khiến hắn phát cuồng, như là hai viên hắc diệu thạch, thuần túy không trộn lẫn bất kỳ dục vọng tạp chất gì. Từ trên cao nhìn xuống cái mũi của nàng thật nhỏ nhắn tinh xảo, rồi ánh mắt hắn dừng lại trên đôi môi kia... hình dạng gần như hoàn mỹ, mà hắn cũng đã hưởng qua hương vị tuyệt vời đôi môi đó mang lại... Chợt cảm thấy dưới thân căng thẳng, Thẩm Hấp lập tức thu hồi ánh mắt, không dám nhìn ngắm nữa.

Tiếng người ngoài núi giả tựa hồ vẫn còn, Thẩm Hấp đột nhiên bực bội vô cùng. Từ sau thời niên thiếu hắn chưa bao giờ nóng nảy giống ngày hôm nay, chỉ hy vọng người khắp thiên hạ đều tránh khỏi phiến núi giả này, chớ tới quấy rầy thời gian hiếm có để hắn và giai nhân gặp nhau.

“Theo ta đi.” Thẩm Hấp đột nhiên lên tiếng, sau đó liền hơi thối lui thân mình, một phen dắt tay Tạ Hộ, muốn kéo nàng rời đi từ hướng bên kia của núi giả.

“Hả?” Lúc đầu Tạ Hộ không kịp phản ứng bị Thẩm Hấp lôi kéo vài bước. Chờ nàng lấy lại được tinh thần thì lập tức ngừng bước chân, liên tục lắc đầu lắp bắp: “Không không, không thể đi đâu ạ.”

Lúc này nàng còn ở bên trong khách uyển của Định Quốc Công phủ, nếu vô cớ biến mất, tuy không đến mức nháo ra đại loạn gì, nhưng chỉ cần bị người thấy nàng đi cùng với Đại công tử Thẩm Hấp, vậy thì hết đường chối cãi. Vì thế lý trí của Tạ Hộ nói với nàng, nàng không thể đi cùng với Thẩm Đại công tử.

Thẩm Hấp quay đầu lại nhìn nàng một cái, như thể không hiểu được nàng đang sợ cái gì. Hắn cũng biết hiện tại loại hành vi này của mình thật không đúng, quá mức càn rỡ và đường đột, nhưng hắn không muốn từ bỏ cơ hội gặp mặt hiếm có này, huống chi hắn thật sự có chuyện muốn nói với nàng.

Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp ngừng lại, trong lòng mới thoáng yên tâm một chút, lại dùng thanh âm nhỏ như tiếng muỗi vo ve lí nhí: “Không, không thể đi đâu ạ."

Cảm giác được đôi tay nhỏ nhắn mềm mại đang cố rút khỏi tay hắn, thanh âm Thẩm Hấp có chút không vui: “Có đi hay không?”

Từ trước đến nay Tạ Hộ có thể nhận rõ cảm xúc của chủ tử, nghe thanh âm Thẩm công tử khác thường, nàng nuốt nước miếng căng da đầu đồng ý: “Đi.”

Nghe vậy Thẩm Hấp mới hài lòng gợi lên nét cười. Thẩm Hấp mở tay ra, rồi lại gắt gao bao vây bàn tay nhỏ bé trắng mịn như miếng ngọc dương chi trong lòng bàn tay mình, lôi kéo nàng xuyên qua núi giả, tránh đi đám người, đi vào con đường nhỏ bí mật, rời đi khách uyển dành cho nữ quyến.

Thẩm Hấp mang theo Tạ Hộ một đường nhanh chóng trốn tránh, có rất nhiều lần thiếu chút nữa bị người phát hiện. May mắn Thẩm Hấp thập phần quen thuộc địa hình của Quốc Công phủ, nhiều lần tránh né đúng lúc, một đường đi tới cũng không xảy ra chuyện gì. Chủ tử mang theo nàng, che chở nàng, loại cảm giác này tuy rằng mạo hiểm nhưng cũng đặc biệt tốt đẹp, khiến Tạ Hộ bỗng dưng sinh ra một loại ảo tưởng mình thành sủng vật được chủ tử dưỡng bên người. Loại cảm giác được một nam tử xuất sắc như vậy sủng ái, cho dù chỉ là một con sủng vật nho nhỏ, chỉ sợ cũng là điều hạnh phúc nhất trên đời này.

Hai người băng qua hoa viên, đi dưới hàng cây, rốt cuộc tới một ngôi viện. Trong viện trồng rất nhiều trúc đủ loại màu sắc và hình dạng, gió nhẹ thổi qua khiến rừng trúc rì rào, bí mật mang theo hơi lạnh tươi mát thơm thơm mùi trúc, ý thu nồng nàn.

Nơi này tựa hồ là địa bàn của riêng Thẩm Hấp, bởi vì Thẩm công tử không hề lôi kéo Tạ Hộ tránh né nữa, mà chỉ nắm tay Tạ Hộ đi xuyên qua rừng trúc đến một tòa nhà cũng dùng cây trúc xây lên. Khi tiến vào, Tạ Hộ thấy trên cửa trúc lâu có một tấm biển, nhưng rất kỳ lạ tấm biển đó trống rỗng, chưa viết một chữ nào, vậy mà còn công khai treo lên phía trên môn đình.

Thẳng đến khi vào cửa Thẩm Hấp vẫn không buông ra, luôn cầm tay Tạ Hộ dẫn lên thang lầu. Lúc này Tạ Hộ mới biết hóa ra lầu hai của trúc lâu là một gian trà thất, chẳng qua khác với những gian trà thất khác, nơi này trên bốn vách tường có đến tám phiến cửa sổ. Trong phòng bày biện tương đối đơn giản nhưng thứ gì cũng có, thư phòng có đồ gì thì nơi này đều có, xem ra đây là chỗ ngày thường chủ tử đến tìm sự an tĩnh. Sách trên kệ được sắp xếp rất ngăn nắp, trên án thư có rải rác giấy đã viết qua, bên tay phải vẫn đặt bút lông đã dùng mà còn chưa rửa, phía đông đặt một nhuyễn tháp làm bằng trúc, dùng bình phong trúc để ngăn cách, chỉ nhìn được loáng thoáng. Trong phòng thật sự sáng ngời, Thẩm Hấp cầm tay nàng giơ lên trước mặt nhìn nhìn, khóe miệng giương lên một nụ cười nhẹ. Thấy gương mặt Tạ Hộ lại đỏ bừng lên, lúc này Thẩm Hấp mới nuối tiếc buông tay ra, đi đến trước cửa sổ từ trong đẩy ra.

Thẩm Hấp chỉ chỉ cửa sổ đối diện nói với Tạ Hộ: “Muội mở bên kia.”

Tạ Hộ thu được mệnh lệnh, lập tức nghe theo, nhấc lên làn váy đi đến cửa sổ đối diện, học theo bộ dáng của Thẩm Hấp cùng nhau mở hết tám phiến cửa sổ. Trong trà thất ngay tức khắc lại sáng bừng lên, lúc này Tạ Hộ mới phát hiện, hóa ra trúc lâu này được xây giữa sườn núi, nhưng thật là lạ, lúc nàng tiến vào không có cảm giác chênh vênh. Từ cửa sổ nhìn ra phía nam là một hồ nước gợn sóng lóng lánh; phía đông là những sân viện của Quốc Công phủ, chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc tương đối xa hoa, có lẽ là nơi cư trú của các chủ tử trong Định Quốc Công phủ; phía tây cũng là phòng ốc, bất quá kiểu dáng rất tầm thường, có lẽ là chỗ ở của nô bộc; còn lại phía bắc là một mảnh cây xanh um tùm, tuy nói đã gần cuối thu nhưng lá vẫn xanh ngắt, không chút nào héo tàn.

Thẩm Hấp đi đến một kệ tủ rất lớn bày biện lá trà, kệ tủ này đương nhiên cũng làm bằng trúc, ghép nối thành một bộ giàn giáo. Trên bộ giàn giáo này được chia thành từng ô vuông nhỏ, trong mỗi ô vuông đặt một chiếc bình kiểu dáng màu sắc thống nhất, mỗi bình đều lớn như hai bàn tay khép lại, hình như là vại lá trà, mỗi bình dán một tờ giấy, nét chữ cứng cáp viết tên từng loại trà của mỗi vại. Tạ Hộ nhìn từ trên xuống dưới, phỏng đoán trên kệ ít nhất cũng có gần trăm loại trà. Xung quanh kệ tủ là những quầy thấp, trong tủ quầy bày các loại trà cụ, chỉ là chén trà bằng sứ mà cũng có hai mươi mấy loại, mỗi loại đều có giá trị xa xỉ.

Thẩm Hấp quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Hộ hỏi: “Muội muốn uống trà gì?”

Tạ Hộ còn đang ngắm nghía trà thất, đột nhiên nghe vậy giật bắn mình. Thẩm Hấp nhìn thấy không khỏi mỉm cười, vẫy tay kêu nàng tới gần để chọn.

Lúc này Tạ Hộ mới phát giác, hóa ra chủ tử muốn pha trà cho nàng uống, tức khắc có một loại cảm giác "thụ sủng nhược kinh" "tổ tiên tích phúc". Chủ tử xem trọng ngươi, ngươi cũng không thể quá tự cao, Tạ Hộ vội vàng chạy lại, hành lễ với Thẩm Hấp rồi nói: “Hay là cứ để nô... cứ để muội pha cho. Công tử ngồi chờ trong chốc lát.”

Thẩm Hấp nhớ tới tài nghệ pha trà của cô nương này, cũng không khách khí liền gật đầu: “Tốt lắm, vậy giao cho muội. Trà gì ta uống cũng được, lu bên kia có nước, có nước tuyết, có nước suối. Muội cứ tự xem mà làm, ta qua bên kia đọc sách một lát.”

Tạ Hộ nhớ kỹ lời Thẩm Hấp nói, liên tục gật đầu: “Vâng, muội đã biết, công tử thư thả chờ một chút.”

Thấy nàng cùng mình khách khí như vậy, Thẩm Hấp cũng không nói gì chỉ cười cười, sau đó liền đi đến kệ sách chọn một quyển, ngồi vào ghế thái sư phía sau án thư bắt đầu đọc.