Tang Thi Cũng Ghét Bỏ Tôi

Chương 2



Edit: Miên Viễn

Beta: Maria

Check: Amin

-

3

Tôi chen chúc trong đám đông, cuối cùng cũng ra khỏi được tòa nhà dạy học.

Sân vận động cách đó không xa là cảnh zombie và người đã biến thành một đám hỗn loạn.

Tôi phấn khích đến mức chạy ngược hướng với đám bạn học đang la hét chạy trốn, tôi lao về phía lũ thây ma, hy vọng chúng sẽ cắn tôi.

Bởi vì đây là cách duy nhất mà bây giờ tôi có thể nghĩ ra để cho mình chết mà ít đau đớn nhất.

Tôi nhắm một con zombie trông dữ tợn nhất, chắc chắn nó cắn vừa nhanh vừa chính xác!

Lúc này nó đang ôm một học sinh nam cao lớn trắng trẻo bị người khác đẩy về nó, há miệng định cắn.

Tôi lao về phía trước không chút do dự, dùng hết sức kéo học sinh nam đó ra.

Sau đó tôi giang hai tay ra, nhắm mắt lại chờ zombie cắn.

Một giây, hai giây... tám giây, chín giây trôi qua.

Những tiếng kêu gào thảm thiết ở xung quanh vẫn vang lên liên tục không dừng.

Nhưng cơn đau như dự tính mãi không đến.

Khi tôi vẫn còn đang nghi ngờ thì cảm giác được ai đó cẩn thận ôm tôi vào lòng.

Một mùi hương dễ ngửi như mùi thông lạnh trong tuyết truyền tới.

Mùi trên người thây ma thơm vậy á?!

Không phải trên TV đều nói thây ma tản ra mùi tanh như chuột chết à?

Tôi không nghĩ nhiều, ngẩng cổ lên để zombie cắn tôi dễ dàng hơn.

Nhưng đau đớn trong tưởng tượng vẫn không đến.

Thay vào đó, một giọng nam lạnh lùng dễ nghe có chút do dự phát ra từ trên đỉnh đầu tôi.

“Tô Tiểu Thiển, em muốn tôi lấy thân báo đáp ơn cứu mạng này của em? Nhưng mà đầu tiên có thể đổi chỗ khác không? Chỗ này có zombie.”

4

Giọng nói này sao lại quen quá vậy.

Tôi nhanh chóng mở mắt ra, ngẩng đầu.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là đường quai hàm duyên dáng.

Ngay sau đó là gương mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng.

Vậy mà lại là trùm trường Hạ Phong Trạch.

Anh ấy ôm tôi làm gì?!

Zombie của tôi đâu!

Zombie vừa to lớn, hung dữ, xấu xí vừa nãy của tôi đi đâu mất rồi?

Tôi vội vã đẩy Hạ Phong Trạch ra, tìm những zombie khác cắn tôi.

Nhưng kỳ lạ là rõ ràng lúc nãy chỗ này có rất nhiều zombie đang cắn người, bây giờ chúng lại cách xa tôi mười mét, đang đuổi theo người khác.

Tôi chọn một con zombie trông nhanh nhẹn và linh hoạt nhất, thấy nó đang chuẩn bị đè một bạn học xuống đất, tôi nhanh chóng chạy về phía nó, miệng hét to: “Tao ở đây này, đến cắn tao đi!”

Con zombie đó bị tiếng hét lớn của tôi hấp dẫn, nó hơi dừng lại, quay đầu đối diện với tôi.

Nhưng một giây sau, nó đột nhiên xoay người bỏ chạy, đuổi theo người ở phía xa hơn.

Tôi chỉ đành tìm một zombie khác.

Nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà những thây ma này thấy tôi lao tới đều lập tức xoay người đuổi theo người khác, hoàn toàn không để ý đến tôi.

Tôi mệt gần chết, thở hồng hộc.

Biết khó mà lui, tôi đuổi theo con zombie chạy chậm nhất, trong đó một chân của nó cứng đờ rũ xuống.

Nhưng tôi vừa bắt đầu đuổi theo, con zombie đang chạy chậm đó đột nhiên tăng tốc, chạy đi bằng cả tay cả chân.

Đến cả một cái chân bị rớt mất cũng không thèm đi nhặt.

Giống như phía sau có quỷ đuổi theo vậy.