Tang Thi Cũng Ghét Bỏ Tôi

Chương 5



Edit: Miên Viễn

Beta: Maria

-

10

Hạ Phong Trạch vẫn chưa trả lời thì bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng đập cửa.

“Nhanh, nhanh vào đi! Tên khốn nào khóa cửa phòng hoạt động lại thế, may mà tôi có cầm chìa khóa theo.”

Hạ Phong Trạch nghe thấy tiếng động bên ngoài, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, kéo tôi vào phòng để đồ trong phòng hoạt động.

Anh ấy thấy tôi muốn nói chuyện liền vươn ngón tay thon dài xinh đẹp ra nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, ra hiệu cho tôi yên lặng.

Cùng nhau dựa vào cửa nghe trộm.

Hình như có một nam một nữ vừa đi vào phòng hoạt động.

Nam sinh mở miệng nói chuyện có hơi cáu kỉnh.

“Mạng của Hạ Phong Trạch thật lớn, thế mà cũng không chết. Không biết cậu ta trốn ở đâu rồi, tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy.”

Tôi rất kinh ngạc, đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Hạ Phong Trạch trùng hợp được tôi cứu là vì có người cố ý đẩy anh ấy về phía zombie.

Lẽ nào người trước đó đẩy Hạ Phong Trạch chính là người ngoài kia?

“Không phải nôn nóng như vậy, dựa theo kiếp trước thì ít nhất nửa tháng sau đội cứu viện mới đến trường được. Chúng ta vẫn còn thời gian tìm Hạ Phong Trạch rồi gi3t chết cậu ta.”

Lúc nghe được giọng nói của nữ sinh, khỏi nói tôi khiếp sợ nhường nào.

Vậy mà lại là hoa khôi của lớp chúng tôi, Triệu Lôi Nhi.

Cô ta nói kiếp trước là có ý gì?

Tại sao bọn họ lại muốn hại chết Hạ Phong Trạch bằng mọi cách?!

“Chẳng phải tôi sợ bị lộ chuyện nước bọt của cậu ta chẳng những có thể khiến người ta kích hoạt dị năng mà còn trị được virus zombie à? Như thế thì sẽ lại giống như kiếp trước, tất cả mọi người đều bảo vệ cậu ta, bảo vệ cậu ta kín đáo!”

ĐM!

Tôi vừa nghe thấy gì thế?

Nước bọt của Hạ Phong Trạch thật sự có thể chữa được virus zombie?

Vậy chẳng phải anh ấy là hy vọng của cả nhân loại à?

11

Lúc này, Triệu Lôi Nhi lại lên tiếng.

“Hình như bên ngoài không có zombie, phòng hoạt động không an toàn, vào trong lấy đồ ăn rồi đi trước.”

Hạ Phong Trạch thấy bọn họ muốn vào, vội vã nhìn xung quanh.

Anh ấy kéo tôi đến chỗ trong cùng, nơi chất đầy đủ loại đồ vật linh tinh, tìm một khe hở rồi chui vào ngồi xổm trong đó.

Hình như Hạ Phong Trạch sợ tôi lên tiếng, vẫn còn bịt miệng tôi.

Cửa phòng để đồ nhanh chóng bị mở ra.

Qua khe hở, tôi thấy một nam sinh rất cường tráng bước vào.

Tôi khó nén được sự kinh ngạc, đây không phải là anh em tốt của Hạ Phong Trạch – Tôn Cường ư?

Hắn nhìn thấy thức ăn và nước uống thì thở phào nhẹ nhõm.

“May là trước khi zombie bùng nổ những đồ ăn này không bị người khác ăn hết.”

Hắn cầm lấy balo leo núi, nhét đủ loại đồ ăn vào đó.

Chỉ lát sau, hắn xếp gần hết đồ ăn vào balo, chỉ chừa lại vài chai nước.

Bọn họ nhanh chóng rời đi, cửa cũng không thèm đóng lại.

Vừa nghĩ đến chuyện Hạ Phong Trạch là hy vọng của toàn nhân loại, mặc dù tôi sắp chết nhưng cũng không muốn thấy cảnh nhân loại vẫn luôn chịu cảnh khổ cực tìm cách sống sót trong tận thế, thậm chí đứng trước nguy cơ diệt vong.

Tôi vội vàng chạy ra ngoài muốn đóng cửa lại.

Vận may rất tốt, trên hành lang không có một con zombie nào.