Tào Tặc

Chương 322: Rút lui khỏi Diên Tân



Viên Thiệu nghe hai người này tranh cãi mà thấy đau đầu.

-Thư tiên sinh, Công Tắc, các ngươi im cả đi.

Thư Thụ và Quách Đồ giờ mới ngậm miệng lại. Nhưng hai người này chẳng khác nào hai con gà chọi, căm túc lẫn nhau, không ai chịu cúi đầu trước đối phương.

Viên Thiệu thở dài, đang định mở miệng nói.

Chợt nghe viên tiểu giáo bên ngoài trướng vải báo cáo:

-Chủ công, chuyện lớn không hay rồi!

-Có chuyện gì mà hoảng hốt thế?

-Theo tin mới nhận được, tướng quân Văn Sú, tướng quân Văn Sú đã…

Viên Thiệu giật mình, run rẩy, quát lớn:

-Tân Ất làm sao?

-Văn Sú tướng quân gặp mai phục ở Thập Lý doanh, bị Tào quân giết rồi.

-A a a!

Viên Thiệu thấy trời đất như quay cuồng, choáng váng đầu óc.

-Ngươi nói lại xem nào?

-Văn Sú tướng quân bị Tào quân giết chết. Cao Lãm tướng quân cũng bị Tào quân bắt rồi.

-A a a!

Viên Thiệu ngồi thụp xuống, ngây ra như phỗng, một hồi lâu không nói nổi câu gì.

Mọi người trong trướng thấy thế mà sợ hãi. Cả đám người cùng đồng thanh gọi "Chủ công, chủ công mau tỉnh lại". Cũng có người ấn huyệt nhân trung ở giữa mũi và miệng, vất vả hồi lâu mới thấy Viên Thiệu tỉnh lại. Hắn lòng đau như cắt, đứng dậy, lớn tiếng quát hỏi:

-Là người nào giết Tân Ất?

-Chuyện này không rõ lắm.

-Không rõ lắm, không rõ lắm, không rõ lắm…

Viên Thiệu nổi trận lôi đình, giơ chân đạp bay án thư trước mặt, tay nắm lấy bảo kiếm:

-Chuyện này các ngươi còn không rõ lắm thì ta nuôi các ngươi làm gì?

Nói xong, Viên Thiệu giơ tay vung kiếm. Một kiếm chém chết tên quân tốt xuống đất.

-Lập tức điểm binh mã, ta muốn tái chiến với Tào tặc.

-Chủ công xin hãy suy nghĩ kỹ!

Quách Đồ cũng hoảng sợ, vội bước lên trước ngăn cản:

-Chủ công, tối nay mưa to, Tào tặc vừa đánh lén, ắt đã có sự chuẩn bị. Hơn nữa, bằng vào khả năng của Tân Ất tướng quân, lẽ nào lại có thể do người bình thường giết sao? Nếu chẳng may Tào tặc có mai phục, vậy chẳng khác nào chúng ta đã chui đầu vào rọ sao? Theo Đồ thấy, đợi đến sau khi trời sáng, chủ công mới điểm binh mã, quyết một trận tử chiến với Tào tặc. Để xem lúc đó Tào tặc còn chiêu gì nữa đây?!

Viên Thiệu cuối cùng đã bình tĩnh lại.

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện Văn Sú bị giết, hắn đứng ngồi không yên. Nguồn tại http://Truyện FULL

Nhan Lương và Văn Sú đều là ái tướng của hắn, chẳng khác nào hai bàn tay của hắn cả. Giờ, hai bàn tay đã mất, cánh tay đau đớn sao có thể chịu thấu đây?

-Ngày mai, ngày mai, ta thể sẽ lấy đầu Tào tặc.

Viên Thiệu nắm chặt hai bàn tay lại, nhất thời ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng.

Ngày mười chín tháng một năm Kiến An thứ năm, đại quân của Viên Thiệu vượt sông Hoàng Hà, chuẩn bị quyết chiến với Tào Tháo.

Gần như cùng lúc đó, Lưu Bị dẫn tàn binh bại tướng đến quận Đông Hải. Bất ngờ, thái thú Xương Hi của quận Đông Hải khởi binh tạo phản ở Giáp huyện.

Chiến sự hết sức rối ren!

...................

Mưa xuân kéo dài, u ám.

Đặng Tắc đứng trên hành lang, nhìn mưa chảy từ nóc nhà xuống, cau mày, vừa lo lắng vừa nôn nóng, bất an.

Thái thú Đông Hải Xương Hi tạo phản, khiến Đặng Tắc phải trì hoãn thời gian rời khỏi Hải Tây.

Thứ sử Từ Châu lại nhờ y tới Hạ Bi, giúp đỡ, bảo chuyện tới Hứa Đô của y nên hoãn một thời gian nữa đã.

Ngay cả Đặng Chi cũng cho rằng Đặng Tắc không nên rời khỏi vào lúc này. Hắn đưa ra rất nhiều lý do đầy đủ, nói Đông Hải tiếp giáp Hải Tây, Xương Hi tập trung mấy vạn dân, nghênh đón Lưu Bị đến. Lúc đó, Hải Tây ắt sẽ bị uy hiếp lớn. Đặng Tắc thật không nên rời khỏi lúc này.

Dù sao, Đặng Tắc làm việc ở Hải Tây đã bốn năm, danh vọng không phải tầm thường.

Phần lớn dân chúng địa phương đều muốn giữ y ở lại. Nếu lúc này, y rời khỏi Hải Tây, tất sẽ khiến lòng dân bất an.

Đặng Chi còn nói:

-Hải Tây vốn là Hải Tây của huynh. Bốn năm làm ăn, giờ có chuyện lại không ra tay giúp đỡ, đó là đạo lý gì? Huynh ở Hải Tây còn có trời cao biển rộng, còn có rất nhiều đất đai. Nếu huynh trở về Hứa Đô, e rằng huynh khó có cái gì để làm thôi.

Lời này của Đặng Chi nói hơi quá.

Nhưng không thể phủ nhận, Đặng Tắc hơi dao động.

Hải Tây là do y một tay xây dựng, phát triển cho đến giờ, đã tiêu tốn của y bao nhiêu tâm huyết.

Mặc dù là để Bộ Chất tiếp chưởng, Đặng Tắc cũng có phần luyến tiếc, không nỡ bỏ. Hơn nữa, y ở Hải Tây chẳng khác nào vua một mõi, ngay đến Thứ sử Từ Cầu cũng phải nể mặt y vài phần. Nếu rời khỏi Hải Tây, trở về Hứa Đô, giữa bao nhiêu viên quan lại, ai sẽ để ý y đây? Ở ngoài bốn năm, Đặng Tắc đã không còn là viên tham quân cụt tay luôn làm việc cẩn trọng như đi trên băng mỏng khi mới tới Hứa Đô lúc xưa nữa. Ở Hải Tây, y đã trải qua rất nhiều sự việc, cũng có những chuyện rất sảng khoái. Ước vọng năm xưa chỉ mong trở thành một viên đình úy nên cứ chậm rãi chịu đựng, bồi đắp kinh nghiệm, chờ được đề bạt giờ đã sớm bị y vứt bỏ từ lâu.

Đi hay là không đi?

Đặng Tắc có hơi do dự.

-Lão gia, Bộc Dương tiên sinh tới rồi.

-A, mau mời.

Đặng Tắc nghe thấy thế, vội vàng mở miệng.

Tuy nói Bộc Dương Khải giờ đã không còn giữ chức Y Lô trưởng nhưng ở Hải Tây, y vẫn là nhân vật đứng thứ hai sau Đặng Tắc.

Quan trọng nhất là Bộc Dương Khải vẫn là tâm phúc của Đặng Tắc.

Không lâu sau, Bộc Dương Khải xuất hiện dưới mưa.

-Thúc Tôn, ngươi tìm ta sao?

-Tiên sinh mau tới đây. Hôm nay mưa phùn thế này, thời tiết thật mát mẻ. Ta mới có chút rượu ngon, đang định mời tiên sinh thưởng thức.

Đặng Tắc nhanh chân tiến lên, đón Bộc Dương Khải.

Bộc Dương Khải cười nói:

-Ta cũng đang có tâm sự muốn nói với Thúc Tôn.

-Ồ, thật trùng hợp. Vậy chúng ta vừa uống rượu vừa nói chuyện đi.

Hai người đi dọc theo hành lang uốn lượn, xuyên qua trung các, đi vào hậu viện.

Một đình nghỉ mát nho nhỏ, đứng giữa không gian xanh nhạt, mưa bụi miên man chẳng khác nào một lớp lụa mỏng manh bao phủ lấy khu vườn.

Hai người ngồi xuống đình, Hồ Ban dẫn theo gia nhân mang thức ăn lên, hâm nóng rượu trên lư.

Hồ Ban xua tay, ra hiệu gia nhân lui xuống.

Rồi sau đó, lão ngồi bên cạnh lư, chăm chú hâm rượu.

-Chớp mắt đã hơn ba năm rồi.

Bộc Dương Khải chợt mở miệng, nói:

-Lúc trước, ta đã nản lòng thoái chí, mới nghe theo lời Thúc Tôn, cùng nhau đi đến nơi hoang vu này. Giờ, biên hoang đã thành viên minh châu của Đông Hải. Hải Tây lại có nhiều triển vọng sáng sủa. Ta từng nghĩ cả đời này cứ mãi như thế, nào ngờ còn có lúc về nhà.

Triều đình truyền chiếu lệnh, lệnh Bộc Dương Khải trở về Hứa Đô, đảm nhiệm chức tiến sĩ thái học ngũ kinh.

Đặng Tắc hồi hộp, trong lòng thầm xúc động.

-Khải công, Tắc có được như ngày hôm nay cũng là nhờ có sự giúp đỡ rất nhiều của tiên sinh, xin kính tiên sinh một chén.

Bộc Dương Khải vui vẻ nhận lấy.

Hai người uống chén tiếp theo. Bộc Dương Khải nói:

-Thúc Tôn hình như đang có tâm sự?

-A, nào có đâu.

-Ha ha, ta giao du với Thúc Tôn đã hơn ba năm. Trong lòng ngươi có việc, ta cũng có thể đoán ra phần nào. Thật ra, hôm nay ta đến cũng là có lời nhờ vả của người khác, muốn đến giãi bày với Thúc Tôn.

Đặng Tắc ngẩn ra:

-Ai nhờ tiên sinh?

-Y lô trưởng Công Miêu. Trước khi ta đi, hắn từng nói với ta hy vọng Thúc Tôn ngươi ở lại.

Hai gò má của Đặng Tắc giật giật, y ngẩng đầu nhìn Bộc Dương Khải.

-Mấy ngày nữa, Tử Sơn sẽ đến Hải Tây. Đến lúc đó, Thúc Tôn định làm thế nào?

-Chuyện này…

-Ta biết tâm ý của Thúc Tôn, Lưu Bị làm loạn ở Đông Hải. Thúc Tôn muốn nhân cơ hội này ở lại. Nhưng ngươi chớ có quên Tử Sơn là do A Phúc tiến cử.

-Ta biết.

Đặng Tắc cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.

Bộc Dương Khải nhấp một ngụm rượu, thở dài một hơi:

-Công Miêu cho rằng Thúc Tôn ngươi nên ở lại. Nhưng ta không nghĩ như vậy. Ta đọc sách cả đời, bản tính có phần ngang bướng, nhưng không phải là người không hiểu rõ thời cuộc. Thúc Tôn ngươi ở lại, có thể làm được gì đây? Nói không dễ nghe gì thì là Hải Tây đã phát triển đến giờ đã gần mức cực hạn rồi. Nếu năm sau Hoài Nam cũng thi hành đồn điền, vị thế của Hải Tây ắt sẽ giảm xuống. Đương nhiên, Thúc Tôn ngươi là đồn điền đô úy, có thể tiếp tục quản lý việc đồn điền ở Hoài Nam. Nhưng vấn đề là, Thúc Tôn, ta hỏi ngươi một câu, ngươi cảm thấy so với Lã Bố, ngươi có thể mạnh hơn không?

Đặng Tắc giật mình, nhìn Bộc Dương Khải.

-Khải công nói thế là có ý gì?

-Đúng vậy, Hải Tây là do một tay ngươi thúc đẩy đồn điền, lại một tay ngươi xây dựng mà ra. Nhưng ngươi là người khai hoang, chứ không phải vua một cõi. Cho dù ngươi có thống trị Hải Tây thì cũng phải dưới quyền của triều đình. Triều đình lệnh người rời khỏi đây, ngươi không muốn đi, thế có phải không trung thành không? Thúc Tôn, nếu ngươi cảm thấy bản thân lợi hại hơn Lã Bố thì cứ ở lại, cũng không có gì đáng lo cả.

Cuộc nói chuyện này rất nặng nề.

Đặng Tắc cắn môi, nắm chặt chén đồng trong tay.

Cứ cho là ta lợi hại hơn Lã Bố thì sao? Lã Bố chẳng phải đã chết trong tay Tào tư không sao?

-Ta biết tâm sự của Công Miêu luôn cho rằng Hải Tây là của Đặng thị. Ta cũng biết Công Miêu vẫn mời ngươi trở lại làm tộc nhân ở Cức Dương. Hai năm nay, người họ Đặng đến Hải Tây đã có đến nghìn người chưa? Bản thân ngươi tự hiểu rõ. Trong nha đường, trong công phòng, mười người thì có ba người họ Đặng, nhìn thì tưởng như hùng mạnh, nhưng thực tế thì…. Thúc Tôn, ta hỏi ngươi. Lão Chu có theo ngươi hay không? Đầu Hổ có nghe lệnh ngươi hay không? Phan Văn Khuê có nguyện ý giao mạng cho ngươi không? Phùng Siêu có đồng ý để ngươi phát triển dòng họ Đặng thị rầm rộ như thế không? Lúc bình thường, bọn họ sẽ nghe lời ngươi. Nhưng nếu trong lòng ngươi có suy nghĩ mờ ám, ngươi cứ xem thử xem bọn họ có đáp ứng ngươi không. Ta biết ngươi muốn chấn hưng gia tộc. Nhưng vấn đề là bây giờ ngươi còn chưa có năng lực và vốn. Ngươi xem A Phúc xem, hắn đã là tộc nhân của Tào công thì thế nào? Không phải hắn luôn nghe theo mệnh lệnh của Tào Công sao, y bảo hắn làm gì, hắn tuyệt đối không do dự nửa điểm. Bởi vì hắn hiểu rõ tình thế hơn ngươi. Ngươi muốn ở lại vậy còn thê tử của ngươi, hài tử của ngươi nên làm sao bây giờ? Ngươi thực sự nghĩ rằng người Hải Tây sẽ một lòng với ngươi sao?

-Ta…

-Đặng thị ở Cức Dương là chuyện của Đặng thị ở Cức Dương. Giờ ngươi đã thoát ly khỏi Đặng thị ở Cức Dương, cần gì phải lưu luyến mãi không rời như thế? Công Miêu mưu trí dù giỏi đến đâu, nhưng tâm tư lại hơi sâu xa quá. Tâm tư sâu xa quá không phải là chuyện tốt. Đặc biệt khi người đó làm tâm phúc của ngươi, khi ngươi khuất mắt, ắt sẽ có lúc mang họa mất đầu.

-Vậy ta trở về.

-Không, giờ ngươi không nên trở về.

-A?

-Ta thấy thật ra giờ ngươi không thích hợp trở về Hứa Đô, mà nên đi Hạ Bi, giúp đỡ Từ Cầu. So về chính sự, Tử Sơn không thua kém gì ngươi, thậm chí còn mạnh hơn. Nhưng y vẫn theo lời A Phúc ở lại Hoài Nam, chuyện này còn chưa biết thế nào. Lần này, ba mươi bảy huyện của Đông Hải tạo phản, Tử Sơn dù có năng lực ứng phó, nhất thời cũng khó làm gì được. Nếu ngươi buông tay rời đi, lại ngại có người phiền lòng. Còn Công Miêu rất có thể sẽ nhân cơ hội đó làm khó Tử Sơn, đến lúc đó, người gặp phiền phức cũng lại là ngươi thôi.

-Vậy ta nên làm thế nào mới phải?

-Đi Hạ Bi, bàn mưu tính kế giúp Từ Cầu. Còn loạn ở quận Đông Hải, ngươi có thể truyền đạt suy nghĩ của ngươi qua miệng Từ Cầu. Như thế, dù Công Miêu có bất mãn cũng không dám trái lệnh. Còn Tử Sơn cũng có thể ung dung sắp xếp. Đợi đến khi y thu xếp ổn định rồi, Công Miêu dù có bất mãn cũng không còn cách nào khác cả.

Đặng Tắc trầm ngâm một lát, nhẹ nhàng gật đầu.

-Tiên sinh, nếu cứ như vậy, Công Miêu liệu…

Bộc Dương Khải uống một ngụm rượu, trầm giọng nói:

-Công Miêu tài hoa hơn người không sai, nhưng tâm tư quá nặng. Thật ra ta cảm thấy để y ở lại bên cạnh để rèn luyện cũng tốt. Có tâm tư không phải là chuyện xấu, chỉ sợ là tâm tư có nhưng lại để mắt nơi khác mà thôi.

Đặng Tắc trầm mặc.

Bộc Dương Khải nói một hồi khiến y như bị dội một gáo nước lạnh.

Bộc Dương Khải nói Đặng Chi sao?

Chưa chắc.

Chỉ sợ là y đang nhắc nhở Đặng Tắc mà thôi.

Đặng Tắc quan cao chức trọng hơn Bộc Dương Khải, nhưng có một số vấn đề, Bộc Dương Khải lại thấu đáo hơn Đặng Tắc.

Hai năm nay, tâm tư Đặng Tắc đã lớn lên nhiều, suy tính cũng khác đi nhiều. Thậm chí có đôi lúc, y còn có ý muốn tranh đấu với Tào Bằng. Rất nhiều người đều đang nói thành tựu Đặng Tắc có được ngày hôm nay đều là nhờ vào Tào Bằng, ngay cả rất nhiều chức vị trọng yếu ở Hải Tây đều là do người của Tào Bằng nắm giữ. Nói cách khác, Đặng Tắc được Tào Bằng để lại cho vốn liếng ban đầu mà phát triển. Chưa kể danh vọng của Tào Bằng ngày càng lớn, khiến Đặng Tắc sinh lòng đố kỵ. Một khi đã như vậy, khó tránh khỏi chuyện các quan viên ủy nhiệm ở Hải Tây nhìn ra sự thay đổi trong lòng Đặng Tắc. Những người lúc trước Tào Bằng để lại dần bất hòa với Đặng Tắc, y cũng dần giao việc cho con cháu Đặng thị.

Bộc Dương Khải vẫn luôn muốn nói với Đặng Tắc nhưng khốn nỗi lại không có cơ hội.

Lần này, nhân cơ hội chuyển chức, y mới nói rõ ràng mọi chuyện một lần.

Ngươi đừng nên nghĩ đến chuyện tranh giành với huynh đệ ngươi làm gì. Nói thật ra, huynh đệ của ngươi vốn không để mắt đến chuyện đó, hắn và ngươi đi hai con đường khác nhau.

Mưa đã ngừng rơi.

Đặng Tắc vẫn ngồi yên trong đình.

Bộc Dương Khải rời đi lúc nào, y không nhớ rõ lắm, trong lòng chợt thấy mất mát rất nhiều thứ.

Có lẽ y thực sự nên rời khỏi Hải Tây.

Hải Tây tuy phát triển khá tốt, nhưng dù sao cũng là một vùng lớn. Bản thân y cứ canh giữ nơi này, tự cho mình là trác tuyệt, nhưng thực tế thì sao? Nhớ ngày đó, Quách Gia giúp y là hy vọng y có thể từng trải thêm một chút. Nhưng về sau này, Đặng Tắc dường như đã quên mất chuyện đó.

-Hồ Ban, gần đây ta đã thực sự thay đổi rồi sao?

Hồ Ban hạ giọng nói:

-Lão gia, ngài đã rất lâu rồi không viết thư cho phu nhân.

-A?

Đặng Tắc ngẩng đầu:

-Thật vậy sao?

-Từ năm ngoái, sau khi phu nhân đi, ngài đã viết ba phong thư, sau đó không viết nữa. Phu nhân gửi thư, ngài cũng không hồi đáp.

Trong lòng Đặng Tắc chợt ngập tràn cảm giác áy náy.

Y hít sâu một hơi, chua xót.

Hóa ra ta đã thật sự thay đổi rồi.

Nhớ năm xưa, Tào Nam và y đồng cam cộng khổ, lặng lẽ chịu đựng bao nhiêu ủy khuất. Khi rời khỏi Hứa Đô, Đặng Tắc thường xuyên nhớ thê nhi, nhưng một năm nay, số lần y nhớ tới thê nhi rõ ràng ít đi rất nhiều. E rằng Tào Nam cũng không nói cho ai biết, nếu không A Phúc sớm đã gửi thư trách cứ y rồi. Cẩn thận suy ngẫm lại, Đặng Tắc cảm thấy Bộc Dương Khải nói không hề sai: Y thực sự chưa từng khống chế được Hải Tây.

Tuần binh của Hải Tây do Phùng Siêu quản lý.

Hương dũng của Hải Tây do Chu Thương chỉ huy.

Phan Chương là người do Tào Bằng thu nhận; Vương Mãi là huynh đệ của Tào Bằng.

Người ta nói Đặng Tắc xây dựng nên Hải Tây ngày hôm nay, chẳng bằng nói Tào Bằng đã một tay xây dựng nên cơ sở kiên cố cho y.

Ngẫm lại thì nếu y trở mặt với Tào Bằng, những người dưới trướng y này sẽ không chút do dự mà rời bỏ y. Nhưng trước đây, Đặng Tắc chưa từng cảm thấy thế. Y vẫn luôn nghĩ rằng chính y đã tạo ra Hải Tây ngày hôm nay, giờ nghĩ lại mới thấy không phải là như thế.

Khu chợ phát đạt nhất Hải Tây là do Tào Bằng một tay tổ chức.

Thanh danh của Tào Bằng ở đây ngày càng vang dội, mà ở Trung Nguyên cũng càng lúc càng lớn. Trước đây, kim thị hành thủ Hoàng Chỉnh từ Tuy Dương đến còn khen ngợi, đánh giá Tào Bằng rất cao. Khi đó, Đặng Tắc không nghe vào một câu nào, chỉ mê đắm trong cái thế giới nho nhỏ của y.

Không được, nếu ta tiếp tục ở lại chỗ này, càng lúc ta sẽ càng kém xa A Phúc.

Ta là tỷ phu của hắn, sao có thể thua kém hắn được?

Trở về Hứa Đô, chỉ có trở về Hứa Đô, ta mới có thể tiến xa hơn được…

-Hồ Ban, thu dọn hành lý đi. Đợi Tử Sơn đến, chúng ta sẽ đi Hạ Bi.

Hồ Ban nghe thấy thế, tức thì mỉm cười.

-Nô tài sẽ sắp xếp ngay.

Hải Tây quá nhỏ, quá nhỏ bé rồi…

Ngày hai mươi ba tháng giêng năm Kiến An thứ năm, Bộ chất đảm nhiệm chức đô úy Hải Tây.

Sau khi Đặng Tắc rời bỏ chức vụ chưa trở về Hứa Đô ngay mà dẫn theo nô bộc và gia thần đến thẳng Hạ Bi.

Sau khi bí mật bàn bạc với Từ Cầu, hắn tạm thời phong Đặng Tắc làm tòng sự Từ Châu, cũng sai người tấu lên triều đình, thông báo tình hình hiện tại.

Ngày hai mươi lăm, Lưu Bị nổi dậy ở Đàm huyện, dùng hịch văn Trần Lâm làm truyền đi khắp Đông Hải, kết hợp từ xa với Viên Thiệu.

Đồng thời, Lưu Bị lại lệnh cho con nuôi của Lã Bố là Lã Cát là huyện trưởng Cù huyện, trấn thủ ở huyện này, uy hiếp Y Lô. Ngay khi Lã Cát vừa rời Đàm Huyện, Chu Thương liền dẫn thủy quân, xuất phát từ Úc Châu sơn, đổ bộ đến Cù Sơn. Y Lô trưởng Đặng Chi lãnh binh xuất kích, chiếm lấy Cù huyện.

Bất ngờ, kỵ binh đô úy Phan Chương xuất kích. Ngày hai mươi bảy, y phục kích Lã Cát ở Vũ Sơn, toàn thắng.

Ngày hai mươi tám, Hạ Hầu Uyên và Lã Càn xuất binh từ Thái Sơn và Lang Gia, đánh vào quận Đông Hải. Đồng thời, Tang Phách cũng truyền tin, lệnh Xương Hi đầu hàng.

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Tào Bằng.

Hắn lại càng không biết rằng Đặng Tắc ở Hải Tây xảy ra đủ chuyện.

Ngay sau hôm giết Văn Sú, bắt được Cao Lãm, Tào Bằng liền phụng lệnh đi đến Độc Đình, tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ nơi này.

Cam Ninh đảm nhiệm chức hành quân tư mã, cùng chức tham mưu trưởng. Hám Trách lo việc chính sự, Hạ Hầu Lan và Hách Chiêu cùng đảm nhiệm chức thụ quân tư mã, dẫn bộ binh và kỵ binh. Kiểm nghiệm giáo úy có năm tư mã, các tướng dẫn dắt bốn trăm người. Tào Bằng còn chưa nhậm chức, các thuộc hạ của hắn đã tạm thời đầy đủ cả. Đồng thời, hộ tống Tào Bằng đi nhậm chức còn một người thanh niên tên là Điền Dự, đảm nhận chức trung thừa nữa.

Đúng ngày Tào Bằng nhậm chức, Viên Thiệu phát động tấn công Tào Tháo.

Chỉ có điều, lúc này, Tào Tháo đã có sự chuẩn bị, lệnh Nhạc Tiến bọc hậu, bố trí trận cực kỳ chặt chè, khiến Viên Thiên không thể tấn công nổi.

Nhưng chưa đầy hai ngày, Tào Tháo liền bỏ đại doanh, lui tới Toan Tảo, phòng ngự.

Chiến sự đôi bên lại rơi vào thế giằng co, nhất thời khó phân thắng bại. Tào Bằng giờ đã không thể giúp Tào Tháo được nữa. Dù hắn biết rõ kết cục trận chiến này cuối cùng vẫn là Tào Tháo giành toàn thắng nhưng chiến sự đã đến giờ, hắn cũng không thể giúp được.

Huống hồ gì trong tay hắn hiện còn có chuyện quan trọng phải nhanh chóng giải quyết.