Tạo Thần

Chương 877: Tam Muội chân hỏa



Sắc mặt A Nặc Đức xanh mét nhìn Kim Cương Vương, dường như là muốn nhìn ra cái gì đó trên khuôn mặt hắn. Nhưng giờ phút này, Kim Cương Vương mang theo vẻ mặt ngạo nghễ cười hô hố, ở trong mắt Hồng Long lại vô cùng đáng giận và chán ghét.

Ở ngoài đấu trường, sắc mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng dần trở nên âm trầm.

Thực lực mà Kim Cương Vương bày ra vượt xa khỏi dự tính của hắn.

Thánh thú mới vừa tấn thăng lên cấp đại công tước, làm sao có thể đáng sợ đến mức này chứ. Thế nhưng, hắn hừ nhẹ một tiếng, vẫn mang theo một tia khinh thường lãnh ý nói:

- Tên tiểu tử này, hắn đã chọc giận A Nặc Đức. Hừ hừ, Doanh đại sư, nếu A Nặc Đức nhất thời thất thủ, vậy thì xin hãy tha lỗi.

Mặc dù trong lòng Doanh đại sư bồn chồn, nhưng mặt ngoài cũng vẫn bất động thanh sắc, nói:

- Đa tạ các hạ nhắc nhở, chỉ là tại hạ nghĩ đến, chưa chắn Kim Cương Vương sẽ dễ dàng thua như thế.

Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe trên đấu trường truyền tới một tiếng nổ long trời lở đất.

Trên thân thể của A Nặc Đức đột nhiên dấy lên một đoàn liệt hỏa hừng hực, lửa quang kia phóng lên cao và dung hợp làm một với trụ hỏa lúc trước.

Trụ hỏa này vốn là do hắn kích phát Thánh Khí trong tay phóng thích ra uy lực mạnh nhất, mà lúc này, bản thân của hắn cũng tập trung toàn bộ tinh thần vào trong đó.

Phàm là cường giả chân chính, phần lớn đều có thể nắm giữ thuật Nhân Khí Hợp Nhất.

Khi bọn họ cầm Thiên Kỵ Thánh Khí trong tay, thường thường có thể phóng xuất ra uy năng siêu cấp hùng mạnh.

Thánh Khí ở trong tay bọn họ càng lâu, song phương càng phối hợp ăn ý, sức lực có thể phóng thích ra cũng càng lớn.

Bán thần khí cự thuần do Doanh Thừa Phong rèn ra vì lão cường nì, nếu rơi vào trong tay cường nhân cùng cấp khác, vậy thì khí linh của cự thuẫn nhất định sẽ phản kháng kích liệt. Nếu như có được tính tình quật cường, có lẽ còn có thể thành chết chứ không chịu khuất phục, có thể nào cũng không muốn hàng phục vị chủ nhân thứ hai.

Long Giác trường kiếm trong tay A Nặc Đức cũng như thế.

Khi hắn toàn lực phóng thích ra, cả người dường như cũng hóa thành một phần của cột sáng, hơn nữa cột sáng kia, trong lúc moin người đang nhìn chăm chú lại hung hăng nên vào đầu Kim Cương Vương

Có lẽ bởi vì Kim Cương Vương ném ra chân hỏa, cho nên A Nặc Đức cũng khiến Thánh Khí phóng ra trụ hỏa để sử dụng như gậy gộc.

Đôi mắt của Kim Cương Vương sáng ngời, hắn cười lớn một tiếng, cũng không cam lòng yếu thế mà giơ trường côn lên.

Chân khí của hắn dùng tốc độ mắt thường có thể thay được bắt đầu điên khùng dung nhập vào trường côn, tốc độ kia cực nhanh, có thể nói là không gì so sánh nổi.

Gần như chỉ trong chớp mắt, trường côn này cũng đã căng vọt tới mức tương đương với thể tích cột sáng của đối phương.

Sau đó, tay hắn cầm đại côn, trực tiếp tiếp đón trụ hỏa cực kỳ khủng bố kia.

A Nặc Đức dùng thân làm trụ, mà Kim Cương Vương cũng khiến Thánh Khí trở nên thật lớn, so sánh lại, dáng người cường tráng của hắn lại trở nên vô cùng nhỏ bé.

Từ ngoài đấu trường nhìn sáng, giống như là một người lùn cầm cột trụ lớn hơn mình vô số lần quơ quơ lên trời, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.

Nhưng trên mặt mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, cho dù là trong mắt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức cũng không hề mang theo một chút ý cười.

Bởi vì lúc trường côn trong tay Kim Cương Vương bắt đầu lớn dần, thì trên người của hắn cũng phóng xuất ra một cổ khí tức kinh khủng. Luồng hơi thở này không lồ không hề thua kém A Nặc Đức, hơn nữa luồng hơi thở này hùng vĩ đến mức khiến người ta cảm thấy giống như là đại địa, không thể nào bị phá hủy.

- Hống….

Kim Cương Vương và A Nặc Đức gần như cùng rống lên.

Hai cây gây sắc hoàng kim và màu lửa đỏ hung hăng đập vào nhau.

Lúc này A Nặc Đức đã vận dụng Thánh Khí, hơn nữa còn phóng xuất ra uy năng lớn nhất, cho nên tuyệt đối sẽ không bị thua thiệt.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.

Nương theo tiếng nổ ầm ầm kia, cây cột màu lửa đỏ gãy ra, bị trường côn của Kim Cương Vương đập nứt.

Cơ mặt của Cát Lợi Phi Nhĩ Đức khẽ co quắp, trong đôi mắt mơ hồ có thể thấy được một tia sát ý mãnh liệt.

- Không thể nào.

Ở phía sau hắn, một vị cường nhân Long Tộc kinh sợ hô lên, mà sắc mặt của các cường nhân Long Tộc khác cũng khó nhìn.

Sử dụng Long Giác trường kiếm phóng thích trụ hỏa, không ngờ lại không địch nổi chi uy Thánh Khí của đối phương. Điều này là chuyện khiến các cường nhân Long Tộc không thể chịu nổi.

Kim Cương Vương cất tiếng cười hô hố, sau khi trường côn của hắn đập vỡ trụ hỏa, vị trí tiếp xúc cũng trở nên đỏ bừng, giống như là thả ở trong hỏa lò đang cháy ba ngày va đêm, dường như bất cứ lúc nào cũng đều có thể hóa thành dòng nước thép.

Nhưng vào lúc này, một luồng hào quang kim sắc đột nhiên từ dưới chân Kim Cương Vương tràn ngập ra.

Luồng quang này dọc theo hai chân của Kim Cương Vương nhanh chóng lan lên phía trên, chỉ trong nháy mắt liền đi tới hai tay của hắn, và dọc theo cánh tay, bàn tay, ngón tay, trực tiếp tiến vào trong côn lớn.

Dưới sự bao phủ của hào quang kim sắc, màu đỏ trên trường côn nhanh chóng biến mất.

Giống như là nước diệt lưa, nước mũ màu vàng mãnh liệt mênh mông dễ dàng san bằng dấu vết màu đỏ lưu lại trên thân côn.

Hồng quang lóe lên một cái, nửa thanh trụ hỏa đột nhiên vỡ vụn, A Nặc Đức lại lần nữa hiện thân ra, mà lúc này, khóe miệng của hắn không ngờ lại xuất hiện một vết máu.

Lần va chạm này thật sự là liều mạng, hai bên không hề có một chút lợi ích.

Thật ra, lấy kết quả mà nói thì bọn họ hẳn là lưỡng bại câu thương.

Bất kể là Long Giác trường kiếm, hay là trường côn lớn cũng đều nhận lấy thương tổn không hề nhẹ.

Nhưng Kim Cương Vương lại chính là con cưng của thiên địa, mà trường côn trong tay hắn lại càng có thêm hơi thở của thần vật thổ hệ.

Cho nên, chỉ cần hai chân hắn đứng ở phía trên đại địa, là có thể từ trong thổ địa bổ sung được nguồn sức lực không dứt. Luồng sức lực này không chỉ bù lại hư tổn mà hắn đã chịu trong nhát mắt, hơn nữa còn tu bổ cho cả trường côn trong tay hắn.

Mà so sánh lại thì A Nặc Đức cũng có chút bi thảm.

Hắn và Long Giác trường kiếm hợp lại làm một, phóng ra công kích trụ hỏa hùng mạnh.

Hiện giờ trụ hỏa văng tung tóe, không chỉ có Long Giác trường kiếm chịu sự thương tổn, mà ngay cả bản thân hắn cũng phải gặp tổn thương nghiêm trọng, khóe miệng không kìm nổi liền tràn màu.

Nhìn Kim Cương Vương đang liên tục hấp thu năng lượng từ trong đất, và nháy mắt khí tức trên thân liền khôi phục như lúc ban đầu, sắc mặt của A Nặc Đức liền đại biến.

Nhưng hắn có thể có được thanh danh như hôm nay, tự nhiên cũng là hạng người quyết đoán tàn nhẫn.

Gầm nhẹ một tiếng, A Nặc Đức há hốc miệng, một ngụm máu tươi lập tức phun lên trên thân của Long Giác trường kiếm.

Lập tức, kiếm quang có chút ảm đạm lại tăng vọt lên. Trên người A Nặc Đức lửa cháy rào rạt, nhiệt độ mãnh liệt kia khiến không gian bốn phía dường như đều bị biến dạng bởi bỏng.

Từng luồng liệt diễm từ trong cơ thể hắn điên cuồng bắn ra, và bám vào trên thân kiếm, trường kiếm kia khẽ run rẩy, sau đó đột nhiên vỡ ra.

Không ngờ nó lại hóa thành một đạo liệt diễm cự đại, nhiệt độ nóng rực kia khiến cả vòng bảo hộ đều trở nên đỏ rực.

- Kim Cương, sự cường địa của ngươi nằm ngoài sức tưởng tượng của ta, như vậy thì…

A Nặc Đức nói rõ từng chữ một:

- Ngươi liền tiếp một chiêu mạnh nhất của ta đi.

Thân hình của hắn run lên, lại một lần nauwx sáp nhập vào bên trong liệt diễm.

Ngay sau đó, liệt diễm kia giống như là bắt đầu rót vào linh hồn của mình, ở giữa không trung biến thành một Hỏa Long thật lớn.

Ở ngoài vòng bảo hộ, sắc mặt cảu Ái Lệ Ti điện hạ biến đổi, nàng trầm giọng nói:

- Cát Lợi Phi Nhĩ Đức các hạ, giữa bọn hắn hẳn là bàn luận vũ kỹ chứ không phải là dùng tính mạng để đánh đấm.

Lúc này, bất cứ ai cũng đều nhìn ra A Nặc Đức là đang tức giận công tâm, cho nên đã thi triển năng lực ẩn giấu.

Nhưng, thân là đại công tước, nếu ngay cả quân bài cuối cùng chưa lật cũng đã lấy ra, thì đó chính là đang liều mạng với đối phương. Ở trong loại ẩu đả này, ngay cả có như thế cũng chẳng có gì là lạ.

Cát Lợi Phi Nhĩ Đức thản nhiên cười, nói:

- Kim Cương có thể bức A Nặc Đức đến mức này, coi như là rất giỏi rồi.

Hắn lặng lẽ cười nói:

- Tam Muội chân hỏa này chính là uy năng hùng mạnh nhất của A Nặc Đức, không chỗ nào không thể đốt, không có gì không cháy, có uy năng hủy diệt thiên địa. Nếu các ngươi muốn bảo vệ tính mạng của tiểu tử kia, vậy thì nói hắn nhận thua đi.

Nếu đổi lại là thánh thú khác, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức tuyệt đối sẽ không nói ra những lời này.

Nhưng Kim Cương Vương chính là thánh thú đồng bọn của Doanh Thừa Phong, mà hắn thật tâm không nghĩ muốn đắc tội với Doanh đại sư, cho nên mới khuyên giải một câu.

Ái Lệ Ti điện hạ trầm ngâm một chút, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong cười khổ, hai vai dựng thẳng, nói:

- Điện hạ, nếu lúc này ta nhận thua thì Kim Cương Vương sẽ trách ta cả đời.

Ái Lệ Ti điện hạ thở dài một tiếng, rốt cục đã dập tắt ý niệm muốn khuyên can.

Nhưng mà, Cát Lợi Phi Nhĩ Đức và Ái Lệ Ti điện hạ cũng không hề biết, sỡ dĩ Doanh Thừa Phong không nhận thua cũng không phải vì để ý tới suy nghĩ của Kim Cương Vương, mà là bởi vì hắn rất tin tưởng vào sự cường đại của người này.

Nếu A Nặc Đức thật sự hùng mạnh khiến Kim Cương Vương không có đường sống, Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ nhận thua.

Nhưng, tuy rằng hỏa long hắn phóng thích ra hùng mạnh, đủ để quét sạch cường nhân cùng cấp. Nhưng nếu muốn dồn Kim Cương Vương vào chỗ chết thì không hề đủ khả năng.

Quả nhiên, Kim Cương Vương hừ lạnh một tiếng, hắn không những không có ý muốn né tránh, ngược lại còn nhanh chóng bước đi, giơ đại côn lên cao, hung hăng quét qua.

Này, trường côn trong tay hắn vẫn không lồ như cũ, gần như sẽ vượt qua phạm vi nửa đấu trường.

Nhẹ nhàng vung một chút, giống như một đạo gió xoáy quật ở trên người Hỏa Long.

Thân thể của Hỏa Long kia và cự côn đều khổng lồ như thế, cho nên mặc dù nó muốn né tránh cũng tuyệt đối không có khả năng.

Tuy nhiên, sau khi đã trúng một côn này, Hỏa Long không những không bị đánh bay, mà thân hình lại khẽ chuyển, không ngờ lại giống như rắn nước quấn quanh ở phía trên cự côn.

Đồng thời, thân thể của nó cũng điên cuồng du tẩu, vồ tới cự côn đang được Kim Cương Vương cầm trong tay.

Đương nhiên, sức lực của cự côn cũng không thể dễ dàng thừa nhận như vậy, mặc dù Hỏa Long không bị nện thành hai đoạn, nhưng liệt diễm trên người nó cũng thu nhỏ và dập tắt một phần trong nháy mắt.

Mà hào quang kim sắc trên cự côn lại ảm đạm đi rất nhiều, thậm chí có nhiều chỗ còn bắt đầu đỏ lên.

Tốc độ du hành của Hỏa Lòng cực nhanh, trong giây lát đã đi tới phần đuôi của cự côn.

Kim Cương Vương nổi giận gầm lên một tiếng, ở trong đầu của hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ý niệm vứt bỏ trường côn bỏ chạy trối chết. Hắn trực tiếp vươn một bàn tay, không ngờ lại dùng thân thể chọp tới hướng Hỏa Long.

- Tê….

Thanh âm quỷ dị vang lên, thân thể Kim Cương Vương có thể xem là cực kỳ hùng mạnh, có thể nói là thân thể kim cương bất hoại.

Nhưng khi cánh tay của hắn bắt lấy đầu rồng, không ngờ cánh tay lại bắt đầu hòa tan trong nháy mắt.