Tao Thích Mày, Con Bạn Thân!

Chương 10: Kế sách sinh tồn trong trường Nhật Nguyệt



- Hí hí, anh, kiếm được chị dâu cho em rồi hả?

Kiều Phương nở nụ cười rợn cả tóc gáy, không kiêng dè gì mà ngay trước mặt Vương Thùy Chi trêu chọc, gán ghép ông anh. Lúc này, Vương Thùy Chi mới biết cô bé này là em gái của Diệp Kiều Phong, bảo sao cô thấy có chút giống nhau.

- Anh Phong, cuối cùng bọn em cũng đợi được để ăn tiệc cưới của anh rồi! Đưa về ra mắt đi, bác thích lắm đấy!

Lãnh Hàn ở bên cạnh cũng hùa theo, trêu chọc Kiều Phong. Vương Thùy Chi vội vàng giải thích:

- Hai em nhầm rồi! Chị với Phong chỉ là bạn học. Bọn chị chỉ là trao đổi việc học mà thôi!

Kiều Phương cùng Lãnh Hàn: "..."

Gọi tên thân mật như vậy, thử hỏi bọn em có thể tin chị nổi không?

Kiều Phương lặng lẽ liếc nhìn ông anh trai. Hèm, đời này, ngoài nó ra, cô gái được phép kêu ông anh này là "Phong" chắc chắn chỉ có chị Thùy Chi này thôi!

* * *

- Cái thằng kia, lề mà lề mề, bị bắt được là chết chắc đấy!

- Đây đây, mày chiếm hết chỗ rồi còn gì, tao trèo sao nổi?

Kiều Phương cùng Lãnh Hàn thì thà thì thụt sau nhà cô giáo chủ nhiệm, kéo nhau trèo qua cây để vô nhà. Kiều Phương với Lãnh Hàn còn cầm trên tay cái túi con con, nhìn mặt nó nghe chừng ghét bỏ cái túi đấy lắm.

- Tao điều tra rồi, nhà bà cô này có mỗi cái camera trước cửa, mình đi cửa sau, khỏi lo.

Chỉ cần nhìn chúng nó thế này, người có IQ chắc chắn biết được hai đứa đang đi gây chuyện với chủ nhà. Haizz, hai cái đứa này nhìn mặt đầy mưu kế như vậy, chắc chắn chủ nhà này kiếp trước đã tiêu diệt cả thế giới, nên bây giờ mới bị ghi thù chuốc oán như vậy.

Tất cả nghiêm! Một phút tưởng niệm cho chủ nhà bắt đầu!

* * *

- Aaa, mẹ ơi cứu con! Chuột!

Thằng bé hồi trước phát hiện ra Kiều Phương với Lãnh Hàn trộm xoài đang khóc lóc, kêu gào inh ỏi. Bé sợ chuột, sao lại có đến năm con chuột trong phòng bé!

Cô giáo chủ nhiệm lớp nó – Mẹ của thằng bé sợ chuột kia, vội vã chạy vào vì nghe thấy tiếng hét của cậu con trai. Bà cô đưa thằng bé về phòng mình, quyết định để con trai ngủ tại đây một hôm. Ai ngờ..

- Oẹ, mùi mắm tôm kinh quá!

Vừa bước chân vào phòng, bà cô cùng con trai phải kêu lên, tay bịt chặt mũi, chạy vội ra khỏi phòng.

Không biết đứa nào chơi xấu, lại dám bôi đầy mắm tôm lên giường bà, còn đầy cả ra sàn nữa! Lại tính quay lại phòng thằng bé kia, bắt hết chuột đi để ngủ, ai ngờ lật chăn ra cũng đầy mắm tôm, nước mắm, nói chung cả mớ dung dịch hỗn hợp vô cùng kinh-tom-lom, nhìn đã phát ói.

Đêm nay, hai mẹ con họ phải ngủ ngoài ghế rồi!

* * *

Một tuần liền Kiều Phương cùng Lãnh Hàn rủ nhau đi quậy phá khắp nơi, cũng là một tuần liền bà cô chủ nhiệm lớp nó ăn không ngon ngủ không yên.

Tính đến thời điểm hiện tại, đã hơn một tháng chúng nó học ở trường mới, cùng với đó, ngày quyết đấu giữa băng đảng ở trường cũ của nó – nay đã dần dần chuyển qua trường này, với băng đảng ở ngôi trường đối thủ, chỉ còn hơn hai tuần nữa là đến.

Học sinh ở ngôi trường này, đối với những đứa cùng khối 11 hoặc khối 10, kẻ nào biết điều đều sẽ tự ngộ ra chân lý mà sau này trở thành kế sách sinh tồn trong trường cấp 3 Nhật Nguyệt này.

Thứ nhất, Diệp Kiều Phương nói hai, cấm kẻ nào nói một!

Thứ hai, Lãnh Hàn nói không, đừng đứa nào nói có!

Nổi tiếng toàn trường, vì vừa mới vào học không bao lâu đã xây dựng lên một băng đảng riêng, lập bè kết phát.

Diệp Kiều Phương. Vẻ ngoài là một cô gái với khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to tròn linh hoạt, đem lại cho người ta cảm giác an toàn, dễ gần, vô cùng đáng mến, vậy mà trở mặt nhanh hơn lật sách. Nụ cười thì vẫn trên môi, nhưng kể cả bạn có bị chính nụ cười ấy giết chết, cũng đừng hỏi tại sao lại chết.

Lãnh Hàn. Khuôn mặt điển trai, học hành xuất sắc, tính cách lạnh lùng, nói chung chính là gu của hầu hết các bạn nữ trong trường, từ bằng tuổi, kém tuổi đến hơn tuổi, cũng rất ít người cưỡng lại được hắn ta. Nhưng là, học sinh nào muốn lại gần hắn, trừ phi có được cảm tình từ Kiều Phương, nếu không chẳng thể bảo toàn mạng sống.

* * *

- Kìa cô em, đi đâu đêm hôm khuya khoắt thế này?

Đám du côn bao vây cô gái nhỏ, vẻ mặt gian tà với ánh mắt bỉ ổi nhìn chằm chằm cô bé. Cô bé ấy, mặt thì tỏ ra sợ hãi, cả người run bần bật, nhưng trong sâu thẳm con ngươi đen tuyền lại là không chút gợn sóng, như thể chẳng có vụ chặn đường nào cả.

Thấy cô gái tỏ ra sợ hãi, đáng lẽ hắn ta phải thấy thích thú, nhưng khi nhìn vào mắt cô ta, thì sự thích thú ấy đã chuyển qua thành tức giận.

- M* nó, con b*tch này, lại còn dám khinh thường lão tử!

Hắn ta tức giận rống lên như một con dã thú. Hắn liền đưa bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh ra hòng bóp cổ cô gái xui xẻo kia, liền bị bàn tay mảnh khảnh của cô bé tóm lại. Trên mu bàn tay của cô bé nổi rõ từng đường gân xanh, có thể thấy, dù hắn ta thực sự khỏe khiến cô phải dùng hết sức lực, cô cũng không chịu bỏ tay ra!