Tạp Chí Giới Huyền Môn

Chương 4: Chỉ Mong Kiếp Sau Tái Ngộ



Ở trên Loạn Táng Cương hài cốt khắp nơi.

Ngụy Vô Tiện ngồi giữa đống thi cốt này mà gào khóc.

Lam Vong Cơ vốn dĩ là một bụng giận dữ. Nhưng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bùn đất đầy người, chật vật, bất kham mà khóc tu tu, lại tự nhiên hứng chịu một trận đau lòng tới quặn ruột.

Ngụy Anh:...

"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nhảy xuống, quan tâm mà lên tiếng gọi.

Hai mắt Ngụy Vô Tiện đỏ bừng, nhìn thấy Lam Vong Cơ, quyết đoán nhào vào lòng hắn ôm chặt. "Ô ô ô ô, Lam Trạm, ta phải làm sao? Ta không biết ai là cha mẹ ta! Ta không biết có tìm ra bọn họ không! Ô ô ô ô."

Chân tay Lam Vong Cơ luống cuống. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Ngụy Vô Tiện mà nói: "Ta có thể Vấn Linh giúp ngươi."

Ngụy Vô Tiện tức khắc dừng khóc. Con mắt trông mong nhìn Lam Vong Cơ.

Cho nên... vấn linh.

Vấn Linh cũng không phải là dễ. Lam Vong Cơ mới mười mấy tuổi. Tu vi tốt cũng chưa đến mức tùy tâm sở dục, muốn là làm được ngay. Vậy nên hắn đàn Vấn Linh không biết bao nhiêu lần. Chừng như mười bảy, mười tám lần đi.

Nhưng mà Loạn Táng Cương có bao nhiêu hài cốt?

Chỉ tính bên ngoài tòa thi sơn này đã có hơn mấy trăm bộ hài cốt. Vấn Linh xong, hai người còn đào hố, lập bia.

Rất nhiều ngày về sau, hai người chật vật, khó khăn tìm ra hai bộ hài cốt ôm nhau mà chết -- Vấn Linh thì biết ra, đây chính là cha mẹ của Ngụy Vô Tiện.

Đáng tiếc, nơi này cũng chỉ còn sót lại một ít chấp niệm đối với đứa con của họ. Linh hồn chân chính đã sớm nhập vào luân hồi.

Lam Vong Cơ ăn nói vụng về, không biết an ủi người khác ra sao. Kẽ cũ kỹ như hắn vậy mà cố ý chạy đi mua kỳ bốn của tạp chí.

Đúng vậy. Bọn họ vấn linh xong, chôn người trọn vẹn rồi, tạp chí cũng ra kỳ thứ tư.

Kỳ thứ tư lại là chuyện xưa của Thanh Hành Quân và phu nhân. Ngụy Vô Tiện còn chưa biết là chuyện gì xảy ra, mặt Lam Vong Cơ đã biến sắc.

Lúc Lam phu nhân mất, Lam Vong Cơ còn rất nhỏ. Có nhiều chuyện hắn căn bản là không biết.

Lam gia rất kiêng kỵ chuyện liên quan đến Lam phu nhân. Chuyện gì cũng không nói. Trong lòng Lam Vong Cơ trống rỗng, cũng không ai phát hiện.

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ.

Tông chủ Lam Thị, Lam Khải Trí, là đứng thứ nhất bảng công tử thế gia, hào xưng là Thanh Hành Quân.

Một thân dung tư tuyệt thế, nguy nga như núi ngọc, tâm thiết cao như núi.

Một thân cầm kỳ thư họa thơ rượu trà. Kiếm đạo vô song tuyệt thiên hạ.

Một thân ôn tồn lễ độ, phong thái nhẹ nhàng, cao quý điển nhã, khí chất nổi bật.

Ngụy Vô Tiện trộm nhìn Lam Vong Cơ. Hắn chưa gặp qua Thanh Hành Quân. Nhưng mà Lam Trạm đẹp như vậy. Nên lúc Thanh Hành Quân còn trẻ, khẳng định là không kém. Chỉ cần sinh được Lam Trạm đẹp như vậy, thì chính là đẹp nhất thiên hạ. Hình dung như vậy cũng không tồi đi.

Lam Vong Cơ đọc nhanh như gió. Hắn muốn mau chóng hiểu biết được chút chuyện xưa của cha mẹ. Căn bản không chú ý đến tạp chí miêu tả cha hắn như thế nào.

Thanh Hành Quân là tình nhân trong mộng của muôn vàn thiếu nữ. Thanh Hành Quân bề ngoài ôn hòa, bên trong lại cao ngạo. Vốn tưởng rằng cả đời sẽ không trầm luân với bất kỳ ai. Ai ngờ lại nhất kiến chung tình với một vị tán tu.

Kiếm thuật của nàng vô song, đánh một trận với Thanh Hành Quân.

Dáng dấp nàng tuyệt thế, phảng phất như tiên nhân thế ngoại.

Nàng lãnh diễm cao quý, trong mắt không chấp được nửa hạt cát.

Chỉ trong một chớp, bốn mắt nhìn nhau, hai người vì đối phương mà khuynh đảo.

"Cha mẹ ngươi nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt."

Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói.

Hốc mắt Lam Vong Cơ ửng đỏ, thì thào: "Ta biết."

Trong trí nhớ của hắn, mẫu thân cho dù là bị cầm tù vẫn chưa bao giờ oán hận bọn họ, vẫn luôn dịu dàng.

Mẫu thân yêu phụ thân. Phụ thân cũng yêu mẫu thân... Lam Vong Cơ không phải là không nghe qua vài cái tin đồn khó nghe, nhưng mà hắn không tin. Hắn chỉ tin vào chính mình, tin vào tình yêu cha mẹ hắn.

Khóe mắt nàng muốn nứt ra!

Người nọ mặc một bộ đồ trắng, đai buộc trán tung bay, một kiếm đâm xuyên thân thể sư phó.

Đây là sư phó của ta! Là sư phó nuôi ta lớn lên từ nhỏ!

Vì sao? Vì sao?!

Sư phó chỉ là muốn giết kẻ không tâm đã cô phụ nàng thôi. Vì sao người họ Lam các ngươi phải chen vào?

Giờ khắc này, trong tim nàng là tràn ngập thù hận! Nàng không thèm nghĩ vị trưởng lão Lam gia kia vì sao giết sư phó của nàng. Nàng chỉ biết là sư phó của nàng đã chết!

Khớp xương Lam Vong Cơ vang lên tiếng kẽo kẹt.

Ngụy Vô Tiện biết chuyện xưa này đã đến cao trào cuối cùng rồi.

Khóe mắt Thanh Hành Quân muốn nứt ra!

Ân sư của hắn ngã vào trong vũng máu. Kẽ hắn yêu say đắm lại đang cầm thanh kiếm vấy máu, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn hắn.

"Tại sao? Tại sao? Hắn là ân sư thụ nghiệp của ta!"

Thanh Hành Quân tuyệt vọng.

Lam Gia sẽ không bỏ qua cho nàng, mà hắn lại... sẽ tha thứ thế nào?

"Lam Khải Trí, lên đi. Quan hệ giữa hai ta chung quy vẫn cần có cái kết."

Lam Vong Cơ khép lại cuốn tạp chí.

Ngụy Vô Tiện muốn nói: Chuyện xưa còn chưa xong... Nhưng Lam Trạm nhìn rất đau khổ.

Lam Vong Cơ lẩm bẩm nói: "Ta biết kết cục."

Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ: "Lam Trạm."

Ngụy Vô Tiện không biết kết cục của Lam phu nhân ra sao. Nhưng mà hắn biết Lam phu nhân vẫn là phu nhân của tông chủ Lam Thị, sinh ra hai đứa con trai, thân thể không khỏe, chết sớm... Qua lời kể của tạp chí, tự nhiên thấy ra điểm kỳ quặc.

Nhưng mà... Lam Trạm thật là thương tâm...