Tập Đoản Văn

Quyển 9 - Chương 2



4.

Giang Tuần chỉ ở nhà hai ngày liền về nội thành đi làm.

Trần Hi Nguyệt ngược lại nhàn tản cực kỳ, mỗi ngày ngoại trừ đu phim soạn giáo án ra thì chính là giúp đỡ trông coi cháu trai ngoại của Giang Tuần.

Nhưng Giang Tuần vừa được yêu đương cứ giống như con mèo động dục, nói cái gì mà "một ngày không gặp như ba năm", hai ngày đầu đã lén trở về, ở bên ngoài nhà cô học tiếng mèo kêu, lôi kéo cô lén lút hẹn hò dưới ánh trăng bên đường. Dáng vẻ đần độn kia của anh, giống như chàng trai mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu.

"Hi Nguyệt, ngày mai tôi mời cậu ăn cơm nhé."

"Giang Tuần, cậu ấy à, thật không có chí tiến thủ."

"Tôi không có chí tiến thủ đấy, tôi chỉ muốn cưới cậu." Mấy lời yêu đương nói đến là đến, Trần Hi Nguyệt nhìn Giang đại công tử mặt xuân phơi phới, nghiêm túc nghi ngờ bản thân nhìn lầm rồi, đây có phải là rước nhầm một lão sói xám mặt dày về rồi không?

Vì để Giang Tuần yên tâm công tác, Trần Hi Nguyệt quyết định mỗi ngày ba lần gửi ảnh tự sướng của mình cho tên kia cộng thêm gọi video nói chuyện phiếm, Giang Tuần cứ nhiệt tình thêm nữa, cô sợ bản thân không chống đỡ được.

Giang Tuần không lay chuyển được cô, bất đắc dĩ đồng ý, còn cam đoan trước khi ăn tết sẽ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền về nuôi cô.

Trẻ con dễ dạy! Trần Hi Nguyệt hài lòng mỉm cười, lại bắt đầu cuộc sống ở nhà coi trẻ.

Mẹ Trần thấy cô nhàn nhã qua ngày như vậy, nói bóng nói gió rất nhiều lần, ý muốn cô đi xem mắt.

Dù sao thì qua năm mới Trần Hi Nguyệt đã 26 tuổi rồi. Trong lòng mẹ Trần rất sốt ruột, tuy nói con gái bà không phải tiểu thư khuê các, nhưng dẫu sao cũng là con gái rượu trong nhà, có trình độ có bằng cấp, có công việc tốt, sao lại không tìm được bạn trai cơ chứ?

"Hi Nguyệt này, dì ba của con giới thiệu cho con một chàng trai không tồi, không thì mấy nay con dành thời gian đi xem một chút?"

Trần Hi Nguyệt còn chưa lên tiếng, Đoàn Tử ngược lại mở miệng trước: "Không thể ạ!"

Cậu nhóc đứng phía trước bảo vệ Trần Hi Nguyệt, vẻ mặt thành thật nhìn mẹ Trần, bập bẹ nói: "Bà Trần ơi, chị Hi Nguyệt không thể đi xem mắt, chị ấy phải làm mợ nhỏ của con mà!"

Vốn Trần Hi Nguyệt còn đang cười trộm nghe xong lời này, bị dọa sắc mặt đột biến, vội vàng bịt kín miệng thằng nhóc lại, cúi đầu răn dạy nó: "Trẻ con không được nói lung tung."

Mẹ Trần nghi ngờ nhìn hai người, vừa định hỏi kỹ càng thì bị Trần Hi Nguyệt đẩy vội ra ngoài, "Mẹ, ngày mai con sẽ đi xem mắt." Dứt lời, cô đoạt lấy tấm ảnh trên tay mẹ Trần, sau đó nhanh như chớp đóng cửa lại.

Cô chống nạnh, giả vờ cực kỳ tức giận nhìn chằm chằm cậu nhóc, bắt đầu khởi binh vấn tội, "Đoàn Tử, em nói cho chị xem, có phải cậu em dạy em nói linh tinh không?"

Đoàn Tử tủi thân nhìn cô, đôi mắt lập tức chứa đầy hai hàng nước mắt.

Rõ ràng cậu nói, chỉ cần bé gọi chị Hi Nguyệt là mợ nhỏ, chị Hi Nguyệt sẽ rất vui vẻ, còn khen bé ngoan.

Nhưng sao tình huống hiện tại chẳng giống chút nào vậy? Chị Hi Nguyệt nhìn không hề vui vẻ, ngược lại còn tức giận nữa.

Suy nghĩ nửa này, cậu nhóc vẫn quyết định đem bán Giang Tuần, "Cậu nói, chị Hi Nguyệt là mợ nhỏ của em."

Quả nhiên là Giang Tuần giở trò quỷ!

Vì để phòng ngừa sau này xảy ra sự cô, Trần Hi Nguyệt kiên nhẫn giải thích với cậu nhóc: "Đoàn Tử, em không thể gọi chị là mợ nhỏ trước mặt người khác như vậy được, bởi vì đây là bí mật của cậu em với chị. Nếu như bí mật này bị người khác biết, lúc đó chị sẽ thật sự không thể làm mợ Đoàn Tử rồi."

"Vậy sau này em gọi chị là chị Hi Nguyệt, chị đừng vứt bỏ cậu, cứ làm mợ nhỏ của em được không ạ?"

Trần Hi Nguyệt sờ đầu nhóc, "Được."

Thật là lớn không bớt lo, nhỏ cũng không bớt lo.

Buổi tối, Giang Tuần theo thường lệ gọi điện thoại cho Đoàn Tử nghe tình báo, "Đoàn Tử hôm nay có ngoan không? Mợ nhỏ hôm nay có ngoan không?"

Vì đề phòng người khác nghe lén, Đoàn Tử cầm di động trốn vào nhà vệ sinh, nhỏ giọng nói với Giang Tuần: "Cậu ơi cậu xong đời rồi, chị Hi Nguyệt hôm nay rất giận."

"Sao cô ấy giận?"

"Bởi vì, chị ấy biết chuyện cậu dạy con gọi chị ấy là mợ nhỏ rồi."

"..." Giang Tuần đỡ trán, sao mà cháu trai của anh đần vậy chứ, xem ra gen ưu tú của gia tộc đột biến trên người nó rồi!

5.

Giang Tuần hiểu rõ Trần Hi Nguyệt, xưa nay có hai thứ siêu yêu thích, món ăn ngon và trai đẹp.

Tình huống hôm nay, sắc đẹp của anh đại khái không có tác dụng gì, phải dỗ dàng cô, duy nhất có thể phát huy tác dụng, cũng chỉ có những món ăn ngon từ tôm, đó là đồ ăn cô thích nhất.

Anh ra chợ mua tôm, ở nhà nấu một bữa tiệc toàn tôm, sau đó lén lút về trấn, định cho cô một kinh ngạc vui vẻ.

Nhưng không ngờ là, kinh ngạc thì có, vui vẻ thì không.

Lúc đang chờ Trần Hi Nguyệt, Giang Tuần gặp Tô Hoài dắt chó ra ngoài, trong lúc rảnh rỗi bèn cùng cậu ta tâm sự vài câu.

Tô Hoài thấy anh, lắm chuyện nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, sao cậu lại về?"

"Về làm vài chuyện."

"Xem mắt?"

"Hả?"

"Nghe nói gần đây dì Giang đã tìm cho cậu mấy cô gái, tôi còn tưởng dì ấy bảo cậu về xem mắt!"

Giang Tuần lườm cậu ta một cái, "Dựa vào tư sắc nhường này của tiểu gia ta còn cần phải đi xem mắt?"

Hơn nữa, giờ tôi có bạn gái rồi, còn xem mắt cái quỷ gì nữa?

Tô Hoài xì một tiếng: "Cũng không thể nói vậy, điều kiện của Hi Nguyệt không phải cũng rất tốt sao, vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi xem mắt đấy thôi."

Nghe vậy, Giang Tuần sắc mặt đột biến, "Cậu nói gì?"

Tô Hoài bị phản ứng này của anh dọa cho sửng sốt, "Tôi nói, Hi Nguyệt đi xem mắt, nghe nói người đàn ông kia còn quen biết với cậu ấy, có quan hệ gì đó ấy nhỉ."

...

Lúc Trần Hi Nguyệt đến, Giang Tuần đang ngồi trong xe hút thuốc, mùi khói nồng đậm, bỗng nhiên cô ho khan mấy cái.

Giang Tuần lấy lại tinh thần, mau chóng dập tắt điếu thuốc. Bình thường cô lên lớp, phải nói rất nhiều, cổ họng luôn không được tốt, không ngửi được mùi thuốc lá.

"Hôm nay đi đâu vậy?"

"Mời cậu ăn cơm."

Trần Hi Nguyệt cảm thấy bữa nay Giang đại công tử có hơi là lạ, trước đó hai người cũng lén lút hẹn hò kiểu này, nhưng anh vẫn luôn luôn vui vẻ, nói không dứt mồm, lôi kéo cô kể vài chuyện thú vị, mĩ danh là tìm hiểu nhiều giao lưu nhiều, tăng thêm tình cảm.

Nhưng bây giờ anh không nói lời nào, dáng vẻ nhìn rất uể oải, cô hơi đau lòng, cũng quên sạch mấy chuyện tạp nham như mợ nhỏ của Đoàn Tử.

Giang Tuần dẫn cô về nhà ở nội thành, đập vào mắt là đầy bàn "hoạt sắc sinh hương", con mặt cô roẹt một cái sáng bừng, ánh sáng tỏa ra như sói đói vớ phải đồ ăn.

"Cậu làm?"

Anh sờ tóc cô, cười nói: "Ừm, rửa tay rồi ăn cơm."

Giang Tuần vẫn cứ chẳng nói chẳng rằng, chỉ không ngừng lột thịt tôm trắng đỏ vào trong bát cô, nhìn cô sột soạt ăn từng miếng lớn, đáy mắt anh toàn là cưng chiều và dịu dàng.

"Hi Nguyệt, cậu không có gì muốn nói với tôi à?"

Cô phồng miệng, ngẩn ngơ nhìn anh, chần chờ nửa ngày, nói: "Muốn tôi khen tài nghệ của cậu tốt?"

Giang Tuần lắc đầu; "Không phải cái này, cậu ở nhà có chuyện gì vui đều có thể chia sẻ với tôi một chút."

"Nào có chuyện gì thú vị đâu, mỗi ngày ngoài xem tivi thì chính là coi Đoàn Tử, cuộc sống như tờ giấy trắng, không phải tôi đều chụp ảnh gửi cho cậu sao?"

Anh thu lại ý cười: "Vậy chuyện thú vị khi đi xem mắt thì sao?"

Tuy có phản ứng chậm đến mấy, lúc này Trần Hi Nguyệt cũng biết Giang Tuần chỉ chuyện gì. Cô hơi giận, phản ứng đầu tiên chính là Giang Tuần không tin cô!

"Cậu muốn biết cái gì đều có thể nói thẳng, cần gì quanh co lòng vòng?"

Anh nhìn chằm chằm cô, đôi đồng tử đen láy như đầm nước sâu không thấy đáy, "Tôi muốn cậu chủ động nói với tôi."

Cô thản nhiên, "Tôi không có gì để nói."

Giang Tuần mím chặt môi, không nói thêm gì nữa, Trần Hi Nguyệt cũng chăm chú ăn cơm, không chịu giải thích, bầu không khí xấu hổ đến cực điểm.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng thở dài thật dài, ngước mắt liền nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của Giang Tuần, trong lòng lập tức mềm nhũn, vừa định mở miệng giải thích, lại nghe anh mở miệng.

"Hi Nguyệt, có phải cậu chê tôi không học thức, không xứng với cậu không?".

Cô nhíu mày, "rầm" một cái đặt đũa lên bàn, "Giang Tuần, cậu có bệnh, phải trị!"

"Vậy cậu có chịu làm thuốc của tôi không?"

6.

Giang Tuần không nhớ rõ từ khi nào thì anh bắt đầu thích Trần Hi Nguyệt, anh chỉ biết, anh muốn lấy cô.

Anh học hành không giỏi, còn Trần Hi Nguyệt là học bá được người người khen ngợi. Học xong cấp hai, cô thi lên cấp ba còn anh học trường dạy nghề, anh vẫn cảm thấy, cuộc sống của bọn họ không giống nhau. Cho nên ngay cả điện thoại anh cũng không dám gọi cho cô nhiều hơn một cuộc, sợ bản thân không nhịn được lại tới gần cô.

Sau này, từ miệng Tô Hoài anh biết được cô thất tình, tâm trạng trở nên chán nản, anh đột nhiên cảm thất rất đau lòng.

Cho nên anh bảo cô chờ một chút, anh muốn cố gắng trở nên ưu tú, anh muốn trở về tìm cô.

Anh rất có thiên phú về ô tô mà máy tính, chịu khổ mấy năm đã làm tới chức giám đốc cho một đại lý xe lớn nhất ở thành Nam, hơn nữa còn mở công ty game của riêng mình.

Nhưng Giang Tuần vẫn không dám thổ lộ như cũ, Trần Hi Nguyệt trong lòng anh, tựa như ánh trăng sáng trên trời. Anh sợ có mấy lời một khi nói ra, ngay cả cơ hội được ở gần bên cô anh cũng không còn.

Thỉnh thoảng anh sẽ tìm cô nói chuyện phiếm trên wechat, giật dây cô sau nay tốt nghiệp đại học lựa chọn về thành Nam làm việc. Mà lúc cô nói cho anh biết quyết định muốn về quê, anh mừng rỡ lăn lộn trên giường, cả đêm mất ngủ.

Trần Hi Nguyệt là đồ hay ăn, bình thường thích đăng vài hình ảnh mỹ thực trong vòng bạn bè, Giang Tuần nhìn thấy, bèn kiếm cớ mời cô đi ăn. Anh luôn cảm thấy, anh đã vắng mặt nhiều năm trong cuộc sống của Trần Hi Nguyệt, cho nên anh nỗ lực muốn bù đắp lại khoảng thời gian và tình cảm thiếu thốn đó.

Giang Tuần đối xử với Trần Hi Nguyệt rất tốt, bắt đầu từ việc chia sẻ đồ ăn khi còn bé, cho đến bây giờ lại quay về quỹ đạo bữa cháo bữa cơm.

Bữa cơm ngày đó, cô nói muốn uống rượu, không lay chuyển được cô, anh đành đồng ý.

Sau đó cô ngã vào ngực anh, cầm ống tay áo của anh không chịu buông, ánh mắt mê ly nhìn anh nói: "Anh đẹp trai thường xuyên mời tôi ăn cơm, hi hi, làm sao bây giờ? Hình như tôi hơi thích cậu rồi."

Trong khoảng khắc đó, trái tim Giang Tuần nổ tung thành một đám mây hình nấm (*). Anh đưa cô về nhà, cẩn thận tỉ mỉ trông chừng cô, nhìn thấy vẻ mặt say giấc của cô, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.

(*)

Kỳ thật đêm đó chẳng có chuyện gì xảy ra giữa bọn họ cả, mặc dù quần áo của anh là bị Trần Hi Nguyệt lột; mặc dù cô như bạch tuộc bám chặt anh không chịu buông tay; mặc dù anh thật sự nhịn rất khó chịu, nhưng anh không muốn trong tình huống cô không tỉnh táo muốn cô.

Giang Tuần thích Trần Hi Nguyệt, là thận trọng, là tự ti, là khắc vào xương tủy. Anh không nỡ buông cô, cho nên cuối cùng đã lừa cô, tính kế cô.

Ngày tháng dài đằng đẵng, anh nghĩ, rồi đến một ngày Trần Hi Nguyệt sẽ thích anh giống như anh thích cô vậy.