Tập Hung Tây Bắc Hoang

Chương 3: Kẻ tình nghi



Khi hai bố con rời khỏi Cục thì trời đã về khuya.

Phòng Linh Xu vốn tưởng là Phòng Chính Quân sẽ ở lại Cục trực ban nhưng không ngờ bố cậu lại đi theo ra: “Bố với con cùng về.” Còn nói: “Buổi tối đừng ra ngoài chơi.”

Phòng Linh Xu cười cười: “Có vụ án thì chắc chắn con sẽ không đi.”

Cậu đã thay quần áo đổi sang một chiếc áo phông bó sát và quần jeans lửng, trên đầu đội một cái mũ nhỏ bảnh chọe, vành mũ kẹp bên trên phần tóc mái, nhìn qua trông như một cậu sinh viên mới bước chân vào xã hội.

Phòng Chính Quân nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu rồi lầm bầm một câu: “Mùa hè oi bức còn đội mũ, nhìn đã thấy nóng.”

Phòng Linh Xu kéo mũ bằng hai tay: “Đẹp mà.”

Phòng Chính Quân không nói gì nữa.

Hai bố con nối bước nhau đi trên đường phố Trường An trong đêm tối, Phòng Chính Quân dắt xe đạp nên Phòng Linh Xu cũng chẳng dám lái xe. Đêm ở Trường An rất phồn hoa, nó vẫn phồn hoa từ ngàn năm trước cho đến hôm nay, một vụ án giết người cũng chẳng làm lay động được sự hừng hực của khói lửa nhân gian nơi nó. Dọc theo đường đi tiếng trò chuyện, nhắn nhủ dịu dàng ẩn giấu dưới những hàng liễu là nét độc đáo của Cố Đô, một không gian yên bình.

Hai người đều đang nghĩ trong lòng sự yên bình này mỏng manh biết bao, chỉ cần một cây kim đâm vào thì sẽ rách toạc.

Đi được một lúc lâu thì Phòng Chính Quân mới mở miệng nói: “Hôm nay trong buổi họp trù bị con đúng là nghênh ngang hút hết sự chú ý.”

Phòng Linh Xu đang chờ ông nói câu này.

“Bố, bố giận à?”

“Không phải bố giận, bố chỉ cảm thấy con không hiểu chuyện.” Phòng Chính Quân dừng bước, quay đầu nhìn con trai ông: “Con ở Mỹ tự do quen rồi nhưng ở trong nước con phải biết, có những lời không nên là con nói và không nên nói vào lúc này.”

Phòng Linh Xu quay đầu lại, nhìn thẳng vào bố cậu.

Phòng Chính Quân cũng không tránh né, hai bố con cứ như hai con gà chọi, từng luồng không khí nóng hừng hực đảo quanh hai người họ.

Vừa rồi ở trong Cục, Phòng Linh Xu đã thẳng thắn không chút câu nệ nói hết một tràng, đến khi kết thúc tất cả mọi người đều có phần choáng váng.

“Tiểu Phòng, chúng ta đều là Đảng viên tin tưởng vào chủ nghĩa Mác.” Trần Quốc Hoa day thái dương: “Những lời cháu nói vừa rồi rất có lý, Lão Phòng nói cũng có lý. Nhưng giờ cháu nói là người chết sống lại, chuyện này có chút không thực tế.”

Phòng Linh Xu lễ phép nhìn ông ta: “Đúng ạ, người chết sẽ không sống lại nhưng báo thù thì có khả năng. Mọi người còn nhớ nửa tháng trước Cục của chúng ta đã xử lý một vụ tranh chấp dân sự chứ?”

Đột nhiên Phòng Chính Quân đứng bật dậy: “Giờ đến lượt tôi nói, cậu không cần phải nói nữa.”

Phòng Linh Xu không để ý tới ông: “Ngày mùng 7 tháng 8, trong Cục nhận được một tin báo án. Lư Thiên Kiêu con trai của Lư Thế Cương trong quá trình huấn luyện bắn súng đã ngộ thương huấn luyện viên của cậu ta là Lương Phong. Lương Phong cấp cứu không thành công đã chết tại bệnh viện vào đêm hôm đó.”

Phòng Chính Quân lớn tiếng ngăn cậu lại: “Bố đã nói rồi, Phòng Linh Xu, con ngồi xuống để bố nói.”

Phòng Linh Xu vẫn tiếp tục nói: “Vợ của Lương Phong đã qua đời từ lâu, trong nhà chỉ có một người con trai độc nhất là Lương Húc. Thù giết cha đối với Lương Húc thì chắc rất khó để nguôi ngoai trong lòng nhỉ?”

Trên trán Phòng Chính Quân nổi gân xanh: “Tranh chấp dân sự, ngộ thương gây chết người cũng đã điều tra rõ ràng, thù giết cha ở đâu ra? Phòng Linh Xu con ngồi xuống!”

Cảm xúc của ông quả thật có phần quá kích động, Trần Quốc Hoa khụ một tiếng: “Lão Phòng, ông cứ để thằng bé nói hết đi.”

Nhưng Phòng Linh Xu lại dừng lại rồi nhìn bố cậu: “Những gì tôi muốn nói chỉ có vậy.”

Phòng Chính Quân nghẹn một hơi ở cổ, chần chừ một lúc lâu: “Đúng, chỉ có vậy, cần điều tra thì nhất định phải điều tra, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua.”

Trần Quốc Hoa cảm thấy phản ứng của ông có phần quái lạ nhưng thời gian có hạn nên cũng không tiện hỏi kỹ, bèn quay sang trao đổi một vài ý kiến với những người khác.

“Các mối quan hệ xã hội của Lư Thế Cương tiếp tục điều tra. Tất cả các hộ gia đình trong khu dân cư Thúy Vi, bao gồm cả các nhân viên có liên quan lúc trước đã nhắc đến cũng đều phải sắp xếp kiểm tra.” Trần Quốc Hoa đứng lên: “Cục trưởng Lý Thành Lập ngày mai sẽ từ Bắc Kinh về, đêm nay tôi trực ban chờ tin tức của Văn phòng tỉnh.”

Sau đó, ông ta liếc mắt nhìn Phòng Chính Quân: “Tranh chấp ngộ thương ngày mùng 7 tháng 8 có liên quan đến vụ án Khúc Giang hay không, trước hết ngày mai cứ mời Lương Húc đến. Quyết không bỏ qua bất cứ chi tiết đáng nghi nào.”

Tiếp theo đó mọi người tiến hành phân công sắp xếp công việc ngày hôm sau.

Cuộc họp cứ như vậy kết thúc.

Sau khi tan họp, Phòng Linh Xu chạy đi thay quần áo trước, Trần Quốc Hoa gọi Phòng Chính Quân lại: “Lão Phòng, ông đợi đã.”

Phòng Chính Quân nhận điếu thuốc lá ông ta đưa tới: “Cục phó Trần.”

Trần Quốc Hoa dẫn ông đi ra ngoài, hai người chỉ châm thuốc chứ chẳng ai lên tiếng, đi thẳng đến một nơi yên tĩnh ở bên ngoài rồi hai người đứng đó ngắm trăng mặc cho muỗi đốt.

Trần Quốc Hoa di tàn thuốc rồi nói: “Lão Phòng, phản ứng vừa rồi của ông hơi không giống ông.”

Phòng Chính Quân cười cười, chuyển hướng câu chuyện: “Vụ án không có đầu mối đổi lại là ai cũng không cam tâm, đúng không?”

Trần Quốc Hoa nhìn ông một lúc lâu đoạn thở dài một hơi: “Tôi muốn nói một câu mà với thân phận này không nên nói —— Có lẽ ông cũng không cần nghe nhưng tôi vẫn phải nói —— Ông đã bị vụ án này làm lỡ quá nhiều năm, tôi hy vọng ông cẩn thận hơn một chút. Ở cái tuổi này của tôi và ông không cần phải cố ép bản thân, tôi thì chẳng sao nhưng tôi vì ông nên mới nói như vậy.”

Lời nói này có rất nhiều ẩn ý.

Phòng Chính Quân chỉ giữ im lặng.

Năm nay ông đã bốn mươi chín tuổi nhưng vẫn chỉ là một đội trưởng còn những người bên cạnh đã lên chức từ lâu, trong đám bạn cùng lứa ông là một người mãi không thể thăng chức. Phòng Chính Quân ông tận tụy bao nhiêu năm như vậy nhưng không được cất nhắc, còn có thể là vì sao? Vụ án Kim Xuyên điều tra bất lực, không có kết quả, là người phụ trách vụ án mở đầu Phòng Chính Quân khó tránh được trách nhiệm.

“Không phải tôi không ủng hộ ông, vụ án có tính chất nguy hiểm, Ủy ban tỉnh, Ủy ban thành phố, Công an tỉnh và các cấp đều sẽ dốc toàn lực hỗ trợ chúng ta truy bắt.” Trần Quốc Hoa lại châm thuốc, “Nhưng mà Lão Phòng, có phải ông nên suy nghĩ tới việc rút lui hoặc chuyển giao vụ án này cho Công an tỉnh hay không? Vụ án quan trọng sẽ có rất nhiều người lo liệu. Giờ ông lập tức lui về tuyến hai, con dê đầu đàn này cũng không nhất định phải làm.” Ông ta cúi đầu: “Hoặc là để Tiểu Phòng thử xem, người trẻ tuổi nếu có chút sai sót thì cũng chẳng sao cả.”

Phòng Chính Quân vẫn không lên tiếng.

Trần Quốc Hoa đang khéo léo ám chỉ, ám chỉ ông chuyển giao lại vụ án này.

Lời của Cục phó Trần đều xuất phát từ ý tốt, điều này Phòng Chính Quân hiểu rõ.

Thái độ của phía bên trên rất tế nhị, đối với cấp trên “ổn định” quan trọng hơn “kết quả”. Nếu như khi ấy đã không có kết quả thì sau này cũng đừng tùy tiện đề cập tới, chuyện đã qua thì cho qua, sự hoang mang trong lòng người nghiêm trọng hơn bất cứ điều gì.

“Lão Trần, ông hiểu tôi mà.” Phòng Chính Quân thay đổi xưng hô: “Ông muốn tốt cho tôi nhưng ông cũng biết rõ vụ án Kim Xuyên đã trở thành bóng ma trong lòng tôi. Không bắt được tên hung thủ này thì tôi có chết cũng khó nhắm mắt.”

Trần Quốc Hoa buồn rầu nhìn ông, bọn họ cùng xuất thân từ trường cảnh sát, kề vai chiến đấu hơn hai mươi năm, có đôi khi ông ta cũng nghĩ phải chăng trong cuộc đời mỗi một người cảnh sát đều định sẵn sẽ có một vụ án không thể phá giải? Càng nhiệt tình vì lợi ích chung thì càng rơi vào đường cùng của số phận.

Họ là những người tự châm kim sau gáy để sống qua ngày, mười lăm năm, hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật, ngay cả quần chúng cũng đã quên mất chuyện này.

“Cứ coi như là bắt được người đi, nhưng Lão Phòng, lẽ nào trên đời sẽ không còn vụ án giết người nào nữa sao?”

Trần Quốc Hoa cảm thấy bản thân quá bất lực khi hỏi câu hỏi này.

Phòng Chính Quân không đáp lại ông ta, Phòng Chính Quân giơ tay lên xua đi khói thuốc và ruồi muỗi: “Khi đó có biết bao nhiêu người nói Lư Thế Cương chính là hung thủ, là tôi một mực khăng khăng với suy đoán vô tội. Nếu tôi muốn bắt một ai đó thì tôi cần phải có chứng cứ xác thực để tin rằng người đó là hung thủ. Bằng chứng phạm tội của Lư Thế Cương không đủ, lại có chứng cứ ngoại phạm, tôi không thể để ông ta làm người chết thay.”

Trần Quốc Hoa nhìn ông.

“Nhưng không giấu gì ông, bao nhiêu năm nay trong lòng tôi vẫn luôn nghi ngờ Lư Thế Cương, tôi luôn muốn bắt được tận tay ông ta. Mỗi khi một vụ án mới xảy ra là tôi lại muốn gi3t chết chính mình, bởi vì không ai có thể đảm bảo rằng không phải vì quyết định thả người sai lầm ban đầu của tôi mà đã hại tính mạng một gia đình!”

Phòng Chính Quân càng nói càng kích động, sự kích động của ông không biết trút vào đâu nên chỉ đành lấy tay đập muỗi hết con này đến con khác. Tiếng vỗ vang dội quẩn quanh trong khuôn viên trụ sở Cục Công an.

Thế nhưng bây giờ Lư Thế Cương chết rồi, tương tự như tất cả những gia đình bị sát hại trong vụ án Kim Xuyên, chết bởi cùng một thủ pháp.

Dường như hung thủ thật sự muốn dùng cách thức này để chứng minh lực lượng cảnh sát ngu dốt.

Đây là đang thị uy, cũng là sự chế giễu.

Phòng Chính Quân cảm thấy thất bại hơn bao giờ hết, ngoài thất bại ông còn cảm nhận được sự sợ hãi.

Trần Quốc Hoa nhìn ông chăm chú: “Lão Phòng, ông hãy nói thật cho tôi biết, cậu trai Lương Húc đã tới Cục của chúng ta lúc trước, rốt cuộc cậu ta là ai?”

Phòng Chính Quân không lên tiếng.

“Dù thế nào ông cũng phải nói rõ ngọn ngành với tôi chứ?” Trần Quốc Hoa bực bội rảo bước một vòng: “Con trai ông hỏi rõ ràng như thế, tôi ở trước mặt bao nhiêu người giữ thể diện lại cho ông! Tên họ Phòng kia, ông còn định chơi đánh đố với tôi?”

Phòng Chính Quân vẫn không nói gì.

Không biết qua bao lâu, ông ngẩng đầu lên như thể cầu xin: “Xem ngày mai đã, xem kết quả tra hỏi ngày mai đã có được không?”

Trần Quốc Hoa tức đến mức đẩy ông một cái: “Ông bảo tôi phải nói với Lý Thành Lập như thế nào đây? Nói với Lưu Thần như thế nào? Tôi cho ông biết, không phải chỉ có mình tôi có ý kiến mà trong lòng tất cả mọi người đều có ý kiến! Phòng Linh Xu nói không sai! Có chuyện gì thì nói ra cho mọi người biết, ông cứ giữ khư khư một mình thế là có ý gì?”

Phòng Chính Quân để mặc cho đối phương đẩy, bước lùi lại mấy bước rồi ông cắn răng nói: “Tôi cảm thấy người của mình có vấn đề.”

Trần Quốc Hoa nhìn ông chằm chằm: “Mẹ kiếp ông không còn gì để nói nên bắt đầu hắt nước bẩn đấy phỏng?”

“Lúc nên nói tôi sẽ nói, còn lúc chưa nên nói nếu ông muốn biết thì cứ tự đi điều tra.” Phòng Chính Quân đứng lại: “Lời tôi muốn nói chỉ có vậy, ông còn gì muốn hỏi không?”

Trần Quốc Hoa đang hỏi ông, Phòng Linh Xu cũng hỏi ông y như vậy. Chỉ có điều Trần Quốc Hoa hỏi thẳng thừng, còn Phòng Linh Xu hỏi một cách vòng vo.

Cuối tháng bảy, Lương Phong bị con trai của Lư Thế Cương lỡ tay gây thương tích dẫn đến tử vong, vụ việc tranh chấp dân sự này quả thật đã được giải quyết. Tuy tòa án còn đang làm thủ tục thẩm tra xử lí nhưng bên phía Cục Công an đã đệ trình hết những gì đáng lẽ phải nộp, không hề liên quan đến vấn đề hình sự.

Mặc dù vậy, với tư cách là người thân duy nhất của nạn nhân thì thái độ của Lương Húc nghĩ thế nào cũng thấy đáng ngờ. Hắn không hề làm ầm lên gây sự, như thể không phải bố hắn chết mà chỉ là bị một vết thương nhẹ.

Dưới tình huống thông thường kiểu gì thì người nhà cũng sẽ đến trước cửa Cục Công an làm ầm ĩ mấy ngày, phía bên bệnh viện cũng không thể bỏ qua, nếu kích động hơn một chút thì có khi còn chạy đến Văn phòng khiếu nại mấy lượt —— Lương Húc quá thấu tình đạt lý, thấu tình đạt lý đến độ hơi khác thường, mức độ cố tình gây sự của hắn bằng không.

Trước cửa Công ty vật liệu xây dựng Quảng Nguyên của Lư Thế Cương đến một vòng hoa hay một tấm biểu ngữ cũng không có, chỉ có thể nói một sinh viên đại học như Lương Húc thật sự có phẩm chất quá tốt.

Tốt đến mức ngày hôm nay nhớ lại có phần thái quá.

Phòng Linh Xu nói chuyện này với các đồng nghiệp trong Trung tâm Trinh sát hình sự, tất cả mọi người đều cười cậu: “Chú bị mấy vụ gây rối đồn công an và bệnh viện tẩy cmn não rồi hả? Nhờ chúng ta có thái độ tốt, hiệu suất làm việc cao nên khiến quần chúng hài lòng không được à? Nhà họ Lư đồng ý bồi thường cho cậu ta hai triệu ngay lập tức, đây không phải món tiền nhỏ đâu!”

Làm công chức nhà nước thế này không phải nên mong nhận được ít mấy vụ khiếu nại của nhân dân à? Chẳng lẽ đầu óc Phòng Linh Xu có vấn đề?

Ban đầu Phòng Linh Xu cũng cảm thấy có lẽ đầu óc mình hơi ngớ ngẩn.

Nếu như tối ngày hôm đó cậu không nhìn thấy nước mắt của Phòng Chính Quân.

Chẳng xa xôi gì mà chính là cuối tuần trước, Phòng Linh Xu lẻn vào phòng sách lấy trộm thuốc lá thì tình cờ trông thấy bố cậu cầm một quyển sổ gì đó đang lau nước mắt.

Phòng Chính Quân tỏ ra rất hoảng hốt, ông cố gắng bình tĩnh lại rồi không đợi con trai mở miệng đã tự mình nói trước: “Con bóp đầu cho bố một lúc, đầu bố đau quá đến mắt cũng xót.”

Ngay sau đó lại ra vẻ nghiêm mặt hỏi: “Lại vào lấy thuốc? Sao con chẳng học được cái gì tử tế thế?”

Phòng Linh Xu hoàn toàn không nhìn thấy rõ rốt cuộc món đồ trong tay bố cậu là cái gì. Sáng ngày hôm sau Phòng Chính Quân tới phòng lưu trữ trước tiên, Phòng Linh Xu lén lén lút lút hỏi Tiểu Tôn ở phòng lưu trữ: “Bố anh tới làm gì thế?”

“Có làm gì đâu? Chỉ là trả hồ sơ thôi.” Tiểu Tôn ở phòng lưu trữ hồ sơ ngơ ngác nói.

“Hồ sơ gì?”

“Anh hỏi ông ấy đó, vụ án dân sự lúc trước thôi.”

Phòng Linh Xu cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao.

Lương Phong và Phòng Chính Quân không quen biết, ít nhất Phòng Linh Xu không nhớ có một người chú như vậy. Tại sao Phòng Chính Quân lại cầm hồ sơ của ông ta rồi khóc?

Phòng Linh Xu chưa gặp Lương Húc, mấy ngày xảy ra vụ án dân sự đó cậu huấn luyện ở Bửu Kê, tiện thể ở lại chơi với mẹ cậu.

Phòng Chính Quân cũng không cho cậu đi làm phiền người nhà của đương sự. Có thể nói thế này, nếu như không xảy ra vụ án Khúc Giang thì Phòng Linh Xu không có bất kỳ lý do gì để đi quấy rầy Lương Húc đang chuẩn bị mở tang sự.

Vốn dĩ cậu cũng không định can thiệp vào vụ án đã có kết luận này.

Nhưng bây giờ bùng lên vụ án Khúc Giang, thân phận của người chết phức tạp, vừa là kẻ tình nghi của vụ án mở đầu ở Kim Xuyên, lại vừa mới trải qua một vụ tranh chấp dân sự.

Nếu như là ở Mỹ —— Không, ở bất kỳ nơi nào của Trung Quốc —— Không, chỉ cần lấy sự nghiêm túc và cẩn thận của Phòng Chính Quân thì chắc hẳn bước đầu tiên sẽ là móc nối ba vụ án này lại. Người ở xa thì liên quan ít, kẻ ở gần thì liên quan nhiều, đều là chuyện lớn chết người, thù hận của ai ít hơn ai?

Cái chết của bố Lương Húc, Lư Thiên Kiêu không thể trốn tránh trách nhiệm, nuôi không dạy là lỗi của cha, xét về mặt tình cảm Lương Húc có đầy đủ động cơ gây án. Nếu như hắn thật sự là hung thủ giết người thì chắc chắn hắn sẽ giết Lư Thiên Kiêu trước, sau đó sẽ giận chó đánh mèo với bố mẹ Lư Thiên Kiêu.

Kết luận sơ bộ của pháp y cũng hoàn toàn trùng khớp, người chết đầu tiên chính là Lư Thiên Kiêu, sau đó là mẹ cậu ta Trương Thu Ngọc, cuối cùng mới đến Lư Thế Cương.

Điều này không giống với vụ án giết người hàng loạt, nó có xu hướng giết người do tác động mạnh của cảm xúc cho nên trên người Lư Thế Cương mới xuất hiện dấu vết đánh đập.

Về phần tại sao hắn lại muốn mô phỏng theo thủ pháp gây án của vụ án Kim Xuyên thì Phòng Linh Xu vẫn chưa nghĩ ra. Có lẽ là Lương Húc muốn che mờ tầm mắt của mọi người, giá họa cho hung thủ của vụ án giết người hàng loạt còn chưa quy án.

Hẳn nhiên hắn sẽ phải là người bị đưa vào mục tiêu điều tra đầu tiên, sự bình tĩnh của hắn chính là điểm đáng nghi nhất.

Nhưng khéo làm sao, Phòng Chính Quân lại lảng tránh, Trần Quốc Hoa cũng đang giúp tránh né.

Hôm nay Phòng Linh Xu nói một tràng chung quy là muốn kéo ra vụ án dân sự này, trong mắt Phòng Linh Xu nó và vụ án Khúc Giang rõ ràng có vô số mối liên hệ, tra án điều trước tiên phải làm là điều tra từ những chi tiết gần nhất. Mà bố cậu và lãnh đạo lại đang cố hết sức che giấu mối liên quan giữa hai vụ án này, họ có hiềm nghi bao che rất lớn.

Bọn họ đang bao che cho Lương Húc.

Phòng Linh Xu không hiểu tại sao họ phải làm như vậy, cho nên cậu muốn hỏi.

“Con đi mua giúp bố chai nước.” Phòng Chính Quân nói.

Phòng Linh Xu không nhiều lời, đi tới cửa hàng tiện lợi mua hai chai Nông Phu Sơn Tuyền.

Phòng Chính Quân vặn nắp chai ra nhưng không uống mà chỉ bóp chai nhựa, nước trào ra khỏi miệng chai.

Tay ông dùng sức rất mạnh, một cột nước suối trong vắt bắn phụt ra ngoài.

“Nước đổ khó hốt, con thấy rồi chứ?” Phòng Chính Quân nói: “Có những lời khi đã nói ra khỏi miệng, con có muốn rút lại thì cũng đã muộn.”

“Nước thì sạch sẽ.” Phòng Linh Xu nói: “Nhưng con cảm thấy sự thật một khi bị che giấu sẽ để lộ ra ô uế.”

“Linh Xu, con còn trẻ, luôn cảm thấy chuyện gì cũng phải cho mọi người biết thì mới có thể tìm ra đáp án.” Tuy rằng người qua đường thưa thớt nhưng Phòng Chính Quân vẫn cố gắng hạ giọng xuống: “Dư luận là con dao hai lưỡi, chúng ta phải bảo vệ sự an toàn của quần chúng, cũng phải giữ được sự ổn định trong lòng dân. Không thể bắt chước theo Mỹ chuyện gì cũng rêu rao ra bên ngoài, cục diện trở nên rối rắm thì ai sẽ thu dọn?”

“Con đâu nói sẽ tìm phóng viên.” Phòng Linh Xu nói giọng vô tội.

“Phải, đừng nói là phóng viên, ngay đến trong Cục nếu không có chứng cứ thì con cũng không thể nghi ngờ bừa bãi. Làm chuyện gì cũng phải theo trình tự.”

Phòng Linh Xu yên lặng nhìn ông: “Bố, trước đây bố không như vậy.”

Phòng Chính Quân mấp máy môi trong chốc lát, cuối cùng chỉ vươn tay xoa mũ của con trai ông.

“Có một số việc bố không muốn nói vậy thì con sẽ không hỏi.” Phòng Linh Xu nói: “Chẳng mấy chốc sẽ có đáp án thôi.”

Hết chương 3.