Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 78: Kẻ điên thích tìm cái chết



Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ” khiến Dương Húc Minh cảm thấy hiếu kỳ, chẳng lẽ cô bé với kiểu nói chuyện toàn teen code này lại phát hiện cái gì ở trong căn nhà màu đỏ?

“Dương Húc Minh”: Muội còn con nít sao mà viết toàn ngôn ngữ teencode vậy huynh đọc không hiểu luôn?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: Mụi lớn rồi mà, nếu huynh không thích xì tin thì mụi sẽ bớt bớt lại nha!

“Dương Húc Minh”: Vậy tốt quá! Haha. Mà mụi nói bên trong nhà rất khủng khiếp? Khủng khiếp như thế nào?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Ngoại trừ hem cóa động vật dám đến gần căn nhà, thì anh hai của mụi còn phát hiện trong nhà cóa đồ ăn bị hư thúi.

Theo lý mà nói thì suốt ba năm, giòi bọ sẽ ăn sạch đồ ăn rồi. Nhưng đồ ăn trong nhà này chỉ bị hư thúi chứ hem cóa một con ruồi bọ nào tới ăn. Hiển nhiên là quỷ trong nhà hung dữ đến nỗi ruồi cũng hem dám đến đóa.

Mà trong nhà nè lại cúng bái một vị Bồ Tát kỳ quái. Anh hai mụi nói là ở Quý Châu chỉ có một ít người có tín ngưỡng đặc thù mới thờ phụng Bồ Tát, còn lại đa số đều không.

Những nhóm người cúng bái Bồ Tát ấy đa số đều cúng Bồ Tát tà đạo, chứ hem phải Quan Âm Bồ Tát bên Phật giáo nha. Nóa hình như là một loại quỷ yêu gì đó, giống kiểu Hoàng Bạch Hồ Liễu Hôi, rất tà đạo ák.

“Dương Húc Minh”: - Hoàng Bạch Hồ Liễu Hôi? Là cái gì?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Hoàng Bạch Hồ Liễu Hôi là tín ngưỡng của dân vùng Đông Bắc, khởi nguyên từ đông bắc dân gian tín ngưỡng, khởi nguyên từ Shaman giáo (*). Hồ Tiên là hồ ly, Hoàng Tiên là chồn, Bạch Tiên là con nhím. Liễu Tiên là rắn, Hôi Tiên là chuột.

(Chú thích: Shaman giáo là một hình thức tôn giáo cổ xưa thông qua những người môi giới để giao tiếp với thần linh, qua đó nhờ thần linh giúp đỡ những điều mình mong muốn. Shaman nghĩa là ông đồng, bắt nguồn từ chữ Smàn (tế tư) tiếng Tungus.)

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Truyền thuyết bảo rằng năm loại động vật này đã tu luyện thành tinh, có sức mạnh đáng sợ. Cho nên vùng Đông Bắc rất nhiều người cúng bái theo loại tà đạo này.

Mà ở Quý Châu này cũng có một loại tín ngưỡng tà đạo, huynh nghe nói đến Bà đồng chưa?

“Dương Húc Minh”: - Ừm.... Hình như chưa từng nghe thấy…

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Đó là một loại hoạt động mê tín, những người xưng là Bà đồng cốt tự nhận có thể nói chuyện với Bồ Tát, Vong hồn… Có thể mời Bồ Tát đến phù hộ bình an cho gia đình.

Nhưng mà những Bà đồng cốt này hoàn toàn là mời đến những Bồ Tát tà đạo không rõ lai lịch. Chẳng phù hộ được gì đâu, chỉ toàn lừa tiền thôi.

“Dương Húc Minh”: - Những loại bà đồng cốt với Bồ Tát lừa lọc này mà cũng có người tin hả?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Hiện tại thì đương nhiên còn rất ít người tin tưởng, nhưng vẫn là có.

Bác gái nhà muội bị bệnh giựt kinh phong, lâu lâu bị co giật run rẩy rồi bất tỉnh té ngã. Bác trai mới mời Bà đồng về trừ tà, mỗi lần đến là tốn mấy ngàn tệ.

Nhưng mắc cười ở chỗ Bà đồng kia là hàng xóm của bà ngoại mụi. Bà ngoại mụi chưa bao giờ nghe nói Bà đồng kế nhà biết bói toán lên đồng hay biết trừ tà cái gì, thế mà bác trai nhà mụi vẫn cứ tin theo, ai can ngăn gì cũng tuyệt đối không nghe.

“Dương Húc Minh”: - Bác của muội cũng thật là mê tín… Bất quá muội biết nhiều chuyện như vậy, muội thật sự là người Lục Bàn Thủy hả?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Mụi chính dân gốc Lục Bàn Thủy đây, nhưng mọi thứ là mụi nghe anh hai với mẹ mụi nói. Huynh hỏi điều này làm gì? Định đi gặp mặt mụi hả?

“Dương Húc Minh”: - Ha ha ha... Thôi, huynh không có hứng thú với muội.

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Xí, không hứng thú… Chắc huynh là pê đê hử?

À còn nữa, anh hai mụi kể là trong căn nhà đỏ ấy có một cái wan tài á! Để trên lầu lun. Trong wan tài có hình bóng một đứa trẻ, trên vách gỗ wan tài có nhiều vết cào bằng móng tay và vết máu nữa, khẳng định trước kia có một đứa bé bị nhốt chết ngạt ở trong í.

Dù sao căn nhà đỏ kia á, huynh đừng có đến gần. Anh hai mụi kiu chỗ đó tà ma quỷ quái, rất nguy hiểm nha!

“Dương Húc Minh”: - Muội có vẻ thích và nghe lời anh hai muội ghê! Hê hê.

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Thích cái giề, anh hai muội là thể loại con trai khô khan cộc lốc, tướng mạo bình thường. Mụi chỉ thích troai đẹp thui.

“Dương Húc Minh”: - Loại đàn ông con trai khô khan hả? Huynh cũng khô như ngói này. Hay là mụi đưa huynh tài khoản wechat của anh hai mụi đây, huynh kết bạn nói chuyện.

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Làm gì? Huynh là pê đê thật hử?

“Dương Húc Minh”: - Không, huynh chẳng qua thấy anh hai mụi hiểu rất rõ mấy chuyện ma quái linh dị, tò mò muốn làm quen nói chuyện thôi. Huynh cũng rất hiếu kỳ với những truyền thuyết linh dị, với những chuyện ma quỷ. Hai người cùng sở thích thì kết bạn trao đổi cũng là bình thường mà.

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Vậy huynh phải chờ vài bữa nữa, anh hai đang đi ra ngoài lấy tài liệu, vài ngày nữa mới về. Khi anh í về thì mụi sẽ hỏi xem anh hai có đồng ý kết bạn hay không nha?

“Dương Húc Minh”: - Anh hai mụi ra ngoài lấy tài liệu? Đi chỗ nào? Anh ta là thợ quay phim à?

“Em hăm phải Tiểu tiên nữ”: - Nghề nghiệp tạm thời không tiết lộ được nhoa. Nhưng chỗ anh í đi là Vương Quan Doanh, nếu huynh thực sự mún quen anh ta thì cứ tới đóa! Hí hí! Đi xe cao tốc hết hơn một giờ thui.

“Dương Húc Minh”: - ….

Nhìn thấy ba chữ Vương Quan doanh, trong lòng Dương Húc Minh bỗng nhiên giật thót. Một gương mặt xấu xí cay độc tựa hồ xuất hiện ngay trước mặt hắn, bên tai còn nghe được tiếng kèn chói tai quỷ dị…

... Anh hai của Tiểu Tiên Nữ này chắc không phải đi tìm chủ nhân đôi giày thêu đấy chứ? Thằng này là kẻ điên muốn tìm chết sao? Lúc trước thì đi khám phá căn nhà đỏ, hiện tại lại đi Vương Quan Doanh? Vì sao lần nào cũng liên quan đến mấy thứ đồ quái quỷ tà dị như vậy?

Dương Húc Minh chần chờ một lúc rồi trả lời:

- Vậy làm phiền muội nha, khi nào anh hai muội trở về thì nhờ muội giới thiệu chút xíu, huynh thật sự rất muốn gặp anh ta.

Ngay từ đầu Dương Húc Minh chỉ đơn thuần là hiếu kì, hiện tại thì đã thật sự coi trọng chuyện này. Trong lòng hắn có một loại trực giác cho rằng, anh của Tiểu Tiên Nữ lần này đi Vương Quan Doanh, tuyệt đối không phải là đi đến vùng nông thôn hóng mát.

Tên này hiểu rất rõ nhiều truyền thuyết ma quỷ linh dị, là một kẻ điên thích tìm chết, đi đến nơi như Vương Quan Doanh, không chừng là đi xác định mục tiêu quỷ quái gì đó.

Mặc dù Dương Húc Minh cũng không muốn đi Vương Quan Doanh tìm chủ cũ của đôi giày thêu, cũng không muốn liên quan đến cô dâu xấu xí trên kiệu hoa kia. Nhưng nếu hiểu rõ vấn đề thì càng tốt thôi. Biết đâu sau này lỡ cô dâu kia xuất hiện tấn công hắn thì có thể hắn sẽ có biện pháp đối phó.

Tám chuyện cùng cô bé Tiểu Tiên Nữ một lát, Dương Húc Minh chợt phát hiện mới đó mà đã gần mười hai giờ. Thế là hắn tùy tiện kiếm cớ nói tạm biệt với đối phương rồi sau đó log out khỏi diễn đàn bạch ngọc sách. c om.

Vương Quan Doanh còn xa xôi lắm, căn bản không ảnh hưởng tới hắn, cô dâu sát thủ kia có đến thì ít ra cũng còn có Lý Tử che chở, hắn không sợ. Nhưng trong nhà này còn có hai con Trành Quỷ, chính là tay sai của Lý Tử ngầm đồng ý cho phép đến để giết Dương Húc Minh, đây mới là nguy hiểm trước mắt cần ưu tiên xử lý.

Bỏ điện thoại xuống, Dương Húc Minh bắt đầu chuẩn bị mọi thứ theo như Sinh Tử Lục yêu cầu. Hắn đi vào phòng ngủ, thay bộ đồ đang mặc ra, bỏ lên giường rồi dùng chăn mền đắp kín, còn hắn mặc một bộ đồ khác đi ra ngoài phòng khách.

Nhét quyển nhật ký vào trong ngực, tay cầm cành liễu, Dương Húc Minh đem đôi giày thêu màu đỏ để ở giữa phòng khách.

Hắn hít một hơi thật sau, lưng dựa vào tường, dùng một cái đai lưng màu đỏ bịt kín mắt lại. Trong giây lát, thế giới của Dương Húc Minh chỉ còn một màu đen kịt…