Tất Cả Vì Em - Vũ Ngọc Hương

Chương 44



Những lời cay nghiệt cùng định kiến bà Kim Yến dành cho Vương Khải khiến hốc mắt Thanh Tú cay xè. Vành mắt chuyển đỏ, cô sụt sịt quay đi không muốn đôi co với bà. Cô thương anh vô cùng khi bị những lời này gán vào người. Anh không bao giờ là con người như vậy! Anh chưa từng cần bất cứ thứ gì ở cô, tất cả những gì anh làm với cô đều là sự cho đi. Cô luôn sợ anh từ chối những gì cô mang cho anh nên không dám thẳng thắn, thực lòng cô rất sợ.

Âm giọng run run cô khẽ nói:

– Bà… bà đã hiểu sai về anh Khải. Con không biết trong quá khứ anh ấy đã làm những gì, nhưng con biết anh ấy là người tốt, cũng đã cứu con nhiều lần, con mang ơn anh ấy.

Mọi lời giãi bày đều là vô nghĩa khi định kiến của bà dành cho anh sâu sắc như vậy, cô không nói thêm điều gì nữa. Mục đích cô đến đây là vì cửa hàng ở phố X, nhưng nếu cô dứt khoát xin bà chỉ khiến bà nghĩ xấu thêm về anh. Hơn nữa, nếu anh biết cô nói dối, chỉ sợ anh lại giận cô. Nếu anh không cần gì ở cô, thì có nghĩa là không cần.

Cô lắc đầu, gạt nước mắt đứng dậy nói:

– Cửa hàng ở phố X là con giấu anh ấy vì muốn giúp anh ấy, nếu biết anh ấy sẽ không nhận, nhưng bà đã nói vậy, con sẽ không cần đến nó nữa.

Cô chưa kịp quay đi, bà Yến đã kéo cô lại, đặt chùm chìa khóa vào tay cô, dịu giọng:

– Đấy là ta khuyên con nên tỉnh táo, còn những thứ này là của con, con muốn làm gì con làm, ta không muốn lỡ như ta có mệnh hệ gì lũ kia cướp mất của con. Cả những thứ khác, ta sẽ chuyển dần hết cho con.

Bà nội vẫn là thương cô rất nhiều, dù bà có giận cô nhưng vẫn lo lắng cho cô. Cô cảm kích cầm chùm chìa khóa, không muốn Mai biết chuyện nên nãy giờ cô đều bảo Mai ở ngoài kia chờ. Bất động sản của nhà họ Hoàng trải khắp, bà Yến chia ba phần cho ba người con trai, do đó tài sản của ba con cô sẽ đủ cho cô sống không cần nghĩ đến tiền, không tính đến năm phần trăm cổ phần của Hoàng Hải.

Không muốn Mai nghi ngờ, Thanh Tú chỉ bảo Mai đưa cô đi xem thêm mấy nơi, cuối cùng mới đến cửa hàng của nhà họ Hoàng. Cửa hàng có diện tích khoảng hai trăm mét vuông, được xây lên ba tầng, khi trước từng là một cửa hiệu thời trang sang chảnh. Cô gật gù xem xét, giải thích đơn giản với Mai:

– Cửa hiệu này là của một người quen của tôi, biết tôi tìm mặt bằng kinh doanh nên họ bảo tôi ghé qua xem có hợp hay không. Thực tình tôi vẫn còn hơi băn khoăn. Cô thấy sao?

Mai đã ưng ngay khi nhìn thấy nơi này, cô ta gật nhẹ:

– Tôi thấy rất tốt.

Thanh Tú mỉm cười hài lòng nói:

– Vậy chúng ta chọn nơi này, giá thuê cũng rẻ do là người quen, không cần hợp đồng, tôi sẽ trao đổi tiền thuê riêng với họ, nhưng cô đừng nói lại chuyện này với anh Khải được không?

Nhìn gò má ửng hồng của Thanh Tú, Mai im lặng thay lời đồng ý. Thanh Tú xoa hai tay vào nhau:

– Thống nhất vậy nhé! Cứ bảo với anh ấy, chúng ta đã tìm được một nơi phù hợp giá rẻ là được.

Vương Khải bận rộn như vậy, chắc hẳn anh sẽ không để ý tiểu tiết đâu! Cô gật gù với suy nghĩ này. Chuyện mặt bằng coi như xong, chỉ cần sửa sang lại một chút là được. Việc tiếp theo là tuyển nhân viên. Trước mắt chỉ cần khoảng mười người vào làm việc ở văn phòng đại diện này là đủ, sau nhiều việc bận rộn hơn sẽ tuyển thêm.

Chỉ là Thanh Tú phán đoán có chút sai lầm. Vương Khải đúng là không coi trọng tiểu tiết, nhưng với Thanh Tú, chỉ sợ anh có thể đếm được số tóc trên đầu cô. Ngay khi Mai báo cáo lại như lời Thanh Tú nói, anh đã đoán ra sự thật phía sau.

Tối hôm đó, sau bữa ăn Vương Khải cất dọn xong, anh nhíu mày nhìn Thanh Tú đang tỉ mỉ lột vỏ bưởi. Anh đã nhờ bác giúp việc bỏ vỏ bưởi sẵn bởi lẽ nhìn con dao trên tay cô anh không yên tâm.

Cô cong mắt cười nhìn anh, giơ miếng bưởi hồng bóng mời anh, khoe khoang:

– Em đã tìm được mặt bằng văn phòng rất ổn, ngày mai sẽ nhờ thợ đến sửa sang!

– Ừm. Tôi cũng đang muốn nói với em về nó đây.

Thanh Tú chột dạ, sắc mặt nhanh chóng chuyển màu ửng hồng tự tố cáo. Vương Khải không vui cầm miếng bưởi từ tay cô, đặt trở lại đĩa, nhẹ giọng hỏi:

– Tôi sẽ làm hợp đồng thuê cửa hàng với chủ của nó, được chứ?

Thanh Tú ấp úng, hiện tại chủ của nó vẫn là bà nội cô. Chuyện sang tên cũng không thể ngày một ngày hai được. Biết anh đã nhìn ra, cô đành thành thật:

– Bà nội em… là chủ của nó.