Tây Giang Nguyệt

Chương 2: Ô Vưu Tự



Rừng hạnh Giang Nam cách kinh thành hơn nghìn dặm, nhưng đôi khi nàng cũng hận quá ngắn, như thể chỉ cần chậm được một ngày, là có thể chậm một ngày đối mặt với sự thật sớm đã trở thành định cục*.

* định cục: Kết cục đã định sẵn, không thể thay đổi.

Quang cảnh dọc đường vẫn như ban đầu, chỉ là người cùng nàng ngắm núi nhìn sông, đã không ở bên, vừa nghĩ như thế, liền giơ roi vội vã, nhanh chóng đi.

Lúc nhanh lúc chậm đi đã hơn nửa tháng, Tây Sơn đã ngay trước mắt, nàng chạy tới chân núi vừa kịp lúc hoàng hôn. Ngẩng đầu nhìn thấy chỗ sườn núi ba chữ lớn chừng cái đấu "Ô Vưu Tự", nàng bỗng nhớ lại, Hãn Úc đã từng nói về nơi này với nàng, chỉ là nàng chưa từng đến. Vì vậy thả lỏng dây cương, leo bậc đi lên.

Cảnh chiều hôm mênh mang, núi xanh bóng cây đều hốt hoảng như vậy.

Đi vào trong chùa mới an ổn một chút.

Trong chùa rất tĩnh lặng, đàn hương lượn lờ, tiếng mõ đều đều, đều không giống cõi trần. Tân Di lấy hương ở trên bàn, chắp tay bái hạ, ngẩng đầu nhìn Bồ Tát hiền từ, lại chợt nghĩ: Nên cầu nguyện gì đây?

Trong lúc hoảng hốt, phảng phất có người tiến đến dâng hương, ở bên người nàng quỳ xuống, lạy ba lần, lặng lẽ đứng dậy nhìn cả nửa ngày, chợt hỏi: "Cô nương cũng đến cầu phúc sao?"

Âm thanh quen thuộc như vậy.. Tân Di vội vàng ngẩng đầu lên. Không phải, không phải hắn.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc trường sam màu xanh lam, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Y không nói gì, cũng tự có một loại khí độ ôn hòa.

Tân Di chậm rãi đứng lên, lại cười nói: "Đúng vậy."

Người trung niên cười nói: "Vì cố nhân cầu phúc?"

Tân Di gật gật đầu, lại lắc đầu, hoảng hốt chốc lát, cuối cùng nói không ra lời.

Người trung niên cũng không truy hỏi, chỉ cười nhẹ một cái, chắp tay xoay người, thuận miệng nói: "Chùa Ô Vưu cũng là ngôi chùa cổ nghìn năm rồi." Hắn dọc đường đi chỉ các vị la hán trong chùa, vị nào đa trí, vị nào thấy nhiều biết rộng, vị nào hiền từ. Tài ăn nói của hắn rất tốt, nhìn như thờ ơ, nhưng lại rủ rỉ bên tai, rất dễ nghe.

Tân Di không tự chủ được đi theo phía sau hắn.

Vòng qua tiền đường, đã đến hậu điện, trong phòng trà một bầu trà thơm thanh tịnh, hai chung trà, bên trong đầy trà. Tân Di cầm trong tay hơi chần chừ, nam tử đã cười nói: "Sao vậy, sợ có độc?"

Cho dù thật sự có kẻ tài dùng độc, người trong rừng hạnh có gì phải sợ? Lập tức hào khí bay vọt, trà làm rượu uống, ngửa đầu một hơi, hương trà vào miệng, trượt trong cổ họng, vào đến bụng. Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, rất nhiều chuyện không như ý, đều tựa như bị gột rửa đi, bật thốt lên: "Trà ngon!"

"Trà ngon lại để trâu uống?", người trung niên buồn cười.

Uống xong trà, lại động thủ chơi một ván cờ, ngươi tới ta đi, ngươi tiến ta lùi, một phen chém giết. Tân Di là tính tình trời sinh thanh đạm*, với kỳ đạo chỉ thủ vững, thế tiến công không có nhiều sắp xếp, lúc đầu còn có thể ngăn cản một vài, cuối cùng không thành thế cờ, lúc phân thắng bại nam tử lại đảo loạn quân cờ, cười nói: "Cô nương chí không ở chỗ này."

*thanh đạm: Thanh cao, lãnh đạm

Tân Di thấy hơi xấu hổ, nên chỉ nói: "Ta trên danh nghĩa là một y sĩ, từ Giang Nam qua đây, là bởi vì nghe nói có vị hôn thê của cố nhân sinh ra đã yếu, vừa hay thấy chùa này, hy vọng trời cao rủ lòng thương, thuốc đến bệnh trừ."

Người trung niên gật đầu tỏ ra đã hiểu.

Trong phòng phút chốc trở nên yên lặng, dường như có nhiều âm thanh lưu động trong không khí, chỉ là không phát ra tiếng, rất xa một trận gió thổi qua, mang tới rất nhiều hoa sắc son, từng đóa từng đóa, ở trong sắc chiều trầm xám chìm nổi.

Hương hoa cũng như say.

Người trung niên bỗng nhiên đứng dậy, dùng giọng nói trịnh trọng hỏi nàng: "Ví như ta mời cô nương tới gặp ta, cô có tới hay không?" Hắn không hỏi tên của nàng, lai lịch của nàng, chỉ hỏi, ví như hắn mời nàng tới gặp, nàng có thể nhận lời hay không.

Tân Di giương mắt nhìn hắn một hồi, mặt mày của hắn đều chìm trong bóng tối, bị hòa vào rất nhạt, thoạt nhìn càng giống như.. chữ "giống như" này làm cho nàng trong lòng cả kinh, lại cố gắng quên đi, nàng cũng dùng giọng nói trịnh trọng đáp lại hắn: "Ta.. có."

Đây là một lời hứa hẹn.

Nàng biết hắn là ai.

Hắn và Hãn Úc, mặt mũi dài giống nhau như vậy, cho dù vốn không quen biết, cũng có thể liếc mắt nhận ra là họ hàng máu mủ, huống chi bọn họ còn có duyên gặp mặt một lần.

Hai năm trước chính là hắn tới rừng hạnh đón Hãn Úc hồi kinh. Hắn tự nhận là đại ca của Hãn Úc, cũng mặc một bộ trường bào màu lam tao nhã như vậy, trầm tĩnh nói năng thận trọng, chỉ lộ nửa gương mặt, không hề xuống xe.

Đi gấp gáp như vậy, Hãn Úc vẫn còn nhớ đi tìm nàng, cầm tay nàng nói: "Tiểu sư tỷ, tỷ nhất định phải chờ ta, ta sẽ trở lại đón tỷ, ta sẽ cưới tỷ."

Nàng không lên tiếng, chỉ đứng ở ngưỡng cửa, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, dần dần liền không nhìn thấy, mà màu xám trầm gió lại thổi lên.

Hãn Úc hồi kinh vừa được nửa tháng, trong kinh liền truyền đến tin tức hoàng đế băng hà. Chắc là lão hoàng đế trước khi lâm chung muốn gặp con út một lần cuối, lại sợ dọc đường sinh chuyện, đặc biệt lệnh cho thái tử đến đón.

Đúng vậy khi đó hắn là thái tử, mà bây giờ, là đương kim thiên tử.

Nàng bằng lòng hắn, e rằng chỉ là bởi vì, nàng quyến luyến mặt mày của hắn, âm thanh của hắn, khuôn mặt ẩn trong bóng tối của hắn.. Thương nhớ này, bất quá là những tương tư khắc cốt ghi tâm thuở thiếu niên kia.

Nàng đã từng khổ sở chịu đựng năm tháng đằng đẵng như vậy, rốt cục một khắc khi nhìn thiệp mời kia, hối bất thành quân (quân lính tan rã).

Binh bại như núi đổ, hình dung rõ ràng như vậy.

Nàng bằng lòng đến kinh thành vì nữ tử may mắn đó xem mạch, nàng đáp ứng tình ý của người đàn ông này, nói cho cùng, cũng chỉ là muốn dựa vào hắn gần một chút, gần thêm chút nữa, giống như một kẻ chết chìm, liều mạng bắt lấy sợi rơm cuối cùng, cho là cơ hội và hy vọng duy nhất trong sinh mệnh, kỳ thực tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc.

Lại trằn trọc một đêm, ánh trăng lạnh như nước.