Tây Giang Nguyệt

Chương 5: Cung biến



Nếu như..

Trong rất nhiều năm về sau Tân Di đều muốn, nếu như thời gian dừng lại vào giờ khắc này, nàng và hắn dựa gần như thế, giữa hai bên thấy rõ ràng như vậy, hiểu rõ nhau như thế, không có nửa phần giấu giếm.

Nàng có thể hận hắn, nàng có thể yêu hắn, cũng có thể quay người ra đi, vĩnh viễn không nhìn lại, nàng còn có vô số khả năng, thế nhưng thời gian cuồn cuộn giống như nước chảy, nàng cuối cùng không có lựa chọn nào khác.

Đứng dậy đốt quỹ họa hương, đã là cây cuối cùng rồi.

Làn khói xanh nhạt lượn lờ bay lên, nàng ngồi quỳ trên bồ đoàn, thấy người thiếu niên nhiều năm trước kia lên điện tiếp chỉ, thay thiên tử tuần tra kinh kỳ. Khác với Hãn Úc trong rừng hạnh, hắn tiến thoái, biết lễ, hắn sát phạt quyết đoán, uy phong lẫm liệt, hắn cho là hắn làm mọi thứ đều chỉ vì đạt được thứ hắn muốn, phải đến sau cùng mới hiểu được, hắn chỉ là bị mọi người đẩy tới vị trí này.

Tân Di ánh mắt dừng trên người của hắn, từ Tề vương phủ đến Kim Loan điện, lại từ Kim Loan điện trở lại Tề vương phủ, hắn vội vàng xuyên qua hành lang gấp khúc dưới mái hiên, rồi nàng liền thấy thiếu nữ thần sắc hoảng hốt trước đó.

Trong cung đã định mùng năm tháng sau tiến cung.

Hắn an ủi nàng nói, hắn dù sao vẫn còn kịp chạy về.

Chạy về.. tiễn nàng tiến cung sao? Tân Di đổi chủ đề: "Đệ dẫn ta đi xem tiểu thư Lý gia đi!"

Xem mạch cho tiểu thư Lý gia, quả nhiên mạch đập không tốt, cần phải điều dưỡng lâu dài, cũng chỉ viết phương thuốc khẩn cấp, lại liệt kê thực đơn, phân phó thế này thế kia. Lý gia tiểu thư xuất thân tướng môn, nhưng tính tình lại ôn nhu yếu đuối, vui vẻ theo Hãn Úc gọi nàng "Tiểu sư tỷ", trọng âm ở trên hai chữ "Sư tỷ", Tân Di cũng chỉ tùy nàng.

Vừa muốn đưa hôn, vừa muốn đón dâu, Tề vương phủ một phen rối loạn, Tân Di chỉ lo tiễn Hãn Úc rời Kinh. Lúc này đã đầu hạ, trên phố Trường An phồn hoa như gấm, mà lúc đó hắn cùng với nàng, rốt cục cách nhiều người như vậy, suốt đường không nói gì, cho đến lúc sắp chia tay, cũng chỉ nói: "Bảo trọng."

Đứng ở cửa thành, nhìn bóng người càng ngày càng nhỏ, cuối cũng không thấy nữa, nàng vẫn ở chỗ này, không biết đứng bao lâu, mặt trời đỏ lặn về tây, sắc chiều lan tràn, ngôi sao nhỏ bé xa xôi giống như tương lai mờ mịt chưa thể biết của hắn và nàng.

Rốt cuộc thở dài một hơi.

Mê man trở về vương phủ, mơ hồ nghe được phong thanh, nói là biên cảnh xảy ra chuyện, Lý tướng quân không kịp đợi con gái lấy chồng đã vội vã điểm binh xuất phát, e cũng là ý của Hãn Úc, nàng cũng không để trong lòng.

Đến ngày mùng năm tháng tư, trời chưa sáng nàng đã bị đánh thức, vẽ lông mày, trang điểm, tô son, cuối cùng mặc vào giá y nặng nề, mà lúc này, Hãn Úc còn chưa chạy về.

Có lẽ là không chạy về nữa.

Sáng sớm sương mù lãng đãng, nàng bước lên kiệu, xuyên qua Đông Môn, từ cửa nách mà vào, đi được nhất tiễn chi địa (*), chờ người khiêng kiệu đến thay, thế nhưng đợi rất lâu rồi kiệu cũng không đi. Cách màn kiệu xa xa thấy có người tới, Tân Di ngồi ngay ngắn bất động, thế nhưng da thịt run rẩy, nàng bỗng nhiên hiểu ra là ai tới.

(*) thành ngữ ý là cổ nhân dùng chiều dài tên bắn để ước lượng, mỗi tiễn khoảng cách ước chừng một trăm ba mươi bước. Tương đương với khoảng cách bắn một tên. Ví với cách nhau không xa.

Nàng bỗng nhiên hiểu tự mình sa vào một cái bẫy ra sao.

Có người mượn nàng dẫn hoàng đế đến đây, trong lúc vội vã, thủ vệ tất không chu toàn, mà loạn tiễn không có mắt, chỉ đợi hắn đến gần, trong vòng trăm bước, tuyệt thể không sống.

Có lẽ cũng vẫn là ý của Hãn Úc.

Đều nói đệ tử trong rừng hạnh y thuật hạng nhất, công phu sa sút, thế nhưng người giang hồ dẫu có sa sút suy đồi cũng vẫn là người giang hồ, đối với nguy hiểm và máu tanh có mẫn cảm tự nhiên, nàng đương nhiên biết mình còn kịp đi, thế nhưng nàng cảm thấy mệt, mệt vô cùng.

Nếu quả thực như vậy, nếu quả thực người nhất định phải giết ta.. Nàng bỗng cười một cái ngay trước khi bóng tên đầy trời rơi xuống.

Quỹ họa hương cháy đến đoạn cuối.

Một đốm lửa kéo dài hơi tàn, Lục Tân Di có thể thấy người thiếu nữ kia bình yên nhắm mắt lại, nàng muốn đẩy cô ấy nói "Đi mau", nhưng đã không kịp, tay nàng xuyên qua bụi năm tháng, một khắc đầu ngón tay của nàng chạm được sợi tóc của cô ấy kia, trận thế đã phát động rồi.

Cường cung kình nỏ, tên như mưa rơi.

Ánh mắt Tân Di dời đi, vướng vít trên người thiếu niên đã lao như tên suốt ba ngày bốn đêm kia, khuôn mặt của hắn tái nhợt tựa như lúc ban đầu bọn họ gặp, thậm chí còn tiều tụy hơn một ít, ánh mắt của hắn vẫn đen như vậy, đen đến mức như tro tàn từng bị hỏa diễm thiêu đốt.

Thế nhưng hắn không đến kịp, không kịp khiến bọn họ dừng tay, không kịp rút kiếm ra, hắn chỉ có thể lướt qua mọi người, phi thân xuống ngựa, ôm thiếu nữ trong kiệu ngã nhào xuống đất.

Nỗi khổ vạn tiễn xuyên tâm, hắn lấy thân đỡ lấy.

Đó là lần cuối cùng hắn không nuốt lời với nàng, hắn đã trở về. Chỉ là giá như thời gian có thể quay lại, hoặc giả nàng thà rằng hắn lại nuốt lời lần nữa.

Mà khi đó nàng chỉ kinh ngạc nhìn hắn, toàn tâm toàn ý mà nhìn hắn. Nàng không thấy Vũ Lâm quân nhanh chóng chạy tới, không có thời gian suy nghĩ vì sao bọn họ tới nhanh hơn nhiều so với dự liệu, cũng không nghe thấy tiếng thở dài của hoàng đế, nàng không thấy gì cả, không nghe thấy gì cả, nàng chỉ vụng về giơ tay lên, muốn che đi vết thương chảy máu ào ạt.

Nhưng mà máu đỏ tươi lại từ giữa kẽ tay của nàng trào ra, từng mảng lớn đậm màu tràn ra trên giá y của nàng.

Nàng cố gắng gọi tên hắn một lần, nhưng chỉ ngưng thành khẩu hình, không phát ra tiếng.

Nàng bèn cho là mình đang mơ, nhất định là đang trong mộng, nhưng là giấc mộng này, vì sao rõ ràng đến đáng sợ như vậy? Nàng thậm chí có thể nghe tiếng Hãn Úc, hắn cố hết sức ngẩng đầu lên, hắn nói tiểu sư tỷ, ta vẫn là không bỏ được nàng.

Có vô số lời muốn nói cho nàng, thế nhưng đều chặn ở ngực, còn lại câu này: Tiểu sư tỷ, ta vẫn là không bỏ được nàng.

Hắn trù tính chu toàn như thế, ẩn nhẫn vất vả, triều thần giao hảo với hắn như vậy, Lý tướng quân càng thề chết theo, ngay cả mật chỉ của tiên hoàng đều đã chuẩn bị xong, kéo một phát là di chuyển được toàn bộ, hắn chỉ cần một thời cơ, thế nhưng kết quả, rốt cục vẫn là không nỡ bỏ.

Nước đã đến chân mới biết được có bao nhiêu luyến tiếc, không nỡ để nàng gả cho nam nhân khác, không nỡ để nàng vì hắn mạo hiểm, không nỡ để nàng đi tìm chết.

Khởi điểm chỉ là hắn diễn một tuồng kịch, hắn đặt một cái bẫy, bắt đầu từ cái nhìn của hoàng huynh đối với tiểu sư tỷ kia, hắn ý thức được đó là một cơ hội vô cùng tốt, ngầm vào hậu cung hoàng huynh, hắn có thể nắm được sinh hoạt thường ngày của y, nhất cử nhất động, hắn sẽ có cơ hội lựa chọn thời cơ tốt nhất.

Hắn liền ân cần nói với tiểu sư tỷ, hắn nói hắn sẽ nhớ kỹ nàng, hắn nói sẽ lấy nàng, để cho nàng chờ hắn, tha thiết, chân tâm thật ý.

Đó là khởi đầu của một kế hoạch, hắn cho là mình có thể toàn thân trở ra.

Nhưng hắn chợt nhớ tới, nếu như từ đầu đến cuối đều là giả phượng hư hoàng, như vậy ai khiến hắn ở trong vườn trồng mộc lan sơn thủy trùng điệp, ai khiến hắn lúc bày giấy viết thư tư niệm như suối trào, ai khiến hắn lúc gió thu vừa thổi nhớ là thời điểm tốt nhất để thu thập hoa quế, ủ thành rượu ngon nhất, cho ngựa giỏi đưa tới Giang Nam?

Là ai, khiến hắn trong đêm khuya vẽ đi vẽ lại hình ảnh, vẽ rồi lại đốt, đốt rồi lại vẽ? Hắn cười chính mình giả vờ si tình đến tẩu hỏa nhập ma, nhưng mà vì sao dưới ngòi bút, một cái nhăn mày một tiếng cười, đều trông rất sống động?

Hắn căn bản không cần làm nhiều lần, bởi vì nàng sớm đã khăng khăng một mực, mà hắn sai lầm coi đây là cái cớ.

Một cái bẫy hoang đường làm sao, hắn đã tự vây lấy chính mình.

Năm tháng ở trên giang hồ, chút thời gian muốn làm gì thì làm này, những nhiệt huyết sôi nổi còn trẻ, hắn cho là hắn không lưu luyến, cho là hắn không nhớ, không quan tâm, thì ra tất cả đều biến thành chiếc kim trong lòng, mỗi một phút mỗi một giây đều đâm đến đau đớn.

Nàng là quá khứ của hắn, là người đầu tiên hắn động lòng, rõ ràng mỗi một lời đều phát ra từ đáy lòng, lại cho rằng, chẳng qua là sắp xếp cần thiết.

Bố trí một ván cờ tuyệt diệu, lúc mưu đồ lý trí như vậy, bình tĩnh như vậy, ung dung như vậy, từng việc nhỏ không đáng kể đều tính toán nhịp nhàng ăn khớp, nhưng đến tận mắt chứng kiến, mới phát hiện mình không bỏ được.

Hắn hiểu rõ nàng như vậy, lại không nhìn rõ chính mình.

Vì thế khi hắn thay thiên tử tuần tra bên ngoài, khi hắn bỗng nhiên được tin Lý tương quân tự ý chủ trương điều động đại quân, khi hắn biết được chín cửa bị phong tỏa, khi hắn đoán được nguyên nhân bọn họ phát động trước - là sự tồn tại của nàng, kẽ hở lớn nhất trong quan hệ thông gia của hắn cùng với Lý gia. Thì ra mỗi người đều thấy rõ ràng hơn hắn.

Khi hắn hốt hoảng chạy về, khi hắn lại không có lựa chọn nào khác, giữa lúc sinh tử hoàn toàn không có đường lui, chỉ còn lại bản năng của con người.

Vi sơn cửu nhận, công khuy nhất quỹ. (*)

(*) Thư Kinh: "Vi san cửu nhận, công khuy nhất quỹ" (Lữ Ngao) Đắp núi cao chín nhận, còn thiếu một sọt đất là xong việc, tức núi đắp đã cao nhưng lại thiếu sọt đất cuối cùng, việc sắp thành lại hỏng.

Bản năng ngu xuẩn như vậy, nhất định bị tất cả kẻ có âm mưu dã tâm từ cổ chí kim cười nhạo, nhưng hắn cuối cùng vẫn kịp, kịp nhìn nàng một lần cuối.

Con người thì ra thâm tình hơn bản thân nghĩ.

Tân Di ôm lấy thi thể của hắn, một giọt lệ cũng không có, một câu nói cũng không có.

Mũ phượng khăn quàng vai, đều như khóc ra máu.

Khói tan, mây tản, sinh tử chi thương.

Một cây quỹ họa hương cuối cùng trên giang hồ bị nước mắt làm ướt nhẹp. Tương truyền quỹ họa hương có thể khiến cho thời gian quay lại, làm cho hết thảy hối hận của con người trở lại quá khứ, nhưng kỳ thật cũng không thể.

Hết thảy đã phát sinh, đã trôi vào quá khứ, đều không thể thay đổi, chỉ có thể hết lần này đến lần khác chứng kiến thời gian tựa mây khói đi qua, chứng kiến hắn hết lần này đến lần khác gục trước mặt nàng, chứng kiến hắn ngẩng mặt, cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, hắn nói tiểu sư tỷ, ta vẫn là không bỏ được nàng.

Thời gian qua lâu như vậy, mới có nước mắt, thi nhau trút xuống.