Tay Phải

Chương 1-1: Lời dẫn



Mùng 5 tháng 6 năm 2015, nhiệt độ không khí cùng thị trường chứng khoán của Thâm Quyến đều không ngừng đua nhau tăng mạnh.

"Phó! Chuyện quan trọng nhắc lại ba lần, đã vượt 5000 điểm, toàn bộ cổ phiếu trong tay bán sạch! Bán sạch! Bán sạch!", âm thanh phát ra từ loa điện thoại nghe thì giống như thoải mái, nhưng lại mang theo một cảm giác kiên định, không cho người ngờ vực.

"Frank, không thể chờ qua 6124 sao? Cả thế giới giống như chỉ có mình anh kiên trì bán vội như vậy." Phó Xung nhìn trên màn hình, nhìn đến tốc độ quỹ tăng trưởng và số dư kinh người trong tài khoản mà tim anh không ngừng đập mạnh, con chuột đã đặt ở nút bán lại dần chậm chạp, do dự không nỡ bấm vào.

"Phó, còn nhớ chuyện thị trường chứng khoán bảy năm trước anh từng kể qua cho chú không? Năm nay thị trường khắc nghiệt hơn những năm trước, một khi trượt chân cũng không phải chỉ là chuyện của bảy năm, anh nghỉ chơi, chú quyết định cho sớm." Giọng nói đầu dây bên kia chuyển sang thận trọng không ít.

Phó Xung không do dự nữa, màu đỏ trên màn hình không ngừng dâng cao như núi lửa phun trào, anh nắm chắc cơ hội, nhanh chóng bán toàn bộ số cổ phần trong tài khoản. Nhìn chỗ cổ phiếu bao năm ấp ủ cuối cùng cũng biến mất, Phó Xung thở phào một cái. Anh đưa mắt nhìn về số dư trong tài khoản chính, con số to lớn nhất thời khiến não anh trống rỗng. Anh nhớ tới chủ nhân thật sự của tài khoản, nhớ tới dáng người cao lớn lạnh lùng của hắn.

Anh như nghe được thanh âm từ tính trầm thấp lại một lần nữa vang lên bên tai: "Em muốn mạng của anh, anh cho em, em không muốn tiền của anh, anh cũng muốn cho em! Phó Xung, em phải sống thật tốt cho anh—–"

Phó Xung chậm rãi nhắm lại hai mắt đang hơi chua lên. Bình tĩnh một lát, anh mở ra tài khoản mang tên chính mình, cũng đem toàn bộ cổ phiếu trong đó bán sạch.

Một tuần sau, chỉ số chứng khoán Thượng Hải giảm mạnh từ mức 5178. Sự sụp đổ kinh hoàng khó hiểu này của thị trường chứng khoán gần như xóa sổ tài sản của vô số người chỉ trong hơn một tháng.

Tháng tám Hong Kong oi bức dị thường, nhiệt độ cao, cho dù là đêm khuya cũng không có chút dấu hiệu thuyên giảm.

Một mình Phó Xung loanh quanh trong những con hẻm của vịnh Causeway, không phương hướng, cũng chả có mục đích. Trong di động của anh còn tin nhắn chị gái buổi sáng gửi qua: "Xung nhi, Lâm Nguyên được giảm án, ra tù rồi."

Thời điểm nhận được tin nhắn, Phó Xung đang ở công ty chờ đến giờ tan tầm. Thuyên An vừa gọi điện, hẹn anh buổi tối cùng nhau đi ăn cơm, sau đó đi xem bộ phim đang rất ăn khách "Monster Catch". Thuyên An vẫn luôn theo đuổi anh, Phó Xung lại chậm chạp không hạ nổi quyết tâm ở cùng y. Frank nói anh mắc phải hội chứng trốn chạy tình yêu, cho dù kiểu đàn ông nào theo đuổi anh thì cuối cùng anh vẫn luôn muốn thoát ra.

Thật là trốn yêu sao? Phó Xung không biết đã bao lần cuời khổ tự hỏi, hỏi về sự rộng lớn của khoảng cách trên bầu trời đêm vô tận. Có lẽ, ngay cả Phó Xung cũng không biết, thật ra anh không phải là đang trốn tránh, mà là linh hồn không biết từ bao giờ vẫn luôn mang một trạng thái chờ đợi.

Anh bảo Thuyên An mình có chuyện gấp muốn đi Hong Kong, bữa tối cùng xem phim chỉ có thể gửi y một lời xin lỗi.

Thật ra anh cũng không biết mình rốt cuộc muốn đi Hong Kong để làm gì, chỉ biết là thời điểm nhìn đến hai chữ Lâm Nguyên, anh như mất hồn mất vía. Mà Hong Kong, giống như chứa đựng ký ức đẹp nhất của hai người bọn họ.

Bất tri bất giác đã đến Quảng trường Thời đại, dù đã gần đêm, trên đường dòng người vẫn ùn ùn, xe cộ chạy như nước chảy, thành thị phồn hoa nhất Đông Phương quả nhiên không phân biệt ngày đêm, ngập trong vàng son. Anh nhìn những khung cảnh đường phố quen thuộc, những lối vào tàu điện ngầm và những chiếc thang cuốn dài trong các trung tâm mua sắm, dường như lại nhìn thấy cảnh giao thừa cách đây vài năm. Đám đông cuồng hoan chen chúc, những con phố đầy màu sắc và pháo hoa rực sáng trên bầu trời. Mọi người cùng đếm ngược "4, 3, 2, 1, chúc mừng năm mới", cùng hô to, cùng ôm chặt nhau nghênh đón năm mới.

Phó Xung cười cười, gió đêm mang theo hơi nóng ẩm ướt phất qua má môi anh, cảm giác như đêm giao thừa năm ấy, người đàn ông độc đoán lại nhẹ nhàng đang khẽ hôn anh. Trong phút chốc, Phó Xung thấy một làn sương mỏng ẩm ướt trong mắt mình, bao nhiêu chuyện cũ không ai nhắc lại lại rành rành hiện lên trước mắt, ùa lên trong lòng.