Tay Trái Một Con Gà Tay Phải Một Con Vịt

Chương 3: Gà vịt gặp nhau



Dung Lạc không chờ đến khi biến thành gà rớt vào nồi canh, trong lúc mơ màng hồ đồ chụp được một người rồi mới thiếp đi, chờ khi nàng tỉnh lại thì mới thật sự là khiếp sợ, không ngờ nàng lại đang bay trên mặt biển, trường hợp này thật sự là chưa bao giờ gặp phải.

Nàng lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo lại một chút, sau khi nhìn sang bên cạnh, ôi không phải chính là tiểu soái ca thỉnh thoảng lại e thẹn nhìn về hướng mình ban nãy hay sao? “Ngươi là ai?” Nàng hiếu kỳ nói.

“Tại hạ Ngôn Nhai… chủ nhân yến tiệc vừa rồi chính là phụ mẫu của ta, cô nương, ngươi…là bằng hữu của vị khách mời nào… Tại hạ rất ít khi ra cửa, thật sự không quen biết được mấy người…” Hắn lúc mở miệng nói chuyện cũng không dám nhìn nàng, chỉ cúi đầu ấp úng.

Một nam yêu thẹn thùng như vậy lần đầu tiên Dung Lạc mới gặp phải, cho nên cảm thấy rất thú vị, nhịn không được liền sinh ra tâm tư muốn trêu chọc hắn, nàng tiến đến bên cạnh hắn, hỏi: “Ta là nữ nhi Đa gia ở núi Thương Ngô, là kê tinh, còn ngươi là gì vậy?”

Ngôn Nhai tuy rằng ít khi bước ra ngoài nhưng cũng không phải chưa từng đọc sách, Đa gia ở núi Thương Ngô, chính là một gia tộc lớn rất mạnh mẽ… phụ mẫu hắn cũng chưa chắc có thể đánh thắng. Bọn họ có thể mời được người của Đa gia đến sao? Thật là khó mà tưởng tượng.

“Thì ra là đa cô nương, tại hạ… ta là một con vịt… Năm nay 300 tuổi…” Không hiểu vì sao sau khi nói ra mình là một con vịt, hắn lại càng cảm thấy thẹn thùng hơn…

“300 tuổi… Vịt… thì ra là một chú vịt con à, ta đã một ngàn tuổi, lợi hại hơn ngươi nhiều lắm đấy, ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ biết không?!” Nàng vừa nói vừa giơ tay, bắt đầu nghiên cứu diện mạo của chú vịt con này: “Trước kia ta chưa từng chơi với vịt bao giờ, ừm… Ngươi cũng thật là đẹp mắt, tộc vịt của ngươi ai cũng đẹp như vậy sao?”

Ngôn Nhai bị nắm cằm, khuôn mặt đỏ tới mang tai: “Đa cô nương, có phải là đã uống quá chén rồi không… rượu mà nhà ta ủ không thể uống một lần quá nhiều, ta dự định đưa người về phủ giải rượu…”

Dung Lạc không tin: “Ta lớn như vậy còn chưa từng uống sai bao giờ, ngươi không cần hù doạ ta,” nàng lại tiếp tục nghiên cứu khuôn mặt hắn, khuôn mặt non nớt, đôi mắt hơi cúi xuống thật là xinh đẹp, lông mi thật dài, chiếc mũi rất thẳng, đôi môi cũng có vẻ rất mềm mại… “Cái gì Đa cô nương chứ, gọi tỷ tỷ!”

Mắt thấy móng vuốt của vị tiên nữ này sắp gửi vào trong miệng mình, Ngôn Nhai vừa thẹn thùng vừa hốt hoảng, có phải mình đang bị người ta sàm sỡ không, nhưng mà tiên nữ tỷ tỷ này đã uống quá nhiều, nói như vậy, chẳng phải là mình mới đang sàm sỡ người ta sao?

Hắn cuống quít chụp lấy tay nàng, nói với nàng: “Vậy… Đa tỷ tỷ, ta thật sự không lừa ngươi, rượu của nhà ta là được ủ từ quả vô mộng, tiểu yêu bình thường chỉ cần uống ba ly là có thể ngủ ba ngày ba đêm, tỷ tỷ… tu vi tương đối cao, nhưng mà có lẽ cũng phải say khướt suốt một ngày…”