Tay Trái Một Con Gà Tay Phải Một Con Vịt

Chương 7: Vịt vịt thương tâm



Dung Lạc chạy không bao xa thì đã gặp phụ thân vừa tới, liền chột dạ cúi đầu, phụ thân nàng là người phương nào? Liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng vừa song tu với người khác, tức giận không thể đè nén, muốn đi tính sổ. Dung Lạc vội vàng kéo ông ta lại: “ Phụ thân, không phải đâu… người đừng kích động, là con bắt nạt người ta thôi, hắn mới 300 tuổi…”

Dung Hoà khuôn mặt đỏ bừng, 300 tuổi, chẳng lẽ là tên cháu trai độc đinh của Ngôn gia sao? Nếu vậy truyền ra ngoài cũng thật là mất mặt, tiểu cô nương nhà hắn đã một ngàn, lại đi lừa một con vịt con miệng còn hôi sữa. Ông ta không xác định hỏi: “… Thật sự không phải hắn bắt nạt con?”

Dung Lạc tiếp tục cúi đầu giả làm chim cút: “Thật …”

Dung Hoà chột dạ liếc trái liếc phải mấy lần, giống như đang muốn xác định có người nào khác không, sau đó kéo đại cô nương nhà mình đi: “Vậy chúng ta mau về nhà đi thôi.”

Trở về động phủ Thương Ngô Sơn, phụ thân và mẫu thân nàng đều lẩm nhẩm lầm nhầm một trận, mẫu thân nàng lại không có vẻ gì buồn phiền: “Hơn trăm tuổi thì làm sao chứ? Cô nương nhà ta từ dung mạo đến tu vi, nơi nào kém? Không nhìn thấy người cầu thân xếp hàng đến nơi nào, Ngôn gia nhà họ cho dù muốn chúng ta chịu trách nhiệm này, chúng ta cũng chưa chắc đồng ý.”

Mẫu thân không chột dạ, chính nàng liền là một chút chột dạ, đồng thời cũng có một chút lưỡng lự, mình bắt nạt người ta xong lại bỏ chạy, có phải là không phúc hậu không? Nhưng mà Ngôn gia ở trên biển, một mình nàng không quá dám đi, nghĩ lại khoảng cách sơn hải xa nhau, nói không chừng sau này cũng không gặp mặt, tuy rằng có chút luyến tiếc đệ đệ anh tuấn kia, nhưng ít nhất không ai tìm nàng tính sổ. Vì thế ở nhà đóng cửa nghĩ lại chưa được mấy ngày, lại vui vui vẻ vẻ đi ra ngoài chơi.

Thật ra nói sơn hải cách xa nhau sẽ không gặp lại thì cũng không đến mức, bởi vì đệ đệ vịt nhãi con kia không bao lâu đã tới Thương Ngô Sơn, chỉ tiếc còn chưa tới được động phủ Dung gia đã bị đội ngũ cầu thân trước mắt chặn đường, có một ít còn gây gổ tại chỗ.

“Dung Lạc tiểu thư sẽ không gả cho ngươi, nàng đã từng nói thích loại hình của ta nhất, phong lưu lãng mạn, lúc ở bên cạnh ta thời thời khắc khắc đều rất vui vẻ!”

“Ngươi đánh rắm! Dung Lạc tiểu thư nói, nàng chỉ thích một mình ta, một người có thể đánh mười người!”

“Thôi, các ngươi đều trở về đi, Dung Lạc tiểu thư cùng ta ngắm cảnh Thương Ngô Sơn, nói chuyện hạnh phúc nhất không gì hơn nắm tay cùng ta đi du ngoạn.”

“Dung Lạc tiểu thư ngồi trên nhánh cây cao ngắm trăng với ta…”

Khuôn mặt Ngôn Nhai dần dần tái đi.

Thật ra thì Dung Lạc hiện tại cũng không hề hái hoa ngắt cỏ nữa, có thể bởi vì đã chọc vào việc lớn, nhớ tới những lời dạy dỗ, lại sợ chọc thêm những đối tượng khác thì không hay, cho nên mới chột dạ chỉ ăn ăn uống uống rồi nghe khúc xem diễn mà thôi. Ngặt nỗi trước kia trêu chọc hoa cỏ quá nhiều, một chốc một lát vẫn còn chưa tán xong, lúc này mới khiến tám hồn bé nhỏ của vịt đệ đệ bị tổn thương.

Ngôn Nhai xoay người trở về Trường Lưu Hải, lần này vừa đi chính là 700 năm.