Tay Trong Tay - Hand In Hand

Chương 1: Đẹp trai đâu dễ đến gần



7h tối: Tại Võ đường Thanh Niên, lớp Taekwondo lứa tuổi 12-14.

Buổi tập ca tối nay của võ đường náo loạn một hồi bởi Vũ Anh, thằng bé mới bước vào giai đoạn khởi động đã kêu la thảm thiết. Giang Yến lập tức cho dừng buổi tập và kiểm tra tình trạng của Vũ Anh. Trên trán thằng bé đã lấm tấm những giọt mồ hôi to như hạt đậu xanh và liên tục kêu đau quanh rốn. Nhìn thằng bé nằm vật ra rồi co rúm người vì đau, Giang Yến vô cùng lo lắng, đoán chừng thằng bé có thể bị đau ruột thừa, dù là gì đi nữa thì lúc này không thể chậm chễ phải đưa thằng bé đi viện gấp. Cô vội gọi thầy Toàn hỗ trợ, hai người không thay võ phục, cứ thế đưa thằng bé ra xe tức tốc phi thẳng đến Bệnh viện Nhân dân số 1.

Vào tới viện, thằng bé nhanh chóng được bác sỹ chuẩn đoán viêm ruột thừa và đưa vào phòng phẫu thuật. Sau hơn một tiếng đồng hồ mổ nội soi, Vũ Anh được đẩy về phòng hậu phẫu để theo dõi. Lúc này Giang Yến vẫn túc trực cùng người nhà Vũ Anh, cô cũng rất lo lắng cho sức khỏe của cậu học trò nhỏ nên kiên trì chờ đến khi ca mổ hoàn thành mới thôi.

Tôn Ninh là bác sĩ ngoại khoa mổ chính trong ca mổ hôm nay. Dời khỏi phòng phẫu thuật anh gặp người nhà bệnh nhân. Thông báo tình hình ca mổ thành công cho họ, anh nhận được cái bắt tay mạnh mẽ và lời cảm ơn tới tấp. Tôn Ninh từ tốn đáp lễ và quay người dời đi, đây vốn là trách nhiệm của người bác sỹ, ca mổ cũng khá đơn giản chưa đến mức rút cạn sức lực của anh, chưa kể ngày hôm nay anh đã có ba ca tiểu phẫu rồi.

Giang Yến chú ý tới Tôn Ninh ngay từ lúc anh bước ra. Bộ đồ phẫu thuật mầu xanh lá ngắn tay làm lộ ra nước da trắng trẻo và vóc dáng cân đối, khỏe khoắn. Dù đeo khẩu trang chỉ lộ ra đôi mắt sau cặp kính thanh mảnh, nhưng trực giác phụ nữ đã mách bảo Giang Yến người này chắc chắn rất đẹp trai. Lắng nghe không xót một lời anh nói với bố mẹ Vũ Anh, giọng nói trầm ấm rất êm tai, chứng kiến tác phong chuyên nghiệp, cử chỉ nhã nhặn của anh với họ, bất giác Giang Yến lẽo đẽo đi sau anh về phòng bác sỹ, đi theo tiếng lòng đang thôi thúc mạnh mẽ trong cô. Nhìn dáng vẻ cô lúc này không khác gì fan girl đu Idol bất chấp, hành động mà trước nay cô chưa từng làm qua.

Tôn Ninh về phòng, tháo khẩu trang cho vào sọt rác phía dưới chân bàn làm việc, chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, Giang Yến đã gõ gõ cánh cửa và cất lời: "Bác sỹ, cho em hỏi mấy câu được không ạ?" Tôn Ninh quay lại thấy một cô gái cao ráo, khuôn mặt nhỏ nhỏ, thanh thanh mặc võ phục, anh loáng thoáng thấy trong số người nhà bệnh nhân khi nãy nên cũng lịch sự đáp lời: "Mời cô ngồi, cô có vấn đề gì cần trao đổi?"

Giang Yến nở nụ cười nhẹ nhàng, trong lòng thì vui hơn nhận lương tháng vì khuôn mặt bác sỹ sau lớp khẩu trang làm cô không thất vọng chút nào, phải nói là rất thu hút, mái tóc Slicked Back kiểu cổ điển rất hợp với khuôn mặt và làn da trắng của anh (ai không biết kiểu tóc này như nào tra Google giúp mình nha), có khi còn trắng hơn cô nữa ấy.

Học tập chút phong cách thục nữ, Giang Yến ngồi ngay ngắn đối diện bác sỹ Tôn Ninh. "Em muốn hỏi bác sỹ khi chăm sóc bệnh nhân viêm ruột thừa sau phẫu thuật có cần lưu ý gì không ạ?" Tôn Ninh có chút khó hiểu: "Tôi đã trao đổi với mọi người vừa xong mà." Giang Yến làm bộ ngơ ngác: "Em không nghe rõ lắm, bác sỹ có thể nói lại lần nữa được không ạ?"

Đối diện với cô nàng này Tôn Ninh có chút không thoải mái, anh vẫn lịch sự đều đều trả lời cách chăm sóc bệnh nhân sau phẫu thuật và hy vọng rằng không có thêm bất kỳ câu hỏi nào từ cô.

Sau một hồi hỏi qua đáp lại Giang Yến hỏi câu chẳng liên quan, khiến Tôn Ninh sắp mất kiên nhẫn và hiểu ngay lý do cô vào đây: "Bác sỹ, anh đã có bạn gái chưa ạ?"

Tôn Ninh đẩy nhẹ gọng kính vàng, lạnh lùng thêm năm phần, mất kiên nhẫn cùng đó tăng thêm năm phần nữa, đôi lông mày bất giác khẽ nhíu lại: "Tôi có bạn gái rồi, không còn việc gì nữa cô có thể về, tôi còn có việc khác."

Giang Yến nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm bác sỹ, ngay cả cái nhíu mày của anh cô cũng thấy thật thu hút. Nghe câu nói dứt khoát của anh cô đã hiểu, cô nàng không phải người chơ chẽn (chỉ hơi hơi), cô đứng dậy lịch sự cúi chào và buông một câu trước khi ra khỏi cửa: "Vậy là tốt rồi, ít ra anh cũng thích phụ nữ, chúc anh buổi tối tốt lành nhé bác sỹ Tôn Ninh."

Dù anh không nói nhưng biển tên của anh chễm chệ trên bàn làm việc, Giang Yến không thấy mới lạ. Anh có cảm thấy thế nào thì cô cũng không quan tâm lắm, cái chính là cô đã có tiến bộ rõ rệt còn biết chủ động bắt chuyện với người ta, cứ đà này khả năng thoát ế của cô có hy vọng rồi. Giang Yến vui vẻ ra khỏi phòng và tới chỗ Vũ Anh thật nhanh. Ca mổ của Vũ Anh đã thành công nên không còn lo lắng nữa rồi.