Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 30



Sao em lại giận rồi?

Câu nói này của Ứng Thần, làm cho Văn Vũ hiểu được mình lại vô duyên vô cớ không vui.

Tại sao?

Cậu không thèm nhìn Ứng Thần, quay đi nói: "Nơi này nhiều người lại oi bức, ở lâu khó chịu.. ”

"Tên kia còn chưa trở về à? Phải nhanh chóng đưa ác linh qua, em còn về nhà làm đề nữa."

Ứng Thần thấp giọng nói: " Anh còn tưởng em thích đi dạo phố. ”

Văn Vũ còn chưa kịp hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của hắn, trên má đột nhiên có một tia lạnh lẽo.

Ứng Thần cầm ly kem dán lên má cậu, cười hỏi: "Vậy còn ăn kem không? có thể giải tỏa cơn nóng."

Vừa dứt lời, Văn Vũ cảm thấy xung quanh càng lạnh hơn, giống như ở trong tủ lạnh, lạnh tới mức da gà da vịt nổi đầy người cậu.

Là do Ứng Thần nghe cậu than nóng, âm thầm nhả khí lạnh ra.

Văn Vũ:...

"Không cần, đã không còn nóng như vừa rồi nữa." Một tay cậu cầm ly kem, không nói nên lời hỏi: "Anh biết toả ra hơi lạnh hả? ”

Rồi mùa đông ở cùng Ứng Thần, chắc sẽ không chết cóng chứ.

Ứng Thần: "Tùy theo tình huống cũng sẽ rất nóng. ”

Văn Vũ: "Tình huống nào? ”

Ứng Thần thì thầm vào tai cậu đầy ẩn ý: "Sau này em sẽ biết. ”

Văn Vũ:???

Cậu còn chưa kịp nhấm nháp dư vị mấy lời này, Ứng Thần đã nhìn vào một chiếc xe đang di chuyển đến, nói: "Anh ta đến."

Đó là một chiếc xe taxi bình thường, đi trên đường phố sẽ không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.

Nhưng trong mắt Văn Vũ thì khác. Trên nóc xe này, trên thân xe treo mấy con linh có hình thái khác nhau đang vui vẻ đùa giỡn.

Là thủ hạ của Ứng Thần.

Bọn họ nhìn thấy Ứng Thần, lập tức thu hồi vui vẻ không đứng đắn, kính sợ nhìn bên này.

Ứng Thần: "Tên kia đã trở lại, hiện tại có thể đưa nữ quỷ oán linh qua đó rồi."

Văn Vũ đưa cho hắn cái chai chứa linh hồn người phụ nữ: "Sao đưa qua đó được, trực tiếp ném à?”

Ứng Thần cười nhéo nhéo mặt cậu: "Sao có thể dùng phương pháp thô bạo như vậy. Đưa nó cho anh, anh có cách."

Thô bạo, Ứng Thần thế mà nói cậu thô bạo?!

Thiếu niên lạnh lùng vỗ vỗ tay hắn: "Em còn chẳng thô bạo bằng anh đâu."

Ứng Thần ngẩn ra, giơ tay lên vuốt lông đuôi* thuận theo cậu, "Được, vậy thì nghe lời em, gửi cô ta tới đó theo cách 'nhẹ nhàng'.

*Vuốt lông: Từ ngữ mạng chỉ khi người khác tức giận thì an ủi, giống như khi chó mèo tức giận thì vuốt lông nó.

Nói xong, hắn mở cái chai ra, rút ra hồn phách đang bay bổng run rẩy bên trong cầm trong tay, sau đó giơ tay lên dùng sức.

Thực sự trực tiếp đập Linh vào người người đàn ông vừa mở cửa xe.

Hồn phách mờ ảo như khói khi tiếp xúc với thân thể người đàn ông, bỗng nhiên biến ảo ra hình dạng người phụ nữ.

Giống như hình thái của người phụ nữ xuất hiện trước mặt Văn Vũ, một bộ váy trắng che kín bụng nhô lên, tóc dài xõa tung, khuôn mặt xám xịt dữ tợn nhào vào người đàn ông.

Cô mang theo oán khí hận ý ngập trời, hai tay hung hăng bóp cổ người đàn ông, bén nhọn thê thảm hét lên:

"Lâm Bác Thành, tao giết mày! Mày là một thằng đàn ông nham hiểm, độc ác, mày hại tao còn hại cả con tao! ”

"Tao muốn mày chết không được tử tế, mày phải đền mạng cho tao lẫn con tao!

Oán Linh có được pháp lực đặc thù Ứng Thần giao cho nó, vì vậy nó có thể dễ dàng biến suy nghĩ thành đòn tấn công thực sự.

Càng có thể làm cho người đàn ông tên Lâm Bác Thành này nhìn thấy bộ dáng thật sự của cô.

"A a——"

Vì sợ hãi mà đồng tử của người đàn ông kia giãn ra, hoảng hốt lui về phía sau, thân thể nặng nề ngã xuống đất.

Anh ta lăn lộn trên mặt đất, sợ hãi hét lên: "Cứu tôi, ma, có ma!! Cứu mạng——"

Người phụ nữ lăn lộn cùng anh ta, bóp cổ rồi cười thảm: "Mày hét đi, xem lần này có ai tin mày nữa không. Ha ha ha ha ——"

Đúng vậy, lúc này trong mắt người bình thường Lâm Bác Thành chỉ là một thằng đàn ông to lớn đột nhiên ngã xuống đất lăn lộn, còn hoảng sợ phát điên hét: Quỷ, có quỷ!

Giống như trúng tà.

Trên đường phố náo nhiệt, mọi người lập tức xúm lại ăn dưa: "Trời ạ, người này bị sao vậy? Trông như bị trúng tà ý."

"Cô xem bộ dáng của anh ta đi, giống như đang nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm, người quái dị!"

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có cần gọi xe cấp cứu không?"

"Có khi phải gọi cho bệnh viện tâm thần ấy, cảm giác có chút không bình thường."

Khán giả mồm năm miệng mười nghị luận, nhưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Có mấy người tốt bụng đang muốn đi qua kéo anh ta dậy, đột nhiên nghe được anh ta nằm trên mặt đất giãy dụa, ôm cổ mình kinh hoảng hét:

"Các người không nhìn thấy cô ta sao!! Kéo cô ta ra đi, cô ta đang nằm trên người sấn tới bóp cổ tôi đây này!"

"Cô ta là quỷ, cô ta chết ba năm rồi!! Các người mau kéo cô ta ra a——"

Người đang định đi tới hỗ trợ, nghe anh ta hô to lập tức hoảng sợ dừng bước.

Người nhìn ta, ta nhìn người. Không ai dám tiến lên.

Chẳng lẽ thật sự có cái gì bám vào người đàn ông này à?

Đám đông đằng sau hét lên: "Anh ta khả năng trúng tà rồi, cậu kia quay lại đây, đừng dính vào những thứ không sạch sẽ."

Lâm Bác Thành càng thêm tuyệt vọng, một mình nằm trên mặt đất sắc mặt xanh xám khóc lóc: "Cô ta thật sự ở đây, cầu xin các người cứu tôi với! ”

Kết quả quần chúng xem náo nhiệt bị dọa sợ chạy mất một nửa.

Một nửa còn lại cầm điện thoại di động chụp cảnh kinh dị này, có người lý trí phân tích: "Hay là báo cảnh sát đi, người này chắc có vấn đề về tâm thần”.

Chỉ là không có ai tới gần anh ta dù chỉ một bước, đứng xa xa nhìn một người đàn ông lăn lộn trên đường cái, khóc lóc kêu cứu mạng.

Văn Vũ thờ ơ lạnh nhạt: "Xảy ra náo động lớn như vậy ”

Ứng Thần xoa đầu cậu: "Vẫn là phương pháp của em tốt hơn. ”

Chậc, đừng lúc nào cũng chạm vào em!

Văn Vũ lần thứ N vỗ vỗ tay Ứng Thần: "Lát nữa cảnh sát tới, anh định kết thúc như thế nào? ”

Ứng Thần: "Cái này chúng ta cũng không cần quản, chỉ cần đợi oán linh kia trút hết mọi oán khí, tự nhiên sẽ tiêu tan, sau đó anh đến lột bỏ linh hồn Lâm An là được rồi. ”

Còn hỏi Văn Vũ: "Không phải muốn về nhà làm bài à? Anh đưa em về. ”

Thật sự cứ về quay về ư?

Văn Vũ không thể tưởng tượng nổi nhìn Ứng Thần.

Nhưng lại nhìn thấy Linh hồn oán linh đang quanh người đàn ông, cảm thấy Ứng Thần hẳn là có kế hoạch của hắn, liền yên tâm theo Ứng Thần trở về.

Một ngày sau, hot search leo lên đầu trang chủ.

Một người đàn ông trúng tà.

[Theo một tin tức đưa tin: Một người đàn ông họ Lâm nói trên đường đi làm về bị ác linh đi theo đòi mạng, không ngừng hoảng sợ hô to kêu cứu, hiện tại gia đình ông Lâm đã đưa ông Lâm đến Bệnh viện tâm thần X thành phố để cứu chữa]

Ngoài ra còn có vài video đi kèm.

Trong đồn cảnh sát, sắc mặt Lâm Bác Thành xám xịt, thần sắc hoảng sợ quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu:

“Cầu xin cô buông tha tôi đi, tôi đốt vàng cho cô, đốt nhà lớn, cô muốn cái gì tôi đều đốt cho cô, cầu xin cô buông tha tôi, buông tha cho tôi đi."

Hai cảnh sát nam ở bên cạnh kéo anh ta: "Anh bình tĩnh, không có gì ở đây cả, tới đây, uống tạm chén nước đã."

Lâm Bác Thành tuyệt vọng như gặp quỷ, ôm đầu khóc: "Tại sao các người không nhìn thấy cô ta, vì sao! Tôi không điên, cũng không phải ảo giác. Cô ta, cô ta, cô ta ở ngay đây."

Cảnh sát nhìn nhau khuyên anh ta: "Gia đình của anh sẽ đến ngay lập tức, anh bình tĩnh đã."

Ngoài ra còn có một đoạn video nhỏ: Vài bác sĩ mạnh mẽ kéo Lâm Bác Thành vào xe cứu thương.

Lâm Bác Thành chống cự điên cuồng: "Tôi không điên! Tôi rất tỉnh táo, tôi không muốn vào bệnh viện tâm thần."

Một bác sĩ bên cạnh nói với người phụ nữ đang khóc: "Chúng tôi sẽ kiểm tra chi tiết cho ông Lâm, cô hãy ký tên trước."

Người phụ nữ lau nước mắt, nhận lấy bút: "Làm ơn các người phải chữa khỏi cho anh ấy, con chúng tôi bây giờ chỉ mới hai tuổi"

"Không! Đừng ký! Tôi không điên, tôi thực sự nhìn thấy người phụ nữ đó, cô ta"

Lâm Bác Thành đột nhiên điên cuồng giãy dụa trong tay hai bác sĩ đang giữ chặt anh ta: "A a a, cô ta lại bóp cổ tôi, các người buông tôi ra, buông tôi ra đi!"

Bác sĩ thấy người phụ nữ đã ký tên, lập tức dặn dò y tá phía sau: "Trước tiên tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân để ổn định cảm xúc."

Văn Vũ nằm bò lên gối lướt VB*, mặt không biến sắc nhìn người đàn ông không ngừng giãy dụa kháng cự trong video.

(Tác giả viết là VB, tui cũng không biết là có phải tác giả viết nhầm từ WB không)

Đỉnh đầu đột nhiên nặng nề, bàn tay Ứng Thần đặt lên trên, nhẹ nhàng xoa tóc ngắn bồng bềnh như kẻ ngủ say của cậu, hỏi: "Thế nào? Em có hả giận không? ”

Hả giận?

Ứng Thần làm như vậy, là do nhìn ra mình tâm trạng không tốt khi nghe chuyện oán linh bị hại chết. Hắn mới cố tình để Cho Lâm Bác Thành trải qua những chuyện này?

Cậu mím môi: "Em có gì mả hả giận mới chả không. Em chỉ muốn oan hồn đó được an ủi, tiêu tan êm đềm mới có thể lấy lại chút kí ức mà thôi. Còn có để cho linh hồn Lâm An trong thân thể cô ta thuận lợi thoát ra nữa. ”

"Thật sự là, chẳng thành thật như kiếp trước chút nào." Ứng Thần nói một nửa, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của thiếu niên, lập tức sửa miệng, vuốt lông đuôi cho cậu: "Được rồi, rời giường ăn điểm tâm đi tiểu quỷ. ”

Văn Vũ bỏ bàn tay đang xoa đầu cậu ra, nói: "Anh phải để em nói bao nhiêu lần nữa, đừng lúc nào cũng chạm vào em."

"Quá quen rồi, không sửa được."

Ứng Thần đột nhiên cúi người xuống hạ một nụ hôn nhẹ trên đỉnh tóc cậu: "Anh đã kiềm chế nhiều lắm rồi, đến tối còn không dám ngủ chung với em."

Trong giọng nói trầm thấp có sự kiềm chế thật sự, nặng nề đến mức giống như không cho hắn sờ một chút thì sẽ chết.

Trái tim Văn Vũ đột nhiên nhảy dựng lên.

Ứng Thần nói gian phòng này là của hai người bọn họ, cậu cũng đồng ý chỉ cần Ứng Thần không chạm vào mình là có thể ngủ ở chỗ này.

Nhưng tối hôm qua Ứng Thần lại không ngủ ở trong gian phòng này, hình như càng ở cùng một chỗ với hắn trong thời gian dài, những chuyện tồn đọng trong lòng càng nhịn không được sẽ bộc phát.

Về phần những chuyện kia Văn Vũ không khỏi cảm thấy tình huống của mình dường như càng trở nên nguy hiểm.

Môi Ứng Thần lưu luyến rời khỏi mái tóc lạnh lẽo của thiếu niên, khàn khàn hỏi một câu: "Chờ tìm được Lâm An của em, sau khi trả lại thân thể vốn có cho cậu ta, em cho anh một món quà tạ ơn được không? ”

Văn Vũ căng thẳng dựng thẳng lưng: "Anh muốn gì? ”

Đầu ngón tay Ứng Thần vuốt ve đôi môi mím chặt của Văn Vũ, ánh mặt lạnh lùng tràn đầy khát vọng: "Nơi này để cho anh nếm thử một chút được không. Anh nhớ hương vị của em lắm. ”

Văn Vũ: Ý anh là hôn dưới môi ấy hả?

Cậu thở phào nhẹ nhõm: May mà không phải kiểu như cậu nghĩ.