Tế Quỷ (Tế Ma)

Chương 41



"Bạn trai?"

Mấy người Từ Thành đang làm xiên thịt đồng loạt nghi hoặc: "Em nói bạn trai? ”

Lâm An nhìn phản ứng của mọi người, sau đó nhìn đến ánh mắt có chút bối rối của Văn Vũ, thận trọng hỏi: "Anh, em nói sai rồi à? ”

"Không, em không nói sai."

Văn Vũ hít một hơi thật sâu, đáp lại câu hỏi của bạn bè: “ Đúng là có một người như vậy.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, mối quan hệ không rõ giữa cậu và Ứng Thần sắp được phơi bày.

Bọn Từ Thành từ nghi vấn đổi thành kinh ngạc: "Thật sự là bạn trai ư? ”

Để chứng minh không nói sai, từ 'bạn trai' cắn rất nặng, kéo rất dài.

"Đúng vậy, bạn trai."

Văn Vũ rời tầm mắt đi bắt đầu châm lửa than trong kệ, như không có chuyện gì xảy ra hỏi: "Có kỳ lạ không?"

Từ Thành là anh trai hàng xóm từ nhỏ, Triệu Hiểu Lượng là bạn của cậu sáu năm. Cậu thường cùng họ đi ăn cơm, chơi game, đôi khi quá muộn sẽ về nhà 2 người họ ngủ.

Bây giờ biết tính hướng của cậu sẽ nhìn nhận cậu như thế nào?

Văn Vũ mím môi, cúi đầu đùa nghịch với ngọn than đang cháy, khói xám bốc lên trong giá phả vào mặt cậu khiến cậu bị sặc khẽ ho khan.

"Bà mẹ nó, Em trai, em giấu cũng kỹ đấy. ”

Từ Thành trợn to mắt không thể tin được: "Bắt đầu từ khi nào? Bên kia là người như thế nào? Hai người biết nhau ra sao? ”

Triệu Hiểu Lượng ngẩn người một hồi lâu, mới chợt hiểu ra: "Thảo nào nhiều nữ sinh thổ lộ với cậu thế, cậu cũng không chấp nhận, thì ra là như vậy. Khi nào biết thích con trai, giấu tớ lâu như vậy không vui chút nào. ”

"Mau để tớ xem bạn trai cậu đẹp trai thế nào? Có đẹp hơn cả hoa khôi trường đã tỏ tình với cậu không?."

Văn Vũ: "Em cũng không muốn giấu 2 người, mới quen gần đây, cứ thế thuận theo tự nhiên thôi."

Cậu dập đầu giải thích lắp ba lắp bắp còn chưa nói xong, hai nữ sinh cũng bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi.

Lưu Giai Giai cười nói: "Tống Tiểu Nhã biết hôm nay tớ sẽ tới nhà cậu, còn nhờ tớ chụp mấy tấm ảnh của cậu, giờ chắc không cần rồi. ”

Tống Tiểu Nhã là hoa khôi trường cấp ba của bọn họ, từng tỏ tình với Văn Vũ.

Lưu Bồi rốt cuộc cũng là con người giỏi xã giao, cô như chị gái nghiêm túc hỏi: "Tiểu Vũ. Em có phiền nói cho chị biết đấy là ai không? Chị có một người bạn cũng là như vậy, tuổi tương đối lớn, kinh nghiệm cũng nhiều. Chị có thể giới thiệu em biết, nếu em có bất cứ điều gì không hiểu có thể hỏi anh ta. ”

Từ Thành "phụt" nở nụ cười: "Cái này còn cần hỏi à, Tiểu Vũ mười phần công khí, khẳng định là hàng 1 hiếm. Em có ảnh không? Mau cho anh xem em dâu lớn lên đẹp trai như nào. ”

"Đúng đúng đúng, mau lấy ảnh chụp."

Văn Vũ:...

Cậu vẫn lo lắng không biết những người này nghĩ gì về mình, nhưng cậu không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.. Hơn nữa, cậu không phải là 1.

Cậu khó xử: "Tụi em không có ảnh chụp, sau này có cơ hội sẽ đưa anh ấy đến gặp mọi người"

Từ Thành: "Vậy em mau nói cho anh biết, bạn trai em làm gì, bao nhiêu tuổi? ”

"Sắp 26 rồi, hình như không thấy anh ấy có công việc gì."

Văn Vũ nói xong có chút chột dạ, tuổi thật của Ứng Thần phải mấy ngàn tuổi, hơn nữa cả ngày không có việc gì làm, mỗi ngày đều đợi cậu ở nhà, hoặc là quanh quẩn bên cậu.

Lớn hơn Tiểu Vũ 8 tuổi? Một người của xã hội nhưng lại không làm gì?

Nghe vậy, Từ Thành nghi ngờ nói: "Hai người quen nhau ở đâu? Gia đình anh ta làm gì em có biết không? ”

"Em ở trường trung học có lợi hại tới đâu thì vẫn là một đứa nhỏ không rành thế sự. So với những người từng trải, mắt nhìn vẫn còn kém lắm, không phải anh nghĩ nhiều, em cũng đừng gặp phải kẻ lừa đảo đấy. ”

Những người khác cũng giống như Từ Thành, buông bỏ thái độ đùa giỡn, nghiêm túc nhìn cậu.

Văn Vũ biết bọn họ quan tâm đến mình. Cũng không biết nên giải thích như thế nào mới có thể làm cho bọn họ yên tâm, đành phải cười nói an ủi: "Yên tâm đi, Ứng Thần không phải loại người này. Chờ sau này mọi người gặp anh ấy sẽ biết. ”

Bọn Từ Thành biết tính cách của Văn Vũ, chuyện không muốn nói thì hỏi thế nào cũng không nói.

Cho nên không hỏi nhiều nữa, thừa dịp cậu vào phòng bếp lấy đồ uống trái cây, lặng lẽ cạy miêng Lâm An nói: "Bạn trai của anh trai em là người như thế nào?"

Lâm An bởi vì được Văn Vũ dặn dò phải tiếp đãi khách, vô cùng lễ phép tận trách trả lời câu hỏi của khách tới nhà: "Anh ấy tên là Ứng Thần, rất cao rất đẹp trai. ”

"Đẹp trai thế nào?"

Lâm An miêu tả Ứng Thần chân thật trong mắt nó: "So với những ngôi sao nam trên TV đẹp trai hơn, cực kỳ ngầu luôn, có khuôn phép ”

Hai cô gái vừa nghe tới trai đẹp đã có hứng thú, hỏi: "Thật à? vậy anh ấy có tốt với anh trai em không?" ”

"Đối với anh em thì tốt rồi. Nhưng hung dữ với em lắm." Lâm An buồn rầu.

Không biết mình gây tội gì với Ứng Thần.

Từ Thành, Triệu Hiểu Lượng thắc mắc: " Sao lại hung dữ với em? ”

Lâm An suy nghĩ một chút, thở dài: "Có lẽ ngại em là bóng đèn, chướng mắt. ”

Sau một giây im lặng, mọi người phá lên cười. Có vẻ như Văn Vũ rất hòa thuận với bạn trai của mình.

Từ Thành hỏi lại: "Anh ta thật sự không có việc làm? Vậy thì làm sao kiếm tiền sống?"

Cũng không thể để cho Tiểu Vũ nuôi hắn được.

Lâm An hiện tại cũng có khái niệm về tiền bạc: "Anh ấy hình như giàu lắm, vài ngày trước anh trai em nói muốn tắm biển, Ứng Thần gọi một chiếc máy bay đưa anh ấy đến một bãi biển không người chơi."

"Ngày hôm sau trở về anh trai em còn mang theo một hộp tôm hùm sống. Nói là được bắt từ Nam Thái Bình Dương. ”

Lâm An khoa tay múa chân: "Tôm hùm lớn cực kỳ, hấp ăn thơm. ”

Bạn trai của Văn Vũ có máy bay riêng?

Bọn họ nhận được một tin tức gây sốc như vậy từ miệng của Lâm An.

"Anh trai em thích tranh sơn dầu, ngày đó mở tạp chí đăng một bức tranh sơn dầu, anh em xem rất lâu. Hôm sau, Ứng Thần mua tranh đó tặng anh em luôn."

"Kết quả làm anh em tức giận, cãi nhau với Ứng Thần một trận. Mắng Ứng Thần tốn cả chục triệu cho một bức tranh làm chi. ”

Mấy người từ khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm: Nếu Lâm An nói thật, Văn Vũ không phải tìm được người giàu, mà là một vị phú hào hàng đầu ——

Bên này, Văn Vũ vừa mới đi vào phòng bếp, đã nhận ra được có hơi thở thơm mát vây quanh người, cuốn đi cái nóng trên người do phơi nắng trong sân.

Ngoài ra còn có một luồng khí lạnh rõ rệt phả vào mặt cậu, cuối cùng là ấn một vết nặng trên má cậu.

Văn Vũ thấp giọng kêu lên: "Ứng Thần, đừng náo loạn. ”

"Em nguyện ý giới thiệu anh với bạn bè của em à?" Một giọng nói khoái trá vang lên bên tai, Ứng Thần chợt hiện ra ở trước mặt cậu.

Phòng bếp vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, cao cao chen chúc với cậu, áp bách thiếu niên lui về phía sau một bước, thân thể cậu đè vào tủ sau lưng.

Văn Vũ e sợ bị bọn Từ Thành nhìn thấy cuống quít nhìn trái phải, thì thầm mắng: "Anh nghe lén bọn em nói chuyện đấy à? Em bảo đừng để họ nhìn thấy anh mà.”

Ứng Thần không chút sốt ruột, ngón tay thon dài hơi lạnh lẽo trêu chọc mái tóc vụn ướt đẫm mồ hôi trước trán cậu: "Đã nói với bọn họ là em có bạn trai rồi, sao không dẫn anh đi gặp bọn họ? ”

Văn Vũ đẩy ngực hắn: "Còn chưa đến lúc. Giờ anh đột nhiên từ trong nhà đi ra, sẽ doạ bọn họ”

"Anh ơi"

Giọng nói của Lâm An xen lẫn tiếng bước chân, đột nhiên vang lên từ lối vào: " Mọi người nói muốn xem tranh sơn dầu Ứng Thần mua cho anh, em dẫn bọn vào".

Trái tim Văn Vũ đập thình thịch, mồ hôi chảy tòng tòng vì sốt ruột: "Bọn họ vào rồi, mau, anh mau đi. ”

Ứng Thần: "Vậy em bồi thường cho anh. ”

Văn Vũ vội vàng quên luôn nghĩ: "Buổi tối, buổi tối được không? ”

Đầu ngón tay Ứng Thần lướt qua má và hàm cậu, khàn khàn nói: "Vậy đêm nay chỉ có thể nghe anh. ”

Văn Vũ biết mình đã rơi vào cạm bẫy của Ứng Thần, nhưng nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng chỉ nghĩ không thể để người ngoài nhìn thấy Ứng Thần giấu ở trong nhà, nên đồng ý: "Được, được, anh mau đi đi! ”

"Văn Vũ!"

Thời điểm Từ Thành và những người khác xuất hiện ở cửa nhà bếp, sự hiện diện của Ứng Thần đã biến mất như không khí.

Chỉ còn lại một mình Văn Vũ tựa lưng vào tủ bếp, trên mặt vẫn còn lo lắng đỏ bừng, lắp bắp hỏi: "Anh, sao mọi người vào đây?"

Cũng may bọn Từ Thành không chú ý tới chỗ này: "Bạn trai em thật sự bỏ ra một trăm triệu mua tranh sơn dầu cho em à? ”

Văn Vũ nhìn Lâm An lại gây chuyện cho cậu, bất đắc dĩ: "Ở bên hành lang phòng khách. ”

Từ Thành và bạn gái Lưu Bồi đều xuất thân từ nghệ thuật, đối với tranh sơn dầu cũng có hiểu biết nhất định.

Khi nhìn thấy bức tranh treo trên hành lang phòng khách, anh đã biết ngay là tác phẩm của một trong những nghệ sĩ sơn dầu nổi tiếng nhất hiện đại. Hơn nữa, tác phẩm này đã từng được trưng bày tại các phòng trưng bày nghệ thuật lớn trên thế giới, được định giá khoảng 50 triệu.

Từ Thành nhiều lần giám định bức tranh sơn dầu, vẻ mặt nghiêm túc túm lấy cánh tay Văn Vũ: "Bây giờ em phải nói cho chúng ta biết, bạn trai em tìm là gì! Nếu không chúng ta không thể yên tâm. ”

Văn Vũ biết không giấu được nữa, lấy đồ uống và hoa quả từ trong tủ lạnh ra, cùng theo bọn họ ra ngoài: "Được rồi, chúng ta vừa ăn vừa chuyện. ”

Văn Vũ lần đầu tiên kể ra chuyện Ứng Thần tiếp cận cậu như thế nào. Biên soạn lại câu chuyện báo ơn lúc trước. Sau này có gặp lại Ứng Thần vài lần, từ từ có tình cảm, thuận theo tự nhiên về với nhau.

Mấy người nghe cười ha ha: "Ứng Thần đúng là một người bạn tâm giao, vì báo ơn cha mẹ em cứu hắn, chẳng những đưa tiền đưa biệt thự, giờ còn hứa hẹn luôn ”

Từ Thành: "Thiệt thòi anh còn lo lắng em không mua nổi biệt thự tốt như này, liên tục kéo đơn hàng cho em, nghĩ mọi biện pháp để em kiếm tiền, em hay rồi, trực tiếp có tỷ phú trở về báo ơn làm bạn trai. ”

Triệu Hiểu Lượng hừ một tiếng, "Đến nhà cậu ăn thịt nướng cũng sợ thêm gánh nặng cho cậu, tớ mua tất cả nguyên liệu nấu ăn, xém chút còn dọn sạch luôn cả tủ lạnh, kết quả cậu lấy một bức tranh một trăm triệu để sỉ nhục tớ.”

Văn Vũ áy náy: "Em với Ứng Thần thật sự là mới bắt đầu qua lại, còn chưa kịp nói cho mọi người biết, hôm nay không nói về sau cũng sẽ nói. Vì vậy, lần sau em sẽ mời mọi người ăn tối. ”

Lưu Bồi: "Mang theo bạn trai đẹp trai tỷ phú của em nữa nha! ”

Văn Vũ: "Được rồi. ”

Mặt trời lặn dần buông xuống, một nửa bầu trời đỏ rực để lại những tia sáng vàng cuối cùng. Pháo hoa cháy trong bếp than hồng trên bãi cỏ xanh mềm của ngôi biệt thự vụt tắt từng chút một.

Sau khi Văn Vũ tiễn biệt bạn bè, dọn dẹp với Lâm An xong thì trở về phòng ngủ.

"Ứng Thần." Cậu hét lên.

Dĩ nhiên không ai đáp lại, cũng không có hơi thở lạnh lẽo quen thuộc kia.

Hắn đi đâu rồi?

Văn Vũ nhíu mày. Cả đêm qua hoan lạc mệt mỏi còn chưa tan, còn cùng bọn Từ Thành chơi đùa mấy tiếng đồng hồ, lúc này thiếu niên chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi.

Cậu nặng nề nằm trên giường. Nhìn đèn chùm pha lê trên trần, chợt nghĩ: Điện thoại không có ảnh của bạn trai có bình thường không?

Hôm nay khi họ đang làm thịt nướng trong sân, cậu đã giúp Từ Thành và Triệu Hiểu Lượng chụp rất nhiều ảnh với bạn gái của họ.

Cặp đôi cười hạnh phúc thoải mái, từng tấm ảnh được cậu định hình trong điện thoại, giống như ký ức được lưu giữ vĩnh viễn.

Sau này mặc dù quên, lấy ảnh ra xem một cái, là có thể nhớ tới thời gian vui vẻ lúc đó.

Ứng Thần có nguyện ý chụp ảnh cùng cậu không?

Hai người họ không giống như những cặp đôi bình thường khác, đều là những người có tính cách lạnh lùng, có hiểu lầm từ kiếp trước.

Ứng Thần còn không phải là người.

Ngoại trừ lúc phát sinh quan hệ dị thường thân mật ra, bình thường không giống như bọn Từ Thành, thoải mái cười nói đùa giỡn, chụp ảnh đối phương lưu lại làm kỷ niệm.

Nhưng mà, một thần ma viễn cổ giống như Ứng Thần, đối với chuyện chụp ảnh của nhân loại chắc chẳng để vào mắt.

Lúc cậu nhắm mắt cảm thấy có chút mất mát, đột nhiên hơi thở lạnh lẽo quen thuộc xuất hiện trong phòng ngủ, dần dần di chuyển về phía giường.

Ứng Thần đã trở lại. Văn Vũ nghĩ, theo bản năng nhắm mắt giả bộ ngủ. Trong lòng mơ hồ nghĩ, Ứng Thần sẽ làm gì với cậu lúc đang ngủ nhỉ?

Có lo lắng, còn có chờ mong.

Cậu cảm nhận được Ứng Thần đi đến bên giường rồi không nhúc nhích, không có cúi người hôn cậu, cũng không vuốt ve trán cậu, nghịch mái tóc vụn của cậu.

Giống như cứ luôn đứng bên giường nhìn cậu vậy.

Văn Vũ đợi một hồi lâu, không giả bộ được nữa. Đột nhiên mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu chính là Ứng Thần ở phía trên cậu, nghiêm túc cầm di động nhìn. Động tác giống như chụp lén lúc cậu ngủ.

Văn Vũ:...

"Em tỉnh rồi à?"

Vẻ mặt Ứng Thần vẫn lãnh đạm như cũ cất điện thoại di động, chỉ là động tác nhét điện thoại di động vào túi hơi vụng về làm lộ chuyện trong lòng hắn có quỷ.

Văn Vũ: "Anh đang chụp lén em à? ”

Ứng Thần ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo mang theo một tia ý cười không được tự nhiên vì bị bắt tại trận.

Ứng Thần luôn luôn hoàn hảo, bởi vậy sau khi Văn Vũ nhìn thấy người đàn ông như vậy, tâm tình không hiểu sao lại cao lên.

Cậu nhanh nhẹn bật dậy từ giường, đưa tay đoạt lấy điện thoại di động của Ứng Thần: "Em xem anh chụp cái gì? ”

Nhưng rất nhanh, khóe môi hơi nhếch lên, bắt đầu trùng xuống.

Cậu thấy trong điện thoại có đầy ảnh của mình.

Có bóng lưng cậu đeo cặp sách đi ra khỏi biệt thự, mặt nghiêng của cậu khi ăn cơm, có dáng vẻ cậu nằm sấp trên bàn khi vẽ tranh học bài.

Còn cả đống tư thế lúc cậu ngủ say không nỡ nhìn thẳng, như cận cảnh khuôn mặt cậu nhắm mắt miệng hơi mở, thậm chí khóe miệng còn ướt đẫm nước bọt.

Văn Vũ lạnh lùng nhìn hắn,Ứng Thần nở nụ cười lấy lòng, cực kỳ giống một tên biến thái cuồng theo dõi.

__________

2 chương này tác giả viết sai tên nhân vật phụ, Vinh Địch nhầm thành Dung Địch, Lưu Bồi nhầm thành Hứa Bồi nên mình xin phép sửa lại cho giống với chương trước.