Tên Của Anh Ấy

Chương 2



2.

Sau đó Kinh Thời Mặc thường xuyên xuất hiện trước mặt tôi, thành phố nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, sau khi làm quen, tôi thường xuyên gặp anh ấy.

So với dáng vẻ cà lơ phất phơ lần đầu gặp anh ấy, sau khi quen biết tôi phát hiện người ta cũng không tệ lắm.

Kinh Thời Mặc có thói quen chạy bộ buổi sáng, từ khi biết tôi ở đâu, mỗi ngày anh đều chạy qua dưới tầng nhà tôi.

Lúc tôi nhìn thấy anh ấy qua khung cửa sổ, mới biết anh ấy đã chạy hơn một tháng.

"Sao không nói cho tôi biết?"

Kinh Thời Mặc mỉm cười, giọng điệu thấp thỏm khó thấy:

"Là... Sợ làm phiền cô."

Tôi nhìn ánh mắt của anh ấy, là sự rung động và ngay thẳng thuộc về chàng trai.

Tôi không nói nữa, nhưng sau đó mỗi buổi sớm mai, tôi đều có thói quen mở cửa sổ nhìn anh, thói quen này duy trì rất lâu, cho dù sau này Kinh Thời Mặc biến mất, tôi vẫn nhìn ra cửa sổ nhiều năm.

Lần đầu tiên Kinh Thời Mặc vào chỗ tôi ở, anh ấy hồi hộp căng thẳng đi trên đường. Anh thay giày ở cửa, còn cẩn thận chỉnh lại đôi giày cao gót mà tôi vừa thay, điều chỉnh ở góc dễ thấy nhất khi tôi ra ngoài.

Trời sau mưa còn đọng lại vũng nước, anh không nhiều lời đã ôm tôi đi.

Ngay cả khi đi dạo trong công viên, anh đều lau sạch chỗ tôi muốn ngồi.

Tôi rõ ràng là cô gái lớn lên trong xóm nghèo, giày của tôi rẻ tiền ba mươi đồng, tôi là một kẻ rẻ rúng trong mắt cha mẹ, nhưng trong mắt Kinh Thời Mặc lại như một công chúa quý báu.

Giây phút ấy, tôi đột nhiên muốn cắt đứt đoạn quan hệ mập mờ với anh ấy, tôi nói:

"Kinh Thời Mặc, anh thích em đúng không?"

Đối với câu hỏi thẳng thắn của tôi, Kinh Thời Mặc nghiêm túc gật đầu.

"Vậy anh có muốn làm bạn trai em không?"

Không biết vì sao khi tôi nói ra câu này, tôi nhìn thấy trên mặt Kinh Thời Mặc chợt hiện lên biểu cảm bối rối.

Anh ấy nhìn tôi, như đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, cuối cùng nói: "Có."

Sau hôm đó, Kinh Thời Mặc trở thành bạn trai tôi, thời gian chúng tôi bên nhau tự nhiên dài hơn, nhưng qua một thời gian, tôi phát hiện hình như Kinh Thời Mặc giấu tôi chuyện gì đó.

Anh ấy không nói cho tôi nơi anh ấy làm việc, không giới thiệu cho tôi bạn bè của anh ấy.

Nhưng anh ấy vẫn chăm sóc tôi chu đáo như trước, anh ấy đưa thẻ cho tôi, tôi lén đến cây ATM kiểm tra số dư tài khoản, bên trong có ba mươi vạn.

Anh ấy cho tôi mọi thứ tốt nhất, ngay cả khi hôn anh ấy cũng kiềm chế cảm xúc.

Nhưng anh ấy không nói cho tôi biết về chuyện của anh ấy, tôi thậm chí không biết anh ấy thích cái gì, mỗi lần hẹn hò anh ấy đều chọn nơi tôi thích, ăn món tôi mê.

Tôi vừa hưởng thụ tình yêu của anh ấy, lại sợ mối quan hệ này có một ngày kết thúc một cách lặng lẽ.

Khi chung chăn chung giường, có một đêm tôi nghe thấy Kinh Thời Mặc khẽ thở dài.

Anh ấy đang buồn lo cái gì?

Nói là chung chăn chung giường, rõ ràng Kinh Thời Mặc đã nằm cùng giường với tôi, nhưng trước sau không muốn chạm vào người tôi.

Rất nhiều lần anh ấy chỉ hôn nhẹ như lông chim rơi xuống, dù tôi có trêu chọc thế nào, dù có phải tắm nước lạnh thì anh cũng không tiến thêm một bước nữa với tôi.

"Cẩm, đợi chúng ta kết hôn."

Kinh Thời Mặc ôm tôi, anh ấy nói:

"Cẩm, đợi chúng ta kết hôn. Như vậy mới không phụ lòng em."

Mỗi sáng anh ấy đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi, nhân lúc tôi tắm thì giặt quần áo bẩn, ngay cả tôi bị bệnh không muốn uống thuốc, anh đều nếm thử rồi nói với tôi thuốc không đắng.

Nhưng Kinh Thời Mặc yêu tôi, lại có bí mật của anh ấy.

"Có lẽ anh ấy là tội phạm bỏ trốn hay gì đó, không phải cậu nói lần đầu tiên gặp anh ấy đã đánh được tên lưu manh sao?" Bạn tôi A Lan còn nghiêm túc phân tích giúp tôi.

"Hay là cậu tìm cơ hội lén xem căn cước công dân của anh ấy, sau đó lên mạng tra cho chắc chắn!"

Tôi sợ hãi, nếu những gì A Lan nói là sự thật, nếu Kinh Thời Mặc đúng như cô ấy nói, vậy tôi có dũng khí cử báo án anh ấy không?

Buổi tối hôm ấy sau khi gặp A Lan, Kinh Thời Mặc đang tắm rửa trong phòng, ví của anh ấy để trên bàn phòng khách…