Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 31



Chương 31

Tác giả: Liên Thành Tuyết

Chuyển ngữ: Moon Canmilia

Đêm dài đằng đẵng, Tiêu boss thật bất hạnh vẫn không có gì làm.

Hắn ở phòng sách buồn chán lên mạng, càng không may gặp một tên cả ngày hạnh phúc không làm gì hết.

Daniel 23:38:16

Thầy Tiêu à, hoan nghênh tới kiếp sống nam nhân độc thân trên internet.

Huyền 23:38:23

... Cãi nhau với vợ cậu à?

Daniel 23:38:29

Không. Em ấy viết luận văn, tôi một mình khó ngủ.

Huyền 23:38:36

Từ từ đợi = =

Daniel 23:39:20

Không phải cậu từ chối mấy cái kỹ thuật hiện đại à. Sao không đi chơi với cây ghita cô đơn của mình đi.

Huyền 23:40:05

Tôi nói với cậu lần cuối, Tiểu Vũ ở nhà tôi, còn nói bậy nữa tôi sẽ bôi đen cậu.

Daniel 23:40:22

Cho nên tại sao cậu vẫn còn là xử nam.

Huyền 23:40:30

...

Daniel 23:40:52

Đừng hỏi tôi tại sao, cậu có hơi thở cấm dục.

Huyền 23:41:35

Tôi không có cấm dục. Tiểu Vũ không muốn, tôi không thể ép em ấy, như vậy quá bỉ ổi.

Daniel 23:41:54

...

Huyền 23:42:56

Làm cậu nhớ lại mình lúc trẻ?

Daniel 23:43:36

Sau này tôi còn nói chuyện với cậu tôi sẽ bơi về Newyork.

Huyền 23:43:49

Cứ việc.

Daniel 23:45:32

Cậu tạm biệt tu viện đi. Tìm một ngày lễ lập một kế hoạch, vợ là để ôm ngủ.

Huyền 23:45:40

Ngày lễ nào?

Daniel 23:46:40

Đểtôi tìm. Lễ tình nhân cách đây không lâu cậu làm gì?

Huyền 23:46:15

Quên rồi.

Daniel 23:46:21

...

Daniel 23:46:21

Tại sao có thể có người chịu để ý cậu?

Huyền 23:46:53

Không biết.

Daniel 23:47:08

Tìm được rồi, gần đây có ngày Cây Xanh.

Huyền 23:47:16

...

Tiêu boss dại ra nhìn một giờ đồng hồ lướt web của mình, sau đó lại không nhịn được đi quấy rối người ta.

Huyền 00:40:28

Ngày Cây Xanh thì có gì tốt để ăn mừng?

Daniel 23:47:59

Trần Lộđang trong phòng tắm, chút nữa anh ấy sẽ trở lại

Huyền 00:41:04

Lâm?

Daniel 00:41:36

Ừ, tôi dùng máy tính của anh ấy tìm tư liệu, lỡ tay mở khung chat của hai người, xin lỗi.

Huyền 00:42:01

...

Daniel 23:45:32

Cậu tạm biệt tu viện đi. Tìm một ngày lễ lập một kế hoạch, vợ là để ôm ngủ.

Daniel 00:42:16

...

Thật ra thì có một số việc nhờ người không bằng nhờ vào chính mình.

Tiêu Huyền vắt óc suy nghĩ mấy ngày, hắn ngồi trong phòng nghỉ nhìn Tạ Tiểu Vũ bận tới bận lui cuối cùng đưa ra một kết luận như vậy.

Hắn bồn chồn cầm tạp chí lật qua lật lại, cuối cùng thanh thanh cổ họng hỏi: "Chủ nhật em có bận gì không?"

Tạ Tiểu Vũ mới vừa cúp điện thoại hẹn Tiêu Huyền đi diễn, nghe hắn hỏi bèn lấy cuốn sổ trợ lý nhỏ ra lật xem, hốt hoảng nói: "Đợi em xem lại, em nhớ không có lịch trình..."

Tiêu Huyền cau mày nhấn mạnh: "Anh đang hỏi em. Đương nhiên anh biết mình không có việc."

Tạ Tiểu Vũ ngẩn người trả lời: "Anh không có việc thì em cũng không có việc. Sao thế?"

Ánh mắt Tiêu Huyền rời khỏi tạp chí trong giây lát rồi nhìn lại, có vẻ rất tùy ý: "Vậy đi ra ngoài với anh."

Vẻ mặt Tạ Tiểu Vũ vẫn còn ngơ ngác, gật đầu nói: "Vâng..."

Rồi sau đó đi tới máy nước pha hồng trà cho boss.

Mất một lúc lâu để nước nguội rồi mới nghĩ ra, đây... có phải là hẹn hò không?

Nhưng Tiêu Huyền hình như không để ý lắm, khiến đứa ngốc không dám nói lên nghi vấn trong lòng.

Đợi đến chủ nhật đầu xuân, ánh mặt trời ấm áp phủ kín Bắc Kinh, cũng phủ kín cả vườn hoa xinh đẹp của Tiêu Huyền, Tạ Tiểu Vũ mới nhận được đáp án.

Lần đầu tiên mặc quần áo mới, đứng bên cạnh xe nhìn boss bỏ đủ loại thức ăn và rượu vào thùng đá, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy anh? Đi chơi sao?"

Tiêu Huyền mang kính mát nhìn cậu rồii sau đó ôm bả vai Tạ Tiểu Vũ hỏi: "Nếu không em thấy sao?"

Tạ Tiểu Vũ đương nhiên cảm thấy rất vui, nhưng từ trước đến nay cậu chậm chạp, cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Huyền đã quen với tính này của Tạ Tiểu Vũ, vỗ lưng đứa ngốc: "Lên xe đi."

Tạ Tiểu Vũ vội vàng ngồi vào ghế phó lái.

Nhưng boss không lên xe ngay, hắn ra ngoài gara loay hoay một lúc chỗ khóm cây sau đó mới chắp tay sau lưng trở lại.

Tạ Tiểu Vũ nhìn Tiêu Huyền ngồi xuống bên cạnh thắc mắc: "Anh làm gì vậy?"

Tiêu Huyền lấy nhánh hoa hồng tươi còn vương sương đưa ra trước mặt Tạ Tiểu Vũ, chỉ mỉm cười nháy mắt, không nói gì cả.

Mặc dù chỉ như thế, khuôn mặt của đứa ngốc vẫn ửng hồng xinh như đóa hoa.

Đi dã ngoại phải đi đường xa.

Rất rõ ràng, có thể thấy Tiêu Huyền đã lên kế hoạch lâu rồi, ngay cả GPS cũng không nhìn, chạy như bay trên đường cao tốc ba bốn giờ. Khi đến nơi, đứa ngốc Tạ Tiểu Vũ đang dựa vào chỗ ngồi ngủ thiếp đi.

Cậu cảm giác xe dừng lại, ánh mắt hơi mờ mịt hỏi: "Đây là đâu vậy?"

Tiêu Huyền rút chìa khóa ra nói: "Em đi xem đi."

Tạ Tiểu Vũ nghi ngờ xuống xe, bất ngờ nhìn nước hồ trong veo, núi non xanh tươi cực kỳ đẹp.

Xuân vẫn chưa đến hẳn, nhưng màu xanh ngát tươi mới kia lại có dáng vẻ xinh yêu nhất. Phong cảnh phía xa được màu xanh bao phủ, làm nổi bật sắc xanh của hồ và bầu trời.

Không còn tiếng ồn ào của thành phố văng vẳng bên tai, thậm chí không nghe được tiếng người.

Tiếng chim hót lanh lảnh ở xa, động tác đóng cửa xe của Tiêu Huyền làm giật mình vô số chú chim sơn ca.

Từ nhỏ, Tạ Tiểu Vũ rất ít tham gia hoạt động tập thể, sau khi lớn lên lại càng không nghĩ sẽ đi đâu du lịch, cho nên bỗng nhiên thấy phong cảnh thiên nhiên đẹp như vậy, bao nhiêu ý vui vẻ đều viết hết lên mặt: "Đẹp thật đó! Mùa xuân tới rồi."

Tiêu Huyền nhìn cậu như đứa trẻ chỉ tay vào vùng núi phía xa, nghĩ thầm đúng thật là mùa xuân tới rồi, nhưng vì khuôn mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng nên không có nhiều biểu cảm lắm, im lặng lấy cơm từ sau xe ra, bày các món ăn trên mặt cỏ xanh rờn.

Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác thưởng thức phong cảnh thêm một chút, rồi hít một hơi thật sâu, bất ngờ chạy tới chỗ Tiêu Huyền, ngồi xổm xuống từ phía sau ôm lấy hắn, rất chân thành nói: "Cảm ơn anh. Em rất vui."

Tiêu Huyền đang quỳ gối nhìn rượu vang, bị cậu ôm nên thân thể hơi cứng lại, rồi sau đó mới dịu dàng nói: "Vậy thì tốt."

Không thích nói nhiều là thói quen vĩnh viễn không đổi của boss.

Nhưng Tạ Tiểu Vũ có thể hiểu được rất nhiều ý nghĩa bên trong một câu nói đơn giản như vậy.

Cậu biết Tiêu Huyền là một người đơn thuần sạch sẽ hiếm có trong thế giới phồn hoa hỗn loạn này.

Mặc dù kiêu ngạo quá đáng, cái tôi cũng rất lớn.

Nhưng không ngăn được chút dịu dàng thỉnh thoảng sẽ lộ ra.

Hoặc là nói, nhờ vào sức mạnh của tình yêu.

Hai người vô cùng thả lỏng ngồi bên hồ hết một buổi chiều, nói rất nhiều chuyện vụn vặt, khiến cho ánh nắng vàng kim cũng trở nên thật ấm áp.

Tạ Tiểu Vũ kể những chuyện mình trải qua hồi còn học cấp hai, rất thỏa mãn mở nắp hộp việt quất, nhìn về phía hồ nước trong vắt: "Nơi này yên bình thật. Phiền não gì cũng bay đi hết, em không nỡ về."

Tiêu Huyền nằm trên vải bố như muốn ngủ, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì ở lại đi."

Tạ Tiểu Vũ ngốc trệ: "Ở đây đâu có chỗ ở, anh biết mà?"

Tiêu Huyền hỏi ngược lại: "Em không cảm thấy nơi này trừ chúng ta thì không có người khác sao?"

Tạ Tiểu Vũ gật đầu.

Tiêu Huyền nói: "Chỗ này là của anh. Anh mua tặng cho bản thân khi sinh nhật hai mươi tuổi, chỉ là ít có tâm tình tới thôi."

Tạ Tiểu Vũ mở to mắt, rồi sau đó lại tràn đầy hâm mộ mỉm cười.

Tiêu Huyền cầm tay cậu: "Em thích thì anh dẫn em đến đây thường xuyên. Có một biệt thự ở gần đây, tối nay chúng ta ngủ ở đó đi, anh cũng không muốn lái xe."

Căn biệt thự mà Tiêu Huyền nói thuộc kiểu nhà điển hình của phương Tây, yên tĩnh giống rừng núi này, ngày thường cũng chỉ có những cô gái đến dọn dẹp, trông coi nhà cửa mà thôi.

Các cô ấy đương nhiên rất chuyên nghiệp, thấy Tiêu Huyền dẫn người tới cũng không hỏi gì.

Họ nhanh chóng làm xong bữa tối rồi chuẩn bị phòng ngủ và phòng tắm, sau đó lặng lẽ ra về.

Một lần nữa khiến cho Tạ Tiểu Vũ cảm nhận được sức mạnh thần kỳ của đồng tiền.

Sập tối, cậu ăn no nê tắm rửa sạch sẽ, an vị ở mép giường, cực kỳ vô tâm mà bắt đầu xem hoạt hình trên ti vi, không chút ý thức nào về việc đôi tình nhân hẹn hò qua đêm còn phải làm gì.

Hiển nhiên, Tiêu Huyền đối với chuyện này bày tỏ mất mát.

Hắn đứng ở cửa xoa mái tóc còn ướt, nhìn sườn mặt của Tạ Tiểu Vũ, tiếp tục xoa tóc, cuối cùng ném khăn tắm bước tới thình lình đẩy đứa ngốc ngã xuống giường, ánh mắt phức tạp nhìn cậu.

Nhân vật trên ti vi vẫn còn đang cười ha ha, Tạ Tiểu Vũ không hiểu mô tê gì, ánh mắt đơn thuần hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Tiêu Huyền ghét bỏ tắt ti vi, đợi đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới không nói lời nào hôn sâu Tạ Tiểu Vũ.

Lần này đứa ngốc hiểu hết, cậu không có tâm tình hưởng thụ ngọt ngào lúc này, mà là rất căng thẳng đẩy Tiêu Huyền, trong đôi mắt đều là ý cự tuyệt.

Tiêu Huyền giữ cánh tay của Tạ Tiểu Vũ hỏi: "Tại sao lại sợ anh như vậy?"

Gương mặt Tạ Tiểu Vũ hơi hồng, nghiêng đầu nói nhỏ: "Không có. Em cảm thấy... như vậy không tốt."

Tiêu Huyền hỏi: "Anh thích em cho nên muốn em thuộc về anh thì có gì không tốt?"

Tạ Tiểu Vũ căng thẳng, cổ tay hơi run, hoàn toàn không trả lời được.

Tiêu Huyền cúi đầu cắn vành tai cậu khẽ nói: "Cho anh. Cả đời này của anh không muốn một ai khác."

Có lẽ đây là câu nói có sức nặng nhất của người đàn ông.

Tạ Tiểu Vũ hơi do dự nhìn vào mắt Tiêu Huyền, thấy được vẻ nghiêm túc chân thành của hắn, đột nhiên ranh giới cuối cùng của mình dần mất đi.

Cậu khó khăn gật đầu, mặc dù không nhiều lực, nhưng đối với đứa ngốc đây coi như là cam kết và cho phép lớn nhất.

Còn chưa đợi Tạ Tiểu Vũ có nhiều phản ứng hơn, Tiêu Huyền đã mạnh bạo cắn lên đôi môi của cậu, khiến cho hô hấp cả hai đều nhanh chóng rối loạn.

Bởi vì chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, đứa ngốc cũng không biết giờ phút này đây, toàn thân mình đang run rẩy là do kích động hay là sợ hãi. Nhưng khi Tiêu Huyền đột ngột chuyển nụ hôn từ xương quai xanh sang trước ngực, cậu lập tức không thể kiềm nén mà rên lên một tiếng.

Dẫn tới nụ hôn của boss càng lúc càng dịu dàng.

Tạ Tiểu Vũ cảm giác được Tiêu Huyền đang từ từ kéo quần lót của mình xuống, gương mặt nóng bừng dựa vào gối đầu nói: "Em... em không..."

Tiêu Huyền không lui bước theo lời đứa ngốc như trước đây, mà ngược lại, hắn ngẩng khuôn mặt anh tuấn ướt mồ hôi của mình lên, nở nụ cười với đứa ngốc sau đó bất ngờ há miệng ngậm vào dục vọng sớm ngẩng đầu của Tạ Tiểu Vũ.

Khoái cảm to lớn khiến lý trí con người sụp đổ, Tạ Tiểu Vũ hốt hoảng cắn lên cổ tay mình, nước mắt theo đó rơi xuống, thắt lưng lại theo bản năng nâng lên.

Thân người nóng hổi của Tạ Tiểu Vũ cứng ngắc, cắn môi chịu đựng không dám lên tiếng.

Tiêu Huyền vừa khuếch trương vừa lau những giọt nước mắt đang rơi xuống của cậu, dịu dàng nói: "Anh sẽ đối xử với em thật tốt..."

Tạ Tiểu Vũ dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, run rẩy trả lời: "Anh... hạnh phúc, em cũng sẽ vui..."

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Huyền hơi trầm xuống, không chút báo trước đột ngột tiến vào cơ thể cậu.

Tạ Tiểu Vũ bị đau kêu lên thảm thiết: "Đau quá, anh... anh... em không muốn nữa..."

Tiêu Huyền ôm lấy thân thể gầy yếu đang run rẩy của cậu, ép dục vọng của mình trong đó không động đậy nữa, chỉ nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt và đuôi mày của Tạ Tiểu Vũ, nói rất nhỏ nhẹ: "Nhịn chút là được, lần đầu tiên luôn như vậy."

Tạ Tiểu Vũ thút thít: "Anh nói dối. Người đau có phải anh đâu."

Đôi mắt cậu đỏ bừng thật đáng thương.

Tiêu Huyền không nhịn được mỉm cười, rồi sau đó hôn từng cái thật nhẹ lên môi cậu, vừa vuốt ve dục vọng của cậu vừa di chuyển chậm rãi.

Đứa ngốc đáng yêu như vậy, khó mà có được.

Nếu như theo tỷ lệ, có phải đứa ngốc này còn trân quý hơn vương tử cao quý chăng?

Có thể gặp được, thật là may mắn.

Nếu gặp được, thì phải quý trọng.