Thác Tích

Chương 56: Ngoại truyện 1: Quản gia Lạc Du



Dưới nền trời xanh nhạt màu, mảnh đất bạt ngàn sắc sắt ti lam bung nở khẽ đung đưa như mặt biển tĩnh lặng. Chiếc phi thuyền như con cá bạc óng lướt ngang “vùng biển” ấy, thả neo ở bãi đỗ rộng rãi. Người đàn ông mặc đồng phục đen bước xuống phi thuyền, trên ngực cài chiếc huy hiệu Bạch Phong biểu trưng cho danh hiệu cao quý nhất của Liên Minh. Nhưng khác với tất cả mọi người, bên dưới chiếc huân chương Bạch Phong này kèm theo một đầu xích cực mảnh được rèn đúc đồng chất liệu với huân chương, đầu còn lại được khóa vào đồng phục bằng chiếc ghim tinh xảo. Thiết kế của sợi xích mảnh rất độc đáo, đi cùng với huân chương quân đội tạo thành bộ ghim cài áo lộng lẫy tuyệt đẹp.

Trong một vài dịp quan trọng cần tham dự Lạc Du sẽ đeo huân chương theo cùng. Ở bữa tiệc gây quỹ từ thiện của vị quân sĩ đã giải ngũ lần trước, nhà thiết kế trang sức nổi tiếng nhìn thấy “ghim cài áo” trên ngực Lạc Du mà sáng bừng hai mắt, hỏi phần dây xích mảnh vẽ rồng điểm mắt này là do ai thực hiện. Lạc Du trả lời mình mua trong một khu chợ của thành phố An Tức. Nhà thiết kế nọ thán phục, không ngờ ở cứ điểm quân sự xa xôi nhất lại có được một kiệt tác như vậy. Bữa tiệc còn chưa kết thúc, nhà thiết kế đã để trợ lý đặt vé tinh hạm đến quân khu 9 gần nhất.

Lạc Du thấy hơi xấu hổ. Thật ra mà nói, anh không có mua cái vòng này ở thành phố An Tức, mà do Quý Tích Thành tự tay làm. Nó là phiên bản thu nhỏ của dây xích khóa anh lại lúc trước, vì nhỏ hơn nên trông thêm phần tinh tế hơn.

Khi đính dây xích và huân chương lại cùng một chỗ, anh nhìn thấy Quý Tích Thành nở một nụ cười dương dương đắc ý. Vậy mà trong chớp mắt nụ cười đó đã biến đâu mất, anh chặn Quý Tích Thành hỏi: “Tửu Tửu, em cười cái gì?”

Quý Tích Thành lại bày ra vẻ Thượng tướng lạnh lùng tàn khốc, từ chối thừa nhận mình đã cười.

Mà thôi kệ, từ bé Tửu Tửu đã ngạo kiều thế này rồi. Mà nhìn sợi xích phối với huân chương đúng thật rất đẹp mắt, anh cũng không thèm so đo với tướng quân đại nhân đây nữa.

Lạc Du đi qua con đường giữa biển Sắt Ti Lam về tới biệt thự, lòng cảm thấy hơi lạ lùng. Quản gia cực kỳ nhốn nháo ầm ĩ, từ khi được cấp quyền xài cơ thể mô phỏng người nó cứ thích chạy tán loạn khắp đảo nổi. Cách đây không lâu, nó còn tự tiện đóng chiếm rìa vùng trồng Sắt Ti Lam —— Chỗ mà Quý Tích Thành chẳng mấy khi đặt chân đến —— Đóng một cái xích đu hoành tráng lệ, bên cạnh còn dựng một cái bảng rõ ràng: Đồ chuyên dụng của quản gia.

Bình thường khi phi thuyền của Lạc Du về đến bãi đỗ, quản gia AI sẽ lập tức gào um lên, dù không chào đón anh về nhà bằng gương mặt và cơ thể giống anh như đúc ấy, nhưng giọng nói sẽ mở to hết cỡ vang vọng khắp bốn bề xung quanh.

Vậy mà hôm nay đảo nổi tĩnh lặng lạ thường.

Nhưng nghe ngóng kỹ càng một hồi, Lạc Du cũng bắt được động tĩnh của quản gia AI.

Lạc Du khựng lại một lúc, thầm nghĩ chắc hôm nay mình bị mấy đứa nhóc trong trường quân sự nhao nhao quấy nhiễu làm giảm khả năng cảm giác của anh. Thế nên mới nghĩ quản gia AI im lặng.

Đã ba năm kể từ ngày hy sinh bi tráng và hồi sinh chói lọi. Anh và Quý Tích Thành có được năng lực mới và sự sống mới trong vũ trụ Ước Nhân. Sau khi trở về Liên Minh, Quý Tích Thành tiếp tục giữ chức vị quan trọng trong quân đội, còn Lạc Du thì tiếp quản học viện quân sự Sương Ly đã lụn bại rất nhiều năm.

Cái nôi của những danh tướng lỗi lạc ấy nay lại phát triển rực rỡ, phồn vinh xán lạn.

Hôm nay anh đi tuyên dương nhóm học viên mới xuất sắc. Giữa khán phòng trang nghiêm, niềm vinh dự lớn lao đầy sức nặng và hơi thở tuổi trẻ không sao che giấu được, các thiếu niên ngưỡng vọng lên anh như vị anh hùng tối cao của Liên Minh, lúc được trao thưởng vô cùng kiềm chế bản thân, đôi mắt sáng như ngọn đuốc chăm chăm nhìn anh. Nhưng ngay sau khi nghi lễ kết thúc, khán phòng vang lên tiếng hò reo như sấm rền, tất cả mọi người thể hiện niềm sùng kính và khao khát đối với anh.

… Cảm động và vui mừng là cảm xúc tự nhiên sẽ có, nhưng lên đến phi thuyền rồi tai anh ù đặc đến tận ba phút mới hết.

Năng lực mới có được từ vũ trụ Ước Nhân cũng không chống lại nổi âm thanh của nhân loại.

Con người quả là kiệt tác của đấng tạo hóa.

Lạc Du xoa xoa tai mình, cửa cảm ứng của biệt thự tự động mở ra, một “người phụ nữ” trang điểm kỹ lưỡng lao khỏi cửa.

Lạc Du: “!!!”

Anh vẫn chưa đến mức không nhìn ra gương mặt của chính mình bên dưới đám phẩm màu, à không, dưới lớp trang điểm đó!

Quản gia AI trang điểm, đã thế còn mặc hẳn váy xòe ba lê!

Anh xin thề anh không xem thường đàn ông mặc đồ phụ nữ, nhưng kia là cái mặt anh đó! Thật tình “cay” hết cả mắt!

Giây phút này, thật rất muốn mặt mình đanh lại nghiêm túc như Quý Tích Thành, làm quản gia AI phải ra khỏi cơ thể mô phỏng, về lại một chương trình điều khiển.

Biểu cảm trên gương mặt quản gia AI vừa hưng phấn vừa sốt sắng, chắp tay trước mặt xin xỏ: “Lạc Du, anh giúp tui cái này đi!”

Mí mắt Lạc Du giật giật, không biết đang làm trò gì đây, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành. Nhưng anh khó mà từ chối thẳng thừng được, anh mà dám từ chối quản gia cũng dám quỳ bò xuống lê lết ôm lấy đùi anh.

Thế thì… còn cay mắt hơn.

Lạc Du tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Đang vội gì?”

“Anh Cầm Dã mở buổi diễn nữ trang nữa á, anh Issa cho tui vé VIP. Tui muốn đi chơi!”

“…”

“Đêm nay khuya khoắt tui mới về đấy nhé. Tửu Tửu mà biết tui trốn đi ẻm sẽ giận mất.” Quản gia AI đáng thương vô cùng, “Thể nào ẻm cũng nói, cái đồ quản gia lười biếng không bằng đi định dạng.”

Lạc Du đỡ trán: “Tửu Tửu sẽ không đâu.”

“Tửu Tửu sẽ!” Quản gia AI tin tưởng chắc nịch vào phán đoán của mình, càng nói càng thấy ấm ức quá chừng: “Mà tui đã làm việc cho Tửu Tửu bao nhiêu năm như vậy còn chưa nghỉ ngơi bao giờ. Tui chỉ xin ẻm nghỉ phép một buổi tối thôi chứ bộ.”

Đầu Lạc Du hiện lên cảnh tượng ngày ngày quản gia AI chơi xích đu, tắm nắng, luyện cơ đủ kiểu. Lòng anh nói thật ra ngày nào cậu cũng nghỉ ngơi thì đó, bộ quản gia AI mấy cậu đều là ảnh đế hết hả?

Quản gia AI nói: “Lạc Du, anh là tốt nhất luôn. Anh thay tui một chút chút đi, đừng để Tửu Tửu phát hiện ra tui chuồn đi là được rồi.”

“Thay cậu…” Lạc Du đang thấy khó hiểu, giây lát sau đột nhiên ngộ ra, ngạc nhiên hỏi lại: “Cậu muốn tôi giả thành người mô phỏng?”

Quản gia AI cúi rạp xuống chín mươi độ: “Lạc Du, chỉ anh mới có thể cứu tui khỏi định dạng lại ban đầu.”

Đương nhiên Lạc Du không nhận: “Cậu nghĩ Tửu Tửu ngu ngốc chắc? Sao em ấy không phân biệt tôi với người mô phỏng được?”

“Chỉ cần anh lắc lư trước mặt ẻm là được rồi. Tui có để mấy đoạn code lại nên dù không có đây nhà vẫn duy trì hoạt động nền được.” Quản gia AI nhìn đồng hồ, “Tui sắp trễ giờ rồi. Lạc Du, xin anh đó, anh là người hùng của nhân loại, cũng là người hùng của tui!”

Nói dứt câu, quản gia AI nhấc váy xòe chạy biến.

Lạc Du còn định gọi lại, nhưng vừa thấy bóng lưng của nó…

Thôi bỏ đi, nhìn nữa lại muốn đui mắt cho xong.

Lạc Du vào biệt thự. Quản gia AI nói không sai, các hoạt động cơ bản của biệt thự không có vấn đề gì, chỉ thiếu đi một góc ồn ào thôi. Quý Tích Thành đang bận việc quân việc nước, lúc về nhà đã mệt mỏi lắm rồi. Bình thường hắn không yêu cầu quản gia múa may quay cuồng làm trò gì cho mình coi, chỉ lượn lờ quanh nhà một lát là xong.

Lạc Du thở dài, đang định vào phòng cơ thể mô phòng tìm đồ của quản gia Ai mặc vào, đột nhiên nhìn thấy thiết bị cá nhân của nó nhảy thông báo.

Lạc Du lại gần, mở ra xem, nhẹ “À” một tiếng.

Tin nhắn là lệnh Tích Thành gửi tới, lời ít ý nhiều, lạnh nhạt hờ hững. Hắn yêu cầu quản gia AI chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn cho Lạc Du bận rộn cả ngày ở học viện quân sự.

Lạc Du im lặng nửa buổi trời, trả lời bằng giọng điệu của quản gia AI: “Đã nhận Tửu Tửu! Anh hiểu rồi Tửu Tửu!”

Lạc Du không cảm xúc bước vào nhà bếp, nhìn đống nguyên liệu nấu nướng màu sắc phong phú vò xù đầu tóc mình lên. Anh làm gì biết nấu bữa cơm thịnh soạn? Cả sáng anh đã bị học viên giày vò, ban tối còn bị quản gia AI thông đồng với Quý Tích Thành hành nữa thật à?

Giờ gọi đồ ăn khách sạn Newland giao tới còn kịp không?

Lạc Du băn khoăn áy náy một lát, không gọi đồ ăn ngay. Anh xem công thức của quản gia AI, lần mò thử nghiệm cả buổi trời. Sau khi làm bể cái dĩa thứ ba, cuối cùng anh cũng tự giận mình gọi điện đặt giao đồ ăn của Newland.

Mười phút sau, Quý Tích Thành nhận được điện thoại chăm sóc khách hàng VIP của Newland, hỏi có phải anh đặt đồ ăn về không.

Quý Tích Thành nhíu mày.

Lạc Du không hay biết gì về quyền hạn của khách hàng VIP. Nhận được đồ ăn giao đến, anh dọn mấy món đầy đủ hương thơm mùi vị nọ ra bàn ăn,chuẩn bị đồ đạc của quản gia AI để thay lúc cần thiết ngay trước khi Quý Tích Thành về đến nhà.

Hôm nay hắn về trễ hơn mọi ngày. Nhìn thấy bàn đồ ăn nọ, hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không vạch trần mà hỏi han đôi câu với Lạc Du chuyện học viện quân sự.

Lạc Du ngồi ngay ngắn, âm thầm quan sát Quý Tích Thành chứ không thoải mái như thường ngày, anh lo hắn sẽ gọi quản gia AI tới đột xuất.

Quý Tích Thành lạnh nhạt nói: “Đồ ăn hôm nay không tệ.”

Lạc Du như gặp phải quân địch khủng. Quản gia AI là loại không bao giờ chờ được khen ngợi, nó không đợi Quý Tích Thành khen mình đã ồn ào khoe khoang đủ kiểu, chứ đừng nói đến lúc hắn đã mở miệng.

Quý Tích Thành nhìn về phía Lạc Du, vờ như mình không biết gì cả: “Nó đâu?”

Lạc Du vội vàng đáp: “Đang nhổ cỏ! Ở phía đông mọc cỏ dại nhiều lắm, Sắt Ti Lam trông không được tốt, nó vừa nấu cơm xong đã đi nhổ cỏ rồi.”

Quý Tích Thành gật đầu, không hỏi lại, như thể chấp nhận lời giải thích này.

Sau bữa tối, Lạc Du đang do dự không biết nên thay đồ giả bộ vừa nhổ cỏ về không đã nghe Quý Tích Thành nói: “Hôm nay em có hồ sơ phải giải quyết, anh nói quản gia AI pha cho em một tách cà phê đưa đến thư phòng.”

Lạc Du nhắm mắt nhắm mũi nhận lời.

Quý Tích Thành như không có gì xảy ra lên tầng, Lạc Du luống cuống thay đồ quản gia xong, đứng trước gương luyện tập biểu cảm cơ mặt vài lần. Cơ thể mô phỏng của quản gia AI dù dựa trên khuôn mẫu của anh nhưng biểu cảm của nó hết sức lố lăng khoa trương. Nó học theo mấy kiểu minh tinh giải trí, gần đây rất hay nghiêng đầu chu môi làm bộ đáng yêu, hay là nhếch môi nở nụ cười tà mị.

Khóe miệng Lạc Du sắp cứng ngắc cả ra vẫn không bắt chước nổi quản gia AI. Anh đành tự an ủi bản thân, quản gia AI cũng cùng lớp da là mình thôi mà, lúc làm việc mắt Tửu Tửu chia hai xẻ ba ra làm gì, chắc chẳng cần cười tà mị gì đó đâu, anh chỉ cần vào đưa cà phê là xong rồi.

Chuẩn bị công tác tư tưởng xong, Lạc Du cầm tách cà phê vừa pha xong vào thư phòng. Để tỏ ra tốt lành hơn nữa, anh còn tự động cắt một dĩa trái cây.

Quý Tích Thành đang ngồi trước bàn làm việc rộng rãi, trước mặt là mấy chiếc màn hình lơ lửng phát ra ánh sáng trắng với đủ loại bản đồ. Quý Tích Thành đang rất tập trung.

Lạc Du không hề biết vẻ tập trung của Tửu Tửu là làm bộ cả, việc đã xong hết từ ban sáng.

Thấy Quý Tích Thành chuyên chú làm việc, Lạc Du thở phào nhẹ nhõm. Tửu Tửu sẽ không phát hiện mình đang đội lốt quản gia AI đâu, đặt khay xuống là chuồn êm được rồi.

Nhưng vừa đặt chân lại gần bàn làm việc, anh còn chưa kịp đặt khay cà phê xuống Quý Tích Thành đã đột ngột ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc mắt chạm mắt đó, Lạc Du căng thẳng ngay đơ như một khúc gỗ. Chẳng lẽ Quý Tửu Tửu biết mình giả trang rồi?

“Hôm nay nấu rất tốt.” Quý Tích Thành thản nhiên nói.

Lạc Du chậm rãi đặt khay xuống bàn, cử động cứng ngắc. Trong đầu anh dần hiện ra phản ứng mỗi lần quản gia AI được khen ngợi, yết hầu trượt lên xuống mấy lần liền vẫn không nói nên lời.

Sao mà mở miệng nổi? Quản gia AI là một tên oắt loi nhoi. Một khi đã được Quý Tích Thành khen ngợi, có lúc nó sẽ biểu diễn một màn xoạc chân, có khi tự ôm mình xoay vòng vòng, không biết xấu hổ gì nói Tửu Tửu, khen anh nữa đi, đừng có dừng lại á!

Quý Tích Thành chống tay lên mặt, nheo mắt đầy hứng thú.

Lạc Du biết nếu mình không nói gì đó thì không xong đâu. Cơ mặt anh khẽ run lên, đầu ngoẹo sang bên phải cố gắng nặn ra một nụ cười toe toét hết cỡ đúng chất AI: “Anh là ai? Anh ở đâu cơ chứ? Còn có vụ anh nấu ăn không ngon à?”

Cảm xúc thú vị càng hằn sâu trong đôi mắt Quý Tích Thành. Hồi ở thành phố An Tức Lạc Du chỉ thích đùa giỡn chứ chưa tỏ vẻ đáng yêu bao giờ. Quản gia AI mà làm mấy trò dễ thương thì đúng là kinh khủng, nhưng nếu Lạc Du làm hành động tương tự thế thì hắn sẽ muốn cười.

Không, nào chỉ muốn cười. Hắn còn muốn tiếp tục trêu Lạc Du, khiến Lạc Du làm nhiều trò cười hơn nữa.

Lạc Du và quản gia AI lừa hắn? Hắn cũng chỉ tương kế tựu kế, diễn kịch cho nhau xem thế thôi.

Cổ Lạc Du chua loét, muốn bỏ chạy: “Tửu Tửu, em chăm chỉ làm việc đi, anh không làm phiền em nữa.”

“Đứng lại.”

Anh ngơ ngác, sững người giữ nguyên tư thế.

Quý Tích Thành hỏi: “Đi đâu?”

Lạc Du lách người ra: “Lạc Du sai anh đi nhổ cỏ anh vẫn chưa làm xong. Không nhổ hết thì Sắt Ti Lam không phát triển tốt được đâu…”

Quý Tích Thành không nói gì, vẫn thản nhiên nhìn Lạc Du. Anh đành tiếp tục bịa đặt: “Lạc Du sẽ nổi giận mất. Anh ấy ra lệnh rồi, anh còn làm sao được nữa, anh chỉ là quản gia thôi…”

Nếu Lạc Du bình tĩnh một chút, nhất định anh sẽ phát hiện nụ cười gần như không kiềm chế được nữa trên môi Quý Tích Thành. Tiếc là lần đầu nhập vai sốt ruột quá, nội việc diễn đã tiêu hao hết sức lực rồi, vốn chẳng còn hơi đâu chú ý đến việc khác.

Quý Tích Thành đáp: “Vậy quản gia này là của tôi hay của Lạc Du? Nói cách khác, tôi là người nắm quyền sở hữu hay là anh ấy?

Lạc Du hết sức bối rối. Tửu Tửu nói chuyện với quản gia AI thế này à? Có vẻ như không phải, hay là có? Trời ạ! Anh đoán không ra!

Quản gia AI đương nhiên là của Tửu Tửu, quyền hạn sử dụng AI của anh cũng do Tửu Tửu cấp. Ý Tửu Tửu là đang bất mãn anh sai khiến quản gia quá mức phải không? Tuyên bố với quản gia rằng hắn mới là người mua nó?

Được rồi. Lạc Du cảm thấy mặc dù Tửu Tửu có hơi hơi hẹp hòi, nhưng từ đầu Tửu Tửu đã là người siêu keo kiệt rồi cơ mà. Tính chiếm hữu mạnh bạo muốn nổ tung, vậy nên cũng không phải là không thể lý giải.

“Khụ…” Lạc Du đằng hắng, nghiêm mặt, “Đương nhiên tôi là quản gia của ngài.”

Chút vui vẻ không dễ thấy len lỏi giữa đôi mày của Quý Tích Thành, hắn nói thêm: “Vậy bây giờ nên nghe theo anh ấy đi nhổ cỏ hay ở đây giúp tôi làm việc?”

Lạc Du đánh đáp: “Giúp việc cho ngài.”

Quý Tích Thành đẩy dĩa trái cây về phía Lạc Du.

Lạc Du:?

Quý Tích Thành nói: “Ăn hết chỗ trái cây này cho tôi.”

Lạc Du không làm: “Đó là đồ em phải ăn!”

Những năm còn ở cứ điểm An Tức ấy Tửu Tửu là một đứa trẻ kén ăn, cũng không có mấy nhiệt tình hào hứng với chuyện ăn uống. Điều này gây nên khác biệt rất rõ ràng với Lạc Du lẫn các đội viên khác. Mỗi lần nhìn thấy cơ thể mỏng manh yếu ớt nọ, Lạc Du cứ thấy tất cả tại hắn không chịu ăn uống gì người mới không cao không to lên, thường xuyên lấy uy nghiêm của một người đội trưởng ép hắn ăn mấy bữa ăn dinh dưỡng.

May mà trong quân ngũ có chế độ dinh dưỡng nghiêm khắc, Tửu Tửu không muốn ăn cũng phải ở trước mặt anh ăn cho hết mới thôi.

Sau này Tửu Tửu trưởng thành còn cao lớn hơn cả Lạc Du, anh cũng không giám sát được mấy chuyện hắn kén ăn nữa. Chẳng qua từ lúc từ vũ trụ Ước Nhân trở về làm mấy đợt kiểm tra, sĩ quan quân y nói tướng quân hơi có triệu chứng thiếu dinh dưỡng, phải bổ sung bằng thuốc hoặc ăn nhiều trái cây hơn.

Kể từ đó, Lạc Du bắt đầu đốc thúc quản chặt Quý Tích Thành một lần nữa.

Hô hào lên giọng xong, Lạc Du mới ý thức mình hơi lạc khỏi thân phận quản gia, vội bổ sung: “Phải, phải. Là Lạc Du giao phó đấy.”

Quý Tích Thành cố ngăn mình bật cười: “Nhưng vừa rồi không phải đã nói nghe tôi, không nghe anh ấy?”

Lạc Du tự nhủ trong lòng. Tửu Tửu, anh tức em rồi đó! Không ngờ Tửu Tửu em lại như vậy! Vừa khuất lưng anh một cái là không chịu ăn trái cây, có thấy mình ấu trĩ không?

Miệng anh lại nói: “Được rồi, vậy anh nghe em.”

Quý Tích Thành vờ không nhìn anh nữa, phẩy tay: “Đi đi, ăn hết chỗ trái cây đó.”

Lạc Du giận dữ cầm dĩa lên ghim một miếng kiwi, suýt chút nữa đã nổi đóa nhét luôn vào miệng Quý Tích Thành. Thế mà cuối cùng đúng thời khắc sống còn anh vẫn nhịn được.

Anh là người trọng chữ tín, đã nhận lời quản gia AI thì sẽ phải cố mà giữ.

Quý Tích Thành để ý hành động mờ ám vừa xong của Lạc Du: “Hửm?” Tay Lạc Du vẫn đang lơ lửng trên không trung, dưới cái nhìn chằm chằm của Quý Tích Thành xoay chiều nĩa lại, ăn miếng kiwi.

Ngọt, ngon, mỗi tội Tửu Tửu làm người ta chẳng vui gì hết.

Thư phòng rất rộng, Lạc Du biết Quý Tích Thành không thích bị làm phiền lúc đang làm việc, định bụng tìm chỗ nào thông thoáng ngồi chờ, gắng sức giảm độ tồn tại xuống. Nhưng vừa nhấc chân đi được một bước, Lạc Du đã bị gọi lại.

“Không phải nói sẽ phụ việc cho tôi à?”

Anh quay lại cứng đơ như con robot, thấy Quý Tích Thành nhìn chiếc ghế tựa bên cạnh hắn, khó hiểu: “Em muốn anh ngồi đây?”

Quý Tích Thành nhíu mày, như đang nói: Không thì?

“Nhưng anh đang ăn mà.” Lạc Du nói xong mới chợt nhớ ra mình đang là quản gia AI, cực kỳ cứng rắn vá thêm vào: “À!”

Quý Tích Thành gật đầu.

Lạc Du vẫn ra sức chống chọi: “Anh ăn nhóp nhép miệng đó!”

Quý Tích Thành mở miệng: “AI nói nhảm nhiều thế sao? Xem ra phải trả về xưởng thiết lập lại.”

Lạc Du: “…”

Anh cũng không hại quản gia AI bị trả về xưởng được!

Lạc Du ngồi xuống, cẩn thận xơi trái cây, thỉnh thoảng lại lén liếc mắt nhìn Quý Tích Thành.

Tửu Tửu đang thật sự làm việc, ánh sáng nhạt màu tô đậm thêm gương mặt hắn, làm đường nét cánh mũi đôi môi khôi ngô điển trai kia như mềm mại đi đôi chút.

Lạc Du nhịn không tạo ra tiếng động, anh nhịn muốn chết. Dù anh không phải người hay nhai nhóp nhép gì, nhưng bình thường ăn uống sao mà không phát ra tí tiếng động nào được? Nhất là hôm nay ăn cả dĩa trái cây mọng nước,  anh muốn chóp chép miệng ghê nơi!

Quý Tích Thành nghiêng mặt sang, Lạc Du lập tức cúi đầu đếm mấy cái hạt trên thanh long.

“Còn chưa ăn xong nữa.” Giọng Quý Tích Thành nghe chừng có chút bất mãn.

Cả một dĩa trái cây to đùng bây giờ còn phân nữa. Phải mà bình thường Lạc Du đã xực xong từ lâu rồi, không phải là tại anh sợ gây tiếng động lớn quá sẽ quấy rầy tướng quân đang tập trung làm việc à?

“Hay để anh qua kia ăn đi.” Lạc Du thật lòng đề nghị, “Còn nhiều lắm, mới một lát anh ăn không hết.”

Quý Tích Thành nói: “Không ăn hết à? Bình thường Lạc Du ép tôi ăn nhiều như vậy.”

Lạc Du nghĩ: Đó là vì muốn tốt cho em thôi.

Quý Tích Thành cười khẽ: “Có phải Lạc Du bá đạo lắm không?”

Lạc Du lầm bầm trong bụng: Em kiện cáo với quản gia AI làm gì?

Quý Tích Thành nói: “Trả lời.”

Lạc Du bất đắc dĩ lên tiếng: “Lạc Du ấy nhé, nói ra thì đúng là bá đạo lắm đấy.”

Quý Tích Thành đáp: “Giao cho anh một nhiệm vụ. Sử dụng tất cả chương trình tính toán cho tôi xem làm sao mới có thể đối phó với Lạc Du bá đạo được.”

Lạc Du trợn ngược mắt lên, mình tự đối phó mình ấy hả?!

Quý Tích Thành: “Hửm?”

Trong đống rối loạn bùi nhùi, Lạc Du bắt chước quản gia AI nghiêng đầu: “Hửm?”

Quý Tích Thành hừ cười: “Giả ngơ cũng vô dụng, trước lúc ăn hết trái cây phải đưa kết quả thuật toán cho tôi.”

Lạc Du không phải trí tuệ nhân tạo. Anh phát cáu, Tửu Tửu muốn xử lý anh hả, thế cũng vô lương tâm quá rồi biết không!

“Thế vẫn không tính ra thì?”

Quý Tích Thành chậm rãi đáp: “Anh là quản gia AI tiên tiến nhất toàn Liên Minh, tôi phải tốn một khoản không nhỏ để mua anh về. Nếu cả nhiệm vụ cỏn con này còn không hoàn thành được thì cứ về xưởng sản xuất.”

Lạc Du: “…”

Lại về xưởng sản xuất.

Có chớp mắt, Lạc Du vò mẻ chẳng sợ nứt đã nghĩ thế này, trả về xưởng thì về xưởng! Nhưng trong đầu anh hiện lên khoảng thời gian mình và quản gia AI ở cùng nhau —— Cả hai cùng trồng Sắt Ti Lam với nhau, quản gia AI kể cho anh nghe bí mật giới thượng lưu ở tinh cầu thủ đô, kể cho anh nghe chuyện thời thơ ấu của Tửu Tửu.

Quản gia AI… Không, AI này tuy lắm lúc rất ồn áo đáng ghét, nhưng phần lớn thời gian vẫn đáng yêu lắm.

Lạc Du mềm lòng, nở nụ cười giả lả đầy công nghiệp: “Được rồi mà Tửu Tửu, để anh tính toán xem phải đối phó với Lạc Du thế nào.

Quý Tích Thành nghe ra âm thanh nghiến răng nghiến lợi, ý cười nơi đáy mắt gần như vuột khỏi tầm kiểm soát.

Lạc Du vừa ăn trái cây vừa ngẫm nghĩ xem lát phải nói thế nào. Đang lúc dồn hết tâm trí suy tư, tiếng nhai nhóp nhép to dần lên. Quý Tích Thành không lấy làm phiền, hắn cũng không đang làm việc gì, năm phút trước thiết bị cá nhân nhận được phản hồi hình ảnh, AI hàng thật tốn cả đống tiền mua về kia đang gào thét trong buổi biểu diễn của Quý Cầm Dã, thấu tâm can đến độ mồ hôi chảy ướt lưng áo.

Nghĩ ra được tuyệt chiêu này, cả quản gia AI lẫn Lạc Du đúng là nhân tài.

Quý Tích Thành nhếch môi cười, tắt hình ảnh.

Lạc Du xử xong miếng trái cây cuối cùng vẫn không biết phải đối phó bản thân sao cho phải. Chuyện này còn khó hơn cả chống lại trùng tốc nữa!

Quý Tích Thành giả bộ như vừa xong việc, khoanh tay nhìn về phía Lạc Du: “Tính xong chưa?”

Lạc Du láo liên mắt: “Chắc là… xong rồi.”

Quý Tích Thành đáp: “Nói thử xem.”

Lạc Du không nhịn được: “Thật ra Lạc Du cũng vì sức khỏe của ngài mà thôi, sao ngài lại đi đối phó anh ấy?”

Quý Tích Thành nói: “Xem ra AI của tôi bị Lạc Du mua đứt rồi. Có biết hậu quả của AI phản chủ là gì không?”

Lạc Du nghĩ thầm, em lại nói trả về xưởng sản xuất chứ gì.

Quý Tích Thành nói: “Bị tiêu hủy.”

Lạc Du: “…”

Quý Tích Thành nhàn nhã di ngón tay trên bàn: “Bây giờ đã nghĩ kỹ xem phải làm thế nào chưa?”

Lạc Du quyết định lần sau đánh mô phỏng với Quý Tích Thành phải tẩn nhóc hư đốn này một trận tơi bời ra trò. Dưới tác động của thần chiến thắng, anh bình tĩnh: “Ừm, Lạc Du là người lương thiện. Ngài muốn đối phó với anh ấy không phải là một quyết định sáng suốt. Tuy vậy, quản gia AI của ngài là tôi đây chỉ có thể tuân phục vô điều kiện tất cả mệnh lệnh của ngài, tôi đã tính toán xong phương pháp. Song… tôi vẫn đề nghị anh không nên thực hiện.”

Quý Tích Thành đáp: “Nói.”

Gân xanh bên trán Lạc Du đã hằn cả lên: “Lạc Du thoạt trông mạnh mẽ, nhưng thực tế anh ấy cũng có điểm yếu. Ngài cứ nhằm thẳng điểm yếu của anh ấy mà công kích là được. Điểm yếu đó là…”

Quý Tích Thành ưỡn thẳng người.

Lạc Du tiếp tục: “Gia đình của anh ấy. Ngài cũng biết rõ, Lạc Du là công cụ được chế tạo ra để phục vụ chiến tranh, không có người nhà trên phương diện huyết thống. Trước mắt chỉ có ngài là người nhà của Lạc Du, là người em trai Lạc Du ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn.”

Mi tâm Quý Tích Thành nhíu lại rất khẽ, đăm chiêu.

“Lạc Du không chịu đựng được nếu ngài bị thương tổn gì, sẽ bảo vệ ngài bằng cả mạng sống mình như cách anh ấy đã bảo vệ Liên Minh chúng ta. Ngài… ngài có thể tự đánh mình trước mặt Lạc Du là được.”

Yết hầu Quý Tích Thành thoáng trượt lên xuống, nhưng tạm thời không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.

Lạc Du nói xong, anh cũng lẳng lặng đứng im một bên.

Anh thề trước huân chương tối cao Bạch Phong, anh không hề cố ý muốn chỉnh Quý Tích Thành, tất cả những lời vừa nói đều là sự thật. Anh đã huấn luyện thiếu niên yếu đuối bị trục xuất khỏi tinh cầu thủ đô hơn một năm ròng để trở thành một chiến sĩ đủ sức một mình gánh vác cả phương trời. Hai người đã cùng nhau chiến đấu chống lại quân Ước Nhân đột ngột tấn công bên rìa Liên Minh, ba năm trước đã liều mình mở ra con đường đến vũ trụ Ước Nhân.

Cả hai đã cùng nhau chết đi trong vũ trụ này, và tái sinh lại trong vũ trụ Ước Nhân.

Trong quy luật vũ trụ ở một tầng cao hơn kia, anh và hắn đã hoàn thành trọn vẹn ý nghĩa của đồng sinh cộng tử. Vậy thì với anh mà nói, lẽ nào Quý Tích Thành chẳng phải gia đình, là người nhà quan trọng nhất của anh?

Chỉ là cảnh tượng ngày hôm nay có hơi tức cười. Anh nào ngờ tình thân tình anh em của họ thế mà biến thành tranh chấp người – máy hục hặc với nhau!

Không biết lúc này Tửu Tửu đang nghĩ gì.

Bộ não không để làm cảnh của Quý Tích Thành vốn đã nhanh chóng xử lý, sẵn sàng gặp chiêu thì phá chiêu.

Vậy mà tình cảm đột ngột xuất hiện đâm thẳng vào tim hắn, nhất thời quên cả việc phải phá chiêu.

Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.

Lạc Du vẫn là người lên tiếng trước: “Tửu Tửu, ngài đang nghi ngờ tính toán của tôi sao? Chính ngài đã nói tôi là trí tuệ nhân tạo tiên tiến nhất của Liên Minh, tính toán của tôi chưa bao giờ sai.”

Quý Tích Thành nhìn thẳng vào mắt anh, hai giây sau mới tiếp lời: “Ừm, tôi biết rồi.”

Bây giờ Lạc Du cảm giác thấy mình tràn đầy ý chí chiến đấu, muốn lý luận ra chiêu ra ngô ra khoai một trận mà rốt cuộc đối thủ không muốn đánh. Anh tung một đấm, lật không khí lại.

“… Vậy em, ngài định bao giờ mới đối phó Lạc Du?”

Quý Tích Thành đáp: “Chờ mong lắm sao?”

Lạc Du khô khốc nói: “Trí tuệ nhân tạo bọn tôi đương nhiên rất để ý hiệu quả thực tế của những tính toán mình đưa ra.”

“Để tôi suy nghĩ một lúc.” Quý Tích Thành tắt màn hình, xem như kết thúc công việc tối nay, “Anh là fan của Quý Cầm Dã?”

Lạc Du diễn tuồng đến cùng: “Đúng thế.”

“Vậy hát một bài hát của anh ta cho tôi nghe đi.” Quý Tích Thành ngang ngược, “Anh có chức năng phát sóng phải chứ?”

Lạc – ngũ âm không được đầy đủ – Du lúc này muốn quẳng cả Quý Tích Thành lẫn quản gia AI về xưởng. Quý Tích Thành nhấp vào phần nhạc đệm, “Hát bài này.”

Lạc Du rất hiếm khi nghe nhạc, nhưng Quý Cầm Dã là ngôi sao hàng đầu Liên Minh. Mấy bài hát của người này đường to ngõ nhỏ gì lúc nào cũng bật ầm ầm, cứ tưởng mình ngân nga theo cũng được rồi, vậy mà vừa ngân lên, cao độ bài hát đã vô tình lạc đâu xa tít mười tám vạn dặm.

Anh thấy Quý Tích Thành cười, là kiểu bị chọc cho không nhịn được cười.

Hồi còn ở quân khu 9, số lần Tửu Tửu cười không bao nhiêu, nhưng anh thì luôn có cách chọc cho Quý Tửu cười.

Về sau, khi chạy đến tinh cầu thủ đô, bấy giờ Tửu Tửu đã trở thành vị nặng nề tâm sự. Tuy miệng cười, song nụ cười trên mặt hắn đầy nghi thức kiểu cách. Ba năm nay Tửu Tửu dần buông khúc mắc, chẳng qua trọng trách trên vai quá nặng, rất khó mà thoải mái như thời niên thiếu. Nụ cười của Tửu Tửu giờ phút này cực kỳ giống những ngày họ còn ở cứ điểm An Tức.

Lạc Du nhoáng cái thư thả. Kệ em ấy, chẳng thèm so đo với Tửu Tửu làm gì.

Quý Tích Thành vừa ra khỏi thư phòng đã muốn tìm Lạc Du. Lạc Du vừa nghe xong tức tốc thay đồ mình lại. Hắn tới nơi đã thấy anh đang cầm đồ nghề, bận nhổ cỏ quanh khu trồng Sắt Ti Lam.

Quý Tích Thành vừa định mở miệng, Lạc Du lên tiếng: “Trí tuệ nhân tạo này, vừa mới kêu nhổ cỏ xong đây chẳng biết đã chạy biến đi đâu. Anh đành tự nhổ lấy vậy, mệt hết sức!”

Quý Tích Thành nói: “Vừa nãy em để nó giúp em làm việc.”

“Làm việc à?” Lạc Du rộng rãi đáp, “Thế không có gì, công việc quan trọng hơn nhổ cỏ mà.”

Dưới màn đêm, Quý Tích Thành hiếm lạ cầm đồ nhổ cỏ lên, xem chừng là định xuống nhổ cùng.

Lạc Du kinh ngạc: “Tửu Tửu em làm gì vậy?”

Quý Tích Thành ngồi xổm trong cánh đồng bạt ngàn hoa: “Quản gia không nghe lời anh. Em đến giúp anh.”

Quản gia AI lượn lờ buổi hòa nhạc xong, trở về với gương mặt đầy thỏa mãn. Nhìn thấy Quý Tích Thành và Lạc Du đang làm, nó lập tức hãm hết tiếng kêu gào nhiệt liệt lại, rón rén bước vào biệt thự.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!