Thạch Lựu

Chương 4



Thượng nhị công tử tâm tư rối bời.

Song Cát không biết nàng đã bước chầm chậm vào khách sảnh từ lúc nào. Lúc lại gần, nàng luôn cố ý liếc nhìn Thượng nhị công tử.

Đại công tử bị coi nhẹ sắc mặt càng thêm lạnh lùng, mày rậm khẽ nhíu, lại tăng thêm sức nặng trong lời nói “Không ai dạy ngươi phép tắc không được phép nhìn trộm chủ tử sao?! Thật sự là cửa nhỏ nhà nghèo, không ra thể thống gì hết!”

Thượng nhị công tử nghe thế thì cảm thấy hôm nay đại ca không hiền hòa như ngày thường, có hơi chút nghiêm khắc.

Nhìn đôi mắt hút hồn của tiểu cô nương đỏ lên rất giống một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, hắn lại nảy sinh mong muốn bảo vệ nàng! Vì thế lần đầu tiên hắn có gan phản bác lại đại ca: “Đại ca, huynh làm nàng ấy sợ. Nàng ấy cũng không cố ý.”

Thượng đại công tử rất kinh ngạc liếc nhìn nhị đệ của mình, rất hiếm khi người đệ đệ nhát gan này của hắn lại dám nói ra những lời như thế.

Hắn lại chuyển ánh mắt sang Song Cát.

Dáng người tiểu cô nương hơi gầy, cao hơn một chút so với những cô nương bình thường khác, da trắng môi đỏ, mái tóc đen dài bóng mượt, đôi mắt trong veo lấp lánh. Tuy không thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại ngọt ngào đáng yêu.

Lúc đôi mắt to tròn long lanh đong đầy nước mắt sẽ khiến nam nhân có xúc động muốn bảo hộ.

Cho nên…… không trách được nhị đệ lại khác thường?

Đại công tử suy ngẫm xong, đôi mắt liền trở nên ảm đạm, nhất thời trong sảnh đường rơi vào im lặng.

Theo sự im lặng không khí cũng trở nên kìm nén hơn, Song Cát khép hai chân đứng thẳng, mười ngón tay xoắn vào nhau, căng thẳng nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Hai vị công tử trước mặt, người lớn tuổi hơn thì khôi ngô tuần tú. Người ít tuổi hơn thì gầy yếu thanh tú nhưng cũng đường hoàng và ưa nhìn.

Tổ mẫu nói hắn chính là phu quân của nàng……

Song Cát lại e thẹn, khẽ cắn môi cúi đầu đầy lúng túng.

Hai vị công tử thấy nàng như thế, nhị công tử xấu hổ mím môi cúi đầu không dám nhìn.

Còn đại công tử tuy không thể hiện cảm xúc gì nhưng cũng có suy nghĩ riêng.

Tướng mạo vị hôn thê của nhị đệ thật sự rất khá——

Con mắt của tổ mẫu quả thật không tệ!

Nhưng tính tình này……

Đại công tử đáng giá vị hôn thê của đệ đệ bằng con mắt nghiêm khắc nhất từ trước đến giờ, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

Đôi mày nhíu rồi lại nhíu lại.

Đôi nam nữ trạc tuổi nhau cùng nhấp nhổm dưới ánh nhìn soi xét của vị đại bá tương lai.

Cuối cùng đại công tử lại nói: “Ngươi chính là tiểu thư trong phủ?”

Đại công tử thấy nàng không tự tiết lộ thân phận cũng chỉ có thể tự mình nói ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Song Cát đỏ bừng lên, khẽ gật đầu.

Nhị công tử ở bên cạnh cảm thấy vô cùng xấu hổ khi khẳng định được nàng chính là vị hôn thê của mình. Hắn liên tục ngẩng đầu lên nhìn nàng rồi lại cúi đầu xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại vài lần.

Đại công tử gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn mấy cái: “Ngồi đi.”

Một người ra lệnh một người làm theo.

Giọng nói của thiếu niên 17 tuổi đã qua giai đoạn vỡ giọng nghe khá trầm ổn, hắn lại còn ra vẻ già dặn cho nên uy thế lại càng tăng lên. Một thiếu niên như vậy, có chút nhãn lực đều có thể nhìn thấy tiền đồ vô lượng của hắn trong tương lai.

Ngược lại, người đệ đệ thứ xuất bên cạnh lại càng thêm lu mờ.

Nhưng một người thiếu niên không đáng chú ý như vậy lại được một tiểu cô nương không quá chói mắt bên cạnh nhớ thương.

Xuất giá tòng phu.

Song Cát đã đọc thuộc Tứ thư ngũ kinh, từ nhỏ nàng đã thấm nhuần tư tưởng trượng phu là trời.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

“Mã phủ chỉ có một vị tiểu thư thứ xuất là vị hôn thê của nhị đệ Cửu Lâm ta, chính là ngươi sao?” Đại công tử lại hỏi.

Song Cát khẽ cắn môi, nhìn trộm Thượng nhị công tử một cái sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy nàng khẳng định thân phận của mình, trong lòng Thượng đại công tử lại bất mãn, “Không ra thể thống gì cả!” Lời nói ra cực kỳ giống trưởng bối trong nhà. “Ngươi là một nữ tữ chốn khuê phòng lại tự tiện chạy tới nhìn ngắm vị hôn phu, nếu truyền ra ngoài người khác sẽ chê cười chúng ta thế nào đây?”

Song Cát giật mình ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn vị đại bá tương lai. Mặc dù vị thiếu niên này tuấn tú khôi ngô nhưng lại quá mức uy nghiêm khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Thượng nhị công tử không thể nhìn vị hôn thê của mình bị huynh trưởng quát lớn như thế, hơn nữa hắn nghĩ dù gì người ta cũng đến để gặp mình hắn cũng nên bênh vực nàng: “Đại ca, Song Cát cũng là vì đệ……”