Thái Cổ Thần Vương

Chương 124: Lời Nói Của Tiêu Luật



Tần Vấn Thiên tu hành một đêm ở bên bờ sông gần trúc lâm tiểu ốc, sáng hôm sau thì lập tức rời khỏi.

Hôm nay Quân Lâm yến tổ chức tiếp vòng quyết đấu thứ hai. Khi trời còn tờ mờ thì đã có vô số người tập trung xung quanh Sở Vương đài.

Cách Sở Vương đài không xa chính là chi nhánh Tuý Diệu lâu của phường Thiên Diệu. Lúc này cũng có rất nhiều người tụ tập ở bên trong.

Trong đại điện của Tuý Diệu lâu, chính giữa có một bàn đá vuông khảm hoa văn hình rồng bằng ngọc. Tuy trông có vẻ hơi cũ kỹ nhưng không kém phần quý phái, dù sao chỗ này vốn dĩ cũng là sòng bạc.

Mặt trên bàn đá được chia thành mười tám ô vuông, trên mỗi ô đều có khắc tên của một người. Đó chính là mười tám người mạnh nhất trong đợt hai của Quân Lâm yến.

Ở bên cạnh tên thì gồm có những người có thể giành được chín vị trí đầu, cùng với tỷ lệ chung tiền của ba vị trí đầu và tỷ lệ chung tiền của người đứng đầu bảng, ba tỷ lệ được viết vô cùng rõ ràng.

- Không ngờ tỷ lệ Lạc Thiên Thu giành được hạng nhất lại là một trên hai, tỷ lệ cá cược thấp như thế, xem ra phường Thiên Diệu cực kỳ coi trọng Lạc Thiên Thu rồi. Thật không biết vì sao mà phường Thiên Diệu lại tin tưởng Lạc Thiên Thu đến như thế nữa.

Có người nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn có rất nhiều đặt cược cho Lạc Thiên Thu giành được hạng nhất. Tuy tỷ lệ rất thấp nhưng điều này chứng tỏ xác suất Lạc Thiên Thu giành được hạng nhất cực cao.

Nhưng cũng có vài người suy nghĩ khác, bọn họ lại nghĩ rằng đây có thể là cái bẫy mà phường Thiên Diệu đã đặt ra, dùng tỷ lệ cược thấp để đánh lừa mọi người, khiến mọi người đặt cược hết lên người Lạc Thiên Thu. Một khi hắn không giành được hạng nhất thì người thắng lớn nhất chẳng lẽ không phải là nhà cái phường Thiên Diệu sao?!

Ngay lúc này, có hai vị công tử tuấn tú đứng cạnh bàn đá. Trong đó có một người cầm hồ lô rượu hình như rất thích uống rượu. Bên cạnh hắn không có ai dám chen lại gần, đây là sự kính trọng vô hình. Bởi vì người này chính là Túy Tửu Tiên đứng thứ ba trong kinh thành thập tú.

- Tỷ lệ cược của hắn thật thê thảm vô cùng.

Tuý Tửu Tiên cúi đầu nhìn ô vuông có ghi tên của Tần Vấn Thiên, cười một cách hồn nhiên.

Trên ô có ghi tỷ lệ cược cho Tần Vấn Thiên có thể vào chín hạng đầu là một trên bốn, nếu như hắn có thể giành được ba hạng đầu thì tỷ lệ cược là một trên một trăm. Còn về phần nếu hắn có thể giành được hạng đầu thì tỷ lệ cược lại cực kỳ cao, một trên bốn trăm.

- Ngươi nói xem chúng ta có nên đặt cược một ít không?

Thanh niên bên cạnh cười nói với Tuý Tửu Tiên.

- Cược cho hắn hả? Cược chín hạng đầu, ba hạng đầu hay vị trí thứ nhất đây?

Tuý Tửu Tiên hớp một ngụm rượu, cười hỏi.

Cuộc nói chuyện giữa hai người khiến cho mọi người xung quanh lộ ra vẻ mặt thú vị. Thật không ngờ có người lại muốn cược Tần Vấn Thiên giành được ba hạng đầu và vị trí đầu bảng, bị điên hay sao thế.

Chín hạng đầu còn có hi vọng, nên cũng có nhiều người đặt cược cho hắn. Có điều hạng nhất lẫn ba hạng đầu thì e rằng sẽ lãng phí rồi.

- Ngươi thấy được không?

Thanh niên kia cười nói.

- Ta không biết đâu, ngươi biết bây giờ ta cũng không còn rượu để uống mà. Ta chỉ còn hai viên Tinh Vẫn thạch thôi, chi bằng cược hạng nhất cho rồi.

Tuý Tửu Tiên nói xong thì lấy hai viên Tinh Vẫn thạch ra đặt vào ô ghi hạng nhất và tỷ lệ đền bù, khiến cho nhiều người thấy vậy bèn cười hắn.

- Tuý Tửu Tiên, sao ngươi không giữ hai viên Tinh Vẫn thạch này lại mua rượu thế. Chừng này cũng đủ ngươi uống mấy tháng lận đấy.

Có người giễu cợt hắn nhưng cũng không để ý mấy. Có điều, người của Túy Diệu lâu lại đi tới ghi tiền cược của Túy Tửu Tiên rồi đưa chứng từ cho hắn. Nếu sau này hắn thắng thì có thể tới phường Thiên Diệu lấy Tinh Vẫn thạch.

- Được thôi, vậy thì ta cũng cược một trăm viên Tinh Vẫn thạch từ tầng trời thứ hai, một trăm viên cho ba hạng đầu, chín hạng đầu cũng như thế luôn.

Người thanh niên đi bên cạnh Tuý Tửu Tiên cười nói, nháy mắt khiến cho bầu không khí trở nên yên lặng.

Đặt toàn bộ ba trăm viên Tinh Vẫn thạch từ tầng trời thứ hai cho Tần Vấn Thiên, mỗi ô một trăm viên.

- Bộ ngươi không sợ thua sạch túi à.

Túy Tửu Tiên cười hỏi.

- Sao ngươi không nghĩ, chỉ cần hắn đạt được một trong chín hạng đầu thì theo tỷ lệ thế này, cuối cùng ta vẫn có một trăm viên. Nếu hắn có thể tiến vào ba hạng đầu thì ta sẽ có một vạn một trăm viên. Còn nếu hắn đứng hạng nhất, ta thắng hết sẽ được...

Người nọ cười nói khiến trong lòng mọi người đều run lên.

Tính toán như vậy diệu vô cùng, nhưng làm gì dễ ăn như thế cơ chứ. Vốn dĩ xác suất Tần Vấn Thiên có thể giành được ba hạng đầu rất thấp cho nên tỷ lệ cược mới cao như vậy. Chứ trên đời sao lại có chuyện hời đến vậy được, xem ra lãng phí ba trăm viên Tinh Vẫn thạch này rồi. Có điều, không biết thân phận người này như thế nào mà có thể chơi lớn đến thế này.

- Nếu ngươi thắng cược thì phường Thiên Diệu chắc chắn sẽ khóc ròng cho xem.

Tuý Tửu Tiên vừa cười vừa nói, còn thanh niên bên cạnh thì nói chuyện với người của Tuý Diệu lâu. Sau đó, có người nhanh chóng đưa chứng từ cho hắn, rõ ràng người này không hề nói đùa gì cả.

- Tuý Tửu Tiên, bằng hữu của ngươi thú vị thật đấy.

Lúc này bỗng có một thanh âm vang lên, Tuý Tửu Tiên nhìn sang thì trông thấy Thu Mạc.

- Mỗi người một ý mà, đây là hứng thú của bằng hữu ta không cần ngươi quan tâm đâu.

Tuý Tửu Tiên nói với vẻ thản nhiên.

- Sở thích của hắn cũng đặc biệt quá nhỉ.

Thu Mạc cười cười nói:

- Xem ra sẽ lãng phí ba trăm viên Tinh Vẫn thạch này rồi.

Tuý Tửu Tiên nghe thấy vậy chỉ cười cười, hắn cũng không muốn dây dưa với Thu Mạc. Thế nhưng khi nhìn thấy một tên mập chen lấn đi vào, cầm mười mấy viên Tinh Vẫn thạch trong tay đặt vào ô ba hạng đầu và chín hạng đầu một cách dứt khoát rồi quát lớn.

- Cược thêm.

- Mập mạp này, ta nhớ ngày hôm qua ngươi vừa mới đặt cược năm viên Tinh Vẫn thạch mà nhỉ. Bây giờ cũng chỉ lấy mười mấy viên ra mà cũng dám lớn giọng như vậy à.

Chỉ thấy một người vừa cười vừa nói, mọi người nhìn thấy dáng vẻ hèn mọn của mập mạp thì lập tức cười lên.

Mập mạp chính là Phàm Nhạc, chỉ thấy hắn nhếch miệng cười, không thèm để ý đến lời nói của mọi người. Thắng được Tinh Vẫn thạch mới là chuyện quan trọng nhất, hy vọng Tần Vấn Thiên chết giẫm kia có thể nâng cao thực lực tạo ra kỳ tích vào ba hạng đầu cho hắn xem mới được.

- Phàm Nhạc, ngươi nên lấy mấy viên Tinh Vẫn thạch này về tu luyện cho rồi.

Thu Mạc trào phúng một tiếng.

Mập mạp ngẩng đầu lên, nhìn Thu Mạc thì nhếch miệng cười:

- Ta biết ngươi ghen ty với Tần Vấn Thiên. Lúc trước trong học viện cũng lợi dụng Giang Tú đối phó với Tần Vấn Thiên. Kết quả trong Quân Lâm yến, Giang Tú lại bị Tần Vấn Thiên chặt đứt một tay, hình như bên trong còn có công lao của ngươi thì phải. Có điều da mặt của ngươi vẫn dày như thế, chẳng có chút tự giác bị vả mặt gì cả. Lẽ nào muốn ta huỵch toẹt chuyện ngươi thầm mến Mạc Khuynh Thành nhưng Mạc Khuynh Thành lơ ngươi chỉ thân thiết với Tần Vấn Thiên à?

Mọi người xung quanh nghe Phàm Nhạc nói như vậy vẻ mặt trở nên đặc sắc vô cùng, còn sắc mặt của Thu Mạc thì lại cực kỳ khó coi. Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng rồi đặt cược một ít Tinh Vẫn thạch cho Lạc Thiên Thu cùng Tư Không Minh Nguyệt, sau đó thì rời khỏi chỗ này.

- Đi thôi, Quân Lâm yến sắp bắt đầu rồi.

Lúc này mọi người ở trong Tuý Diệu Lâu đều rời đi. Cho dù có vội vàng đặt cược thế nào thì cũng không thể bỏ lỡ Quần Lâm yến được.

Trên Sở Vương đài, người trong hoàng thành từ rất sớm đã cưỡi chim bay đến chuẩn bị buổi tiệc, mà người của các thế lực cũng đã ngồi vào vị trí của mình.

Bóng dáng của Sở Thiên Kiêu cũng xuất hiện trên long ỷ được tạo từ thanh long ngọc. Trên chín chiến đài, mười tám người hôm qua đã lọt vào vòng trong đều đứng đấy cả. Hàng năm đều tổ chức Quân Lâm yến cho nên bọn họ hiểu rất rõ quy tắc của Quân Lâm yến.

Chỉ thấy một vị lão giả bên cạnh Sở Thiên Kiêu nhìn về phía chín chiến đài, mở miệng nói:

- Chúc mừng các vị đã tiến vào vòng thứ hai của Quân Lâm yến, quy tắc tiếp theo chắc mọi người đều hiểu rõ hết rồi cho nên lão hủ cũng không nhiều lời nữa. Trên chín chiến đài này, ngươi muốn đá ai xuống thì cứ ra tay với người đó. Người rớt khỏi chiến đài vẫn có một cơ hội khác. Chỉ cần ngươi khiêu chiến với người trên đài, nếu thua sẽ bị loại, còn nếu ngươi thắng thì đối thủ sẽ bị loại.

- Nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội khiêu chiến với người khác mà thôi. Sau khi thắng thì có thể ở lại, nhưng nếu người tiếp nhận khiêu chiến mà bại thì sẽ bị loại ngay lập tức.

- Muốn khiêu chiến người nào thì do các ngươi lựa chọn. Có điều, sau khi ngươi đánh bại người nọ mà đối phương khiêu chiến thắng thì ngươi không thể ra tay với hắn thêm lần nữa. Đây là quy tắc của vòng hai Quân Lâm yến. Cuối cùng, chín người còn lại đứng trên chín chiến đài sẽ là chín người đứng đầu của Quân Lâm yến năm nay. Sau đó sẽ tham gia trận chung kết xếp hạng của Quân Lâm yến.

Mọi người đều im lặng không nói. Bọn họ đều hiểu rõ quy tắc này, mà vòng hai còn tàn nhẫn hơn cả vòng một nữa.

Người nào trên cùng một chiến đài bị người khác đánh bại thì có một cơ hội trở lại chiến đài. Đây là sự công bằng trong Quân Lâm yến. Bằng không, lỡ như Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt cùng nhắm vào một người thì người nọ cũng xui xẻo quá rồi, cho nên mới có thêm cơ hội để gỡ lại.

Hơn nữa, nếu thành công đánh bại đối thủ trở về chiến đài thì người vừa đánh bại ngươi sẽ không thể ra tay với ngươi nữa.

Đương nhiên, nếu có hai người lợi hại cố tình nhằm vào một người thì ngươi chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Có điều xác suất ấy cực thấp, thường thì những tuyển thủ hạt giống sẽ thích nghỉ ngơi trên chiến đài nhiều thêm một chút.

Lúc này, trên mỗi chiến đài đều có hai người đứng đấy.

Ở chiến đài thứ chín là Tần Vấn Thiên và Đệ Thất Dạ.

Hiện tại, mọi người đều đang nghĩ, hai nước luôn ganh đua với nhau trong Quân Lâm yến. Tuy lúc trước bọn họ có chút ân oán nhưng liệu hôm nay có vì tranh giành vinh quang mà cùng tấn công người của nước Tuyết Vân hay không nhỉ.

Dù sao đây cũng là nước Sở mà.

Âu Thần đứng ở chiến đài thứ tư nhìn chiến đài thứ chín, phát ra khí thế mãnh liệt về phía Tần Vấn Thiên.

Mối hận của hắn với Tần Vấn Thiên đã có từ rất lâu rồi. Tần Vấn Thiên có thể tiến vào vòng hai của Quân Lâm yến, mà hắn cũng có cơ hội chiến đấu với Tần Vấn Thiên.

Có điều, thực lực của Tần Vấn Thiên hiện giờ khác hẳn so với quá khứ. Hắn đã trở nên lợi hại vô cùng, có thể đánh bại cả Giang Tú. Cho dù là Âu Thần hắn cũng không thể không cẩn thận được.

- Tần Dao, cô có muốn ngồi ở đây không?

Ngay lúc này, Tiêu Luật ngồi bên cạnh Sở Vương đài đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Dao ở xa.

- Không cần.

Vẻ mặt Tần Dao hơi biến sắc, có phần khó coi.

Tiêu Luật mỉm cười không nói nữa. Mà lúc này, Tư Không Minh Nguyệt đứng trên chiến đài đầu tiên xoay người nhìn mấy người ở trên chiền đài phía sau, vạt áo lay động theo chiều gió, trong mắt lại sáng ngời.

- Lúc trước, ta nghe nói Tần tiểu thư có một đệ đệ là Vấn Thiên, có thể nhìn thấy hắn trong Quân Lâm yến hôm nay quả thật may mắn vô cùng. Không biết có vị anh hùng hào kiệt nào của nước Tuyết Vân đồng ý tỷ thí với người này một trận, để ta có thể chiêm ngưỡng phong thái của hắn hay không vậy.

Tư Không Minh Nguyệt từ tốn nói.

Sau khi hắn vừa dứt thì rất nhiều người tỏ vẻ nghi ngờ. Tuy lời của Tư Không Minh Nguyệt vô cùng khiêm tốn khách sáo nhưng hàm ý trong đó lại không phải. Thậm chí hắn còn không muốn bản thân ra tay nữa mà.

Chẳng lẽ, những lời Tiêu Luật vừa nói với Tần Dao ban nãy cũng ẩn chứa thâm ý bên trong hay sao?

Vì sao sau khi Tiêu Luật nói xong thì Tư Không Minh Nguyệt lại muốn đối phó với Tần Vấn Thiên thế nhỉ?

Tuy nói là đối phó nhưng Tư Không Minh Nguyệt lại không muốn chính mình ra tay. Nói đúng hơn thì hắn khinh thường làm thế, bởi vì hắn rất kiêu ngạo. Ở nước Tuyết Vân chỉ có hắn mới có thể sánh vai Tiêu Luật thành Song Kiêu mà thôi.

Đương nhiên, quan hệ giữa Tiêu Luật và Tư Không Minh Nguyệt vô cùng tốt, có thể nói thân như huynh đệ vậy!