Thái Cổ Thần Vương

Chương 126: Học Viện Đế Tinh Bùng Nổ



Đệ Thất Dạ cảm nhận được khí thế của Tần Vấn Thiên, đôi mắt xinh đẹp lóe lên rồi nhìn Tần Vấn Thiên khẽ cười hỏi:

- Vấn Thiên ca ca nỡ nhẫn tâm ra tay với ta thật ư?

Giờ phút này Đệ Thất Dạ bày ra bộ dạng đáng thương động lòng người, trong tích tắc đó Tần Vấn Thiên cảm thấy người đứng trước mặt mình không giống với Đệ Thất Dạ.

Vấn Thiên ca ca, dường như chỉ có mỗi nha đầu Tình Nhi gọi hắn như thế mà thôi.

Từ lúc nhà họ Bạch dời đến hoàng thành, thực sự Tần Vấn Thiên đã không còn gặp lại Bạch Tình lần nào nữa. Hiện tại đã một năm trôi qua rồi, không biết cô ấy bây giờ thế nào?

Đúng lúc này, một cỗ lãnh ý chợt xuất hiện, thần sắc Tần Vấn Thiên chợt biến. Đây đều là giả tưởng, Đệ Thất Dạ có khả năng sự dụng lực lượng hư huyễn. Ý chí của hắn lại trở nên cứng cỏi, tim như thiết thạch, đôi mắt sắc bén hệt như một thanh trường thương. Khí thế ai dám tranh phong lại xuất hiện lần nữa, hắn bước từng bước về phía trước.

Đôi mắt đáng thương động lòng người của Đệ Thất Dạ vẫn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, nhưng chính bản thân cô lại có cảm giác đôi mắt của mình đang chìm vào bên trong ý cảnh của người kia. Ý cảnh ở sâu trong đáy mắt Tần Vấn Thiên cứ như mang cô vào trong một giấc mơ khiến cô không thể tự kiềm chế bản thân. Tần Vấn Thiên cũng đang phát huy thiên phú của mình bằng ánh mắt.

- OOng oong!

Phương Thiên Họa Kích lao ra, thân thể Tần Vấn Thiên đạp trên không trung rồi giáng xuống từ trên trời cao hệt như một con hổ lao xuống núi, cực kỳ bá đạo.

- Vấn Thiên ca ca ngươi đúng là độc ác mà.

Đệ Thất Dạ cất giọng yếu đuối nhưng lại không dao động được trái tim của Tần Vấn Thiên. Phương Thiên Họa Kích lập tức lao đến. Cuối cùng thì Đệ Thất Dạ cũng bắt đầu phản công, cô đóng băng Phương Thiên Họa Kích, bắn ra từng thanh trường mâu hàn băng, mặc dù nó liên tục bị nghiền nát nhưng lại có ưu thế về sống lượng.

Tần Vấn Thiên liên tục vũ động Phương Thiên Họa Kích, Thanh Long rống giận, Bạch Hổ rít gào, Chu Tước quét sạch mọi thứ, tất cả những thanh trường mâu hàn băng đều bị vỡ tan tành, đợt tấn công mạnh mẽ hơn bao giờ hết ập về phía Đệ Thất Dạ.

Đệ Thất Dạ lùi bước về sau nhưng Tần Vấn Thiên căn bản không cho cô có cơ hội tạm nghỉ. Đệ Lục Dạ có sở trường về lực lượng cuồng bạo, Đệ Thất Dạ linh hoạt am hiểu năng lực khống chế và huyễn thuật. Nếu thế, hắn sẽ dùng lực lượng để đàn áp cô ta.

Tinh Hồn của Đệ Thất Dạ phóng ra, một con rắn lớn bằng băng xuất hiện, đôi đồng tử của nó nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên làm hắn có cảm giác cực kỳ yêu dị.

Cùng lúc đó, bàn tay của Đệ Thất Dạ run lên, một con rắn lớn bằng băng lao tới đánh mạnh vào Phương Thiên Họa Kích.

- Vấn Thiên ca ca!

Đệ Thất Dạ quát lên lần nữa, bỗng nhiên trên người của cô xuất hiện tinh quang vô cùng kinh khủng. Thân thể của cô hơi xoay tròn, dường như phía sau lưng cô xuất hiện đôi cánh chim màu vàng, bộ lông vũ như hàng loạt mũi kiếm màu vàng lao về phía Tần Vấn Thiên với tộc độ cực nhanh. Lúc nó bắn ra làm cho người ta căn bản khó có thể trốn tránh được.

- Đây mới là Tinh Hồn thứ hai của cô ta, Tinh Hồn thứ nhất chính là Mãng Xà Tinh Hồn thuộc tính hàn băng, hơn nữa còn có thêm cả khả năng mê hoặc.

Đồng tử của mọi người co lại, bọn họ đều bị Đệ Thất Dạ lừa gạt, cho rằng năng lực mê hoặc của cô ta cũng là một loại Tinh Hồn. Thì ra mãng xà Tinh Hồn thuộc tính hàn băng đã cho cô thiên phú này.

Tinh Hồn thứ hai chính là một đôi cánh chim cực kỳ sáng chói, lúc nó quét ngang ra chẳng khác nào những lưỡi dao sắc bén muốn chặt đứt thân thể Tần Vấn Thiên.

Tay phải cầm kích của Tần Vấn Thiên đã bị đối phương đóng băng, còn cánh chim chém về phía hắn thì lại lại tấn công từ bên phải, góc độ cực kỳ xảo quyệt.

Tần Vấn Thiên nhanh chóng thả lỏng tay cầm kích, đánh ra một chưởng vào quang mang màu vàng kim kia. Chưởng ấn hệt như dòng nước lũ đổ xuống ầm ầm. Đồng thời ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm phía trước rồi phun ra một luồng kiếm quang hết sức sắc bén.

Trận chiến này làm cho người ta cảm thấy hoa mắt choáng váng, thực sự quá đặc sắc. Bất kể là thủ đoạn tấn công của Tần Vấn Thiên hay Đệ Thất Dạ đều làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Thân thể của Đệ Thất Dạ bỗng dưng xoay tròn cực nhanh, trong một chớp mắt thôi mà tinh quang nở rộ đầy trời, đôi cánh chim hệt như đôi cánh phượng hoàng giương ra vô cùng xinh đẹp. Thân hình mềm mại uyển chuyển của Đệ Thất Dạ nhẹ nhàng nhảy múa phối hợp với động tác xoay tròn, kiếm quang vừa chạm vào người cô đã bị xoắn vặn rồi biến mất.

Chỉ có mỗi Tần Vấn Thiên mới hiểu được hiện giờ Đệ Thất Dạ nguy hiểm đến mức nào. Đôi cánh chim kia hệt như nghìn vạn lưỡi kiếm sắc bén chém về phía hắn, cắt ngang không gian. Nếu như hắn bị đánh trúng thì nhất định sẽ chết chắc.

- Thực lực của Đệ Thất Dạ hoàn toàn không yếu hơn Đệ Lục Dạ chút nào.

Đám người vừa sợ hãi vừa thán phục, không hổ là trận chiến trên Quân Lâm Yến, đặc sắc vô cùng.

- Ầm ầm ầm!

Luân mạch bên trong cơ thể Tần Vấn Thiên phát ra tiếng nổ vang kinh khủng, những thần nguyên do sơn chi thần văn ngưng tụ mà thành đang gầm thét, chúng men theo luân mạch hẹp dài chảy vào lòng bàn tay Tần Vấn Thiên. Hắn lui về sau rồi đạp thật mạnh lên mặt đất phát ra tiếng ầm ầm trầm đục, cả chiến đài phải rung chuyển theo.

Tần Vấn Thiên lập tức đánh ra một chưởng ấn, mặc dù vẫn là Lạc Sơn chưởng nhưng một chưởng này không giống một chưởng ấn nữa mà chẳng khác nào một ngọn núi đang ập xuống. Cả đám người ngồi xem đều cảm giác như thể Đệ Thất Dạ cực kỳ nhỏ bé.

Lúc này Đệ Thất Dạ quá mức sắc bén nên phải dùng lực lượng để phá giải.

- Ầm!

Dường như có một ngọn núi đập vào người Đệ Thất Dạ đang xoay tròn, động tác nhảy múa của cô lập tức dừng lại, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động khiến cô khó chịu đến mức phải hừ một tiếng.

- Đi xuống!

Tần Vấn Thiên thừa thắng xông lên, vỗ thêm một chưởng vào người Đệ Thất Dạ. Chỉ trong chớp mắt thân thể Đệ Thất Dạ đã bay ra ngoài rồi rơi xuống bên dưới chiến đài, liên tục lùi về sau vài bước.

Gương mặt của cô đã nhuốm màu đỏ thẫm, cuối cùng cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó khoanh chân ngồi xuống ngay, mặt mày trắng bệch. Tuy rằng công kích vừa rồi của cô rất đáng sợ nhưng phòng ngự lại chẳng được mạnh mẽ. Tần Vấn Thiên dùng thần nguyên bạo phát ra Lạc Sơn chưởng vô cùng mạnh mẽ do sơn chi thần văn ngưng tụ thành để tấn công, sau đó lại đánh thêm một chưởng, cô không trọng thương sao được.

Nhặt thanh Phương Thiên Họa Kích đã rơi xuống lên, Tần Vấn Thiên đứng đó nhưng lại chẳng nhìn Đệ Thất Dạ mà lại nhìn về phía các chiến đài khác. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động quần áo của hắn, mái tóc bay trên không trung, đôi mắt của Tần Vấn Thiên xoáy sâu vào người Tư Không Minh Nguyệt đứng trên chiến đài số một như thể đang âm thầm tuyên bố rằng: muốn hắn đi xuống không dễ thế đâu.

Hai trận chiến liên tiếp đều có Tần Vấn Thiên.

Trận đầu tiên, Đệ Lục Dạ thất bại.

Trận thứ hai, Đệ Thất Dạ thất bại.

- Có thể tiếp tục quay lại khiêu chiến nữa không?

Vị lão giả ngồi cạnh Sở Thiên Kiêu cất tiếng hỏi Đệ Thất Dạ, sau đó cô mở mắt ra thành thật trả lời:

- Xin hãy cho ta một chút thời gian, tạm thời để người khác chiến đấu trước.

- Được, ta cho ngươi nghỉ qua một trận.

Lão giả gật gật đầu, người thất bại sẽ có thêm một lần khiêu chiến tiếp. Nếu Đệ Thất Dạ bị thương mà vẫn không chịu bỏ qua thì hắn sẽ cho cô ta một cơ hội nữa.

Trên chiến đài số chín chỉ còn lại một mình Tần Vấn Thiên, lúc này hắn khoanh chân ngồi xuống rồi lấy một viên Tinh Vẫn thạch ra. Tinh Hồn nở rộ bắt đầu hấp thu lực lượng tinh thần bên trong Tinh Vẫn thạch rồi lại dùng Tinh Hồn luyện hóa.

Nguyên lực tinh thần thuần túy là thứ hắn cần nhất. Tinh Vẫn thạch trong tay hắn chỉ là thiên thạch tầng trời thứ hai rơi xuống mà thôi, cần Tinh Hồn rèn luyện thì mới có được nguyên lực tinh thần mà hắn cần.

- Xem ra chưởng ấn cuối cùng giống như núi kia đã khiến Tần Vấn Thiên tiêu hao không ít.

Trong lòng mọi người nghĩ ngay đến điều này. Tần Vấn Thiên cũng nhân thời gian này để nghỉ ngơi và bổ sung nguyên lực tinh thần.

Lực lượng tinh thần được dung nhập vào trong cơ thể võ tu có một mức độ nhất định. Khi thực lực cảnh giới càng mạnh mẽ thì thân thể hay vật chứa sẽ càng lớn, dung nạp được nguyên lực tinh thần khổng lồ hơn.

Mà lực lượng thần thông có tính công kích mạnh mẽ bao nhiêu thì sẽ tiêu hao nguyên lực tinh thần lớn bấy nhiêu. Chính vì vậy, nếu mọi người có thể sử dụng thần thông bình thường đánh bại đối thủ thì chẳng ai muốn hao tốn nhiều lực lượng tinh thần để dùng sức mạnh lớn nhất của mình cả.

- Thất Dạ nước Tuyết Vân ta vậy mà lại thua hai trận liên tiếp.

Tư Không Minh Nguyệt bình tĩnh cất giọng nhưng lại làm cho sắc mặt của những người nước Tuyết Vân tối sầm lại.

Bây giờ bọn họ chỉ còn lại năm người ở trên chiến đài, lần lượt là Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, Đệ Tam Dạ, Đệ Tứ Dạ có thực lực mạnh hơn.

Thần sắc của những người này hết sức nghiêm túc, ai ai cũng nhìn về chiến đài số chín.

- Nước Tuyết Vân đang khinh thường nước Sở chúng ta không có người tài à?

Nhược Hoan cười nhạt rồi đi về phía Đệ Tứ Dạ. Nếu Đệ Thất Dạ chỉ được nghỉ trong khoản thời gian một trận đấu thồi thì cô giải quyết giúp Tần Vấn Thiên mới được.

Đệ Tứ Dạ nhìn về phía Nhược Hoan, sắc mặt hơi cứng lại. Ở vòng thứ nhất hắn đã nhìn thấy Nhược Hoan chiến đấu. Thân thể cô gái này vừa mềm dẻo lại mạnh mẽ đến dọa người.

Trường tiên xuất hiện trên tay, Nhược Hoan vẫn tiếp tục đi về phía Đệ Tứ Dạ. Trong lúc đó, trường tiên của cô bắt đầu huy động, tạo thành tiên ảnh giăng đầy trời, chúng hệt như nghìn vạn thanh kiếm sắc bén bắn thẳng vào người Đệ Tứ Dạ.

Đệ Tứ Dạ đạp mạnh chân xuống đấy, tay hơi run lên, một quầng sáng xanh xuất hiện bao phủ quanh người hắn. Cùng lúc đó, hắn đón nhận nghìn vạn bóng roi trước mặt mình, xông thẳng về phía Nhược Hoan.

- Lực phòng ngự này?

Đám người lộ ra vẻ ngạc nhiên, lẽ nào đòn tấn công của Nhược Hoan vẫn có điểm yếu?

Nhược Hoan cũng lao về phía đối phương, chỉ trong phút chốc mà cả hai đã sắp va chạm vào nhau. Cánh tay của Đệ Tứ Dạ hóa thành đao mang chém thẳng về phía trước còn Nhược Hoan hơi xê dịch cơ thể, khó khăn lắm mới tránh được. Đồng thời cô vươn tay chụp vào đầu vai của đối phương.

- Ầm!

Đệ Tứ Dạ đấm ra một quyền, quyền mang kinh khủng đập thẳng vào người Nhược Hoan nhưng lại giống như đánh vào không khí. Hắn trông thấy Nhược Hoan uốn người hệt cành dương liễu đang cong cong trong gió, ngay sau đó bắn mạnh ra, thân thể cô quấn lên người Đệ Tứ Dạ.

- Cút ngay!

Toàn thân Đệ Tứ Dạ bộc phát đao ý vô cùng khủng bố, giải phóng Tinh Hồn ngoài, cực kỳ cuồng bạo.

Thân thể Nhược Hoan xoay tròn cực nhanh, chỉ trong phút chốc mà đã xoay không biết bao nhiêu vòng, tốc độ còn nhanh hơn cả Đệ Thất Dạ ban nãy. Đám người lập tức phát hiện thân thể của Đệ Tứ Dạ đang bị chôn vùi, tốc độ của đao mang lại chẳng nhanh bằng tốc độ xoay tròn của cô.

Bên trên chiến đài, Mạc Thương cười nhẹ, biểu hiện của Nhược Hoan không làm hắn ngạc nhiên, chỉ có một số ít người mới hiểu rõ thiên phú của Nhược Hoan lợi hại đến nhường nào. Thường ngày cô chỉ cười hì hì vậy thôi nhưng đến thời điểm quan trọng thì cô sẽ bộc phát ra lực lượng hết sức kinh người.

Cả người Đệ Tứ Dạ như bị nhấn chìm, đao mang yếu dần cho đến khi mọi người gần như không cảm nhận được nữa thì Nhược Hoan mới ngừng xoay tròn. Đôi chân quyến rũ của cô kẹp lấy đầu đối phương, vô số dây leo và cành liễu chôn vùi hoàn toàn thân thể của Đệ Tứ Dạ.

- Thì ra lại là một con hắc mã (*).

Mọi người vừa kinh sợ vừa thán phục. Nhược Hoan thế mà lại dùng một Tinh Hồn kỳ lạ chẳng ai xem trọng nổi để phát huy ra lực lượng kinh người nhường này.

Thùy Liễu Tinh Hồn và Trường Đằng Tinh Hồn kết hợp với nhau lại có thể tạo ra được thủ đoạn mà người ta sợ hãi. Đương nhiên đây không chỉ là sự kết hợp Tinh Hồn đơn thuần mà thực lực của Nhược Hoan đã giúp chúng kết hợp hoàn mỹ với nhau.

- Tỷ tỷ của ta ơi, sao ngươi lại không nói sớm cho ta biết chứ?

Vẻ mặt Phàm Nhạc tràn đầy đau khổ, quên cược cho sư tỷ Nhược Hoan rồi!

(*) hắc mã: ứng cử viên không được kỳ vọng nhưng lại có thành tích cao đến bất ngờ.