Thái Cổ Thần Vương

Chương 138: Không ngăn được bước tiến



Lúc này còn bốn người đứng trước Tần Vấn Thiên là Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Sở Trần và Âu Thần.

Bốn người này chính là bốn người được cho là mạnh nhất Quân Lâm yến lần này. Nhưng hôm nay lại có thêm một biến số bất ngờ khác, ấy chính là Tần Vấn Thiên.

- Với thực lực của Tần Vấn Thiên thật sự có thể đánh một trận với Âu Thần. Còn ghế tam giáp thì chắc là không có cửa rồi, dù sao thì thực lực mà Sở Trần phô bày ban nãy thật sự quá mức mạnh mẽ.

Đám người nghĩ thầm như thế. Lúc này lão giả đứng bên cạnh Sở Thiên Kiêu cũng chính thức tuyên bố Tần Vấn Thiên đấu với Âu Thần.

Ân oan giữa Tần Vấn Thiên và Âu Thần vô cùng sâu đậm. Khi Tần Vấn Thiên mới vừa bước chân vào hoàng thành tham gia khảo hạch của học viện Đế Tinh, Âu Thần cưỡi trên chiến mã oai không không ai sánh bằng. Khi đó hắn chưa từng để Tần Vấn Thiên vào mắt.

Nhưng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi mà Tần Vấn Thiên đã đứng trên chiến đài Quân Lâm yến, đối mặt với hắn.

Tình cảnh như thế quả thật khiến người ta phải cảm thán, dù chính bản thân Âu Thần cũng không tránh khỏi.

Âu Thần không nói năng gì, trường thương của hắn chỉ thẳng về phía Tần Vấn Thiên. Hai người bọn họ chẳng cần phải nhiều lời làm gì, bởi vì bọn họ đều muốn lấy mạng đối phương.

Trường thương xé toạc hư không, đột nhiên có một đóa hoa sen bung nở, mũi thương chói sáng kia lại xuất hiện lần nữa, quang mang chói mắt như cũ.

Kích đầu tiên mà Âu Thần đã dốc hết toàn bộ lực lượng ra rồi.

- Đây...

Mọi người ngồi xem không biết phải nói gì. Bọn họ nhanh chóng phát hiện ra Tần Vấn Thiên cũng ôm suy nghĩ giống hệt thế. Lập tức thi triển thức thứ nhất của Đại Mộng kích pháp là Khai Sơn thức, một kích tựa như tuyệt thế cường giả. Thương quang và kích quang lóe lên va vào nhau, nhấc lên từng cơn gió lốc vô cùng kinh người.

Chỉ thấy trường thương của Âu Thần run lên, lại bắn ra lần nữa, hoa sen bung nở rồi tàn úa, héo khô rồi bùng lên sức sống, tựa như vĩnh viễn không tan biến.

Khai Sơn thức của Tần Vấn Thiên cũng liên tục đánh ra, công kích đáng sợ của cả hai điên cuồng đối chọi với nhau. Ks này chính là ẩn chứa cả sơn chi thần nguyên ở bên trong, có thể thấy được lực công kích của Âu Thần mạnh tới cỡ nào.

Hai người không ai chịu nhường ai nửa bước, lần thứ ba lao vào so chiêu.

Lần này Tần Vấn Thiên lại khẽ xoáy Phương Thiên Họa Kích trong tay lên, lưỡi dao hình trăng khuyết trực tiếp câu lấy trường thương. Ngay sau đó tay của hắn theo Phương Thiên Họa Kích vói tới, giống như muốn vất Phương Thiên Họa Kích, dùng tốc độ cực nhanh của cb để lao thẳng đến chỗ Âu Thần.

- Giết!

Tần Vấn Thiên gầm lên một tiếng, miệng phun lợi kiếm. Sắc mặt của Âu Thần cứng lại, cũng buông trường thương ra, bàn tay đánh mạnh về phía trước, công kích khủng bố trực tiếp đánh tan kiếm quang kia.

- Ầm ầm!

Sơn chi thần nguyên vô cùng khủng bố kia triệt để bộc phát, dùng Lạc Sơn chưởng đánh tới. Âu Thần đanh mặt lại, năng lực cận chiến của hắn không bá đạo bằng Tần Vấn Thiên, nhưng vì đã vứt bỏ trường thương nên hắn cũng chỉ có thể liều mạng đấu tay đôi với Tần Vấn Thiên.

- Ầm ầm!

Âu Thần cảm thấy cánh tay run lên, trong miệng Tần Vấn Thiên lại liên tục phun ra kiếm quang. Thân thể Âu Thần lùi ngược ra sau để kéo dài khoảng cách. Nhưng Tần Vấn Thiên sao có thể cho hắn có cơ hội làm thế. Tần Vấn Thiên bắn một ngón tay ra, một chỉ này giống như mang theo thụy mộng chi ý, khiến cho Âu Thần sinh ra một cỗ ảo giác.

Đó là một thanh lợi kiếm, một thanh Phương Thiên Họa Kích muốn phá hủy tất cả.

- Âu Thần, lùi lại!

Một giọng nói thật trầm vang lên. Vẻ mặt Âu Thần đờ ra, thân thể cũng lập tức lùi lại, nhưng một chỉ kia của Tần Vấn Thiên đã đánh trúng lòng bàn tay của hắn vang lên tiếng xì xì, lòng bàn tay của Âu Thần máu đổ ào ào.

- Rầm!

Tay trái của Tần Vấn Thiên lại đánh đến lần nữa, khiến cho Âu Thần lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn giơ tay lên chóng cự, nhưng Lạc Sơn chưởng lại giáng xuống người hắn. Trong nháy mắt này hắn cảm thấy như lục phủ ngũ tạng đều chấn động, thân thể bay vút ra ngoài.

Tần Vấn Thiên phi thân bay lên trời không hề có ý buông tha cho hắn, chân giẫm mạnh một cái đuổi theo sát Âu Thần.

- Ta nhận thua!

Âu Thần gầm lên, Tần Vấn Thiên vừa định ra tay tiếp, nhưng vẫn chậm một bước. Hắn đáp xuống đất, Âu Thần thì ngã phịch xuống chiến đài.

Trận này Tần Vấn Thiên thắng!

Âu Thần đứng dậy phun ra một búng máu tươi, sắc mặt muốn khó coi bao nhiêu thì khó coi bấy nhiêu, hắn mà lại thua dưới tay Tần Vấn Thiên.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Vấn Thiên đi tới mép chiến đài nhìn xuống hắn. Cảnh tượng này làm cho mặt mày Âu Thần tái mét, cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Kẻ từng bị hắn xem như một con kiến hôi, cũng từng bị đệ đệ Âu Phong của hắn đuổi giết nay lại đứng ở đó nhìn xuống hắn.

- Một năm trước ngươi cưỡi trên chiến mã chỉa thẳng vào mặt kẻ muốn tham gia khảo hạch học viện Đế Tinh là ta đây. Khi đó ta và ngươi cách nhau quá xa.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói:

- Nay đã qua một năm, ta từ Luyện Thể cảnh khi xưa giờ đã đánh bại được ngươi. Âu Thần, khi những kẻ khác gọi ngươi một tiếng thiên tài ngươi có thấy xấu hổ hay không?

Mặt Âu Thần đỏ tới mức nhỏ ra máu, hắn oa một tiếng phun ra thêm một búng máu.

Tần Vấn Thiên rõ ràng đang cố ý sỉ nhục Âu Thần.

- Nếu ta mà là ngươi thì sợ là sau này chẳng còn mặt mũi nào để tu hành nữa ấy chứ.

Tần Vấn Thiên nói xong thì lập tức xoay người rời đi.

Trên Sở Vương đài có vô số ánh mắt dõi theo biến số duy nhất của Quân Lâm yến năm nay, trong lòng rung động dữ dội.

Bọn họ vốn tưởng rằng Sở Trần một đường đánh thẳng vào tam giáp đã là biến số lớn nhất rồi. Nào ngờ lại có thêm một Tần Vấn Thiên, sau khi hắn đánh bại Âu Thần thì có thể cướp lấy ghế thứ tư, dựa theo quy tắc thì hắn cũng có được cơ hội đi thẳng vào tam giáp.

Hắn đi từ vị trí cuối cùng, giờ đã trực diện tam giáp rồi.

Chẳng qua bây giờ chắc là Tần Vấn Thiên không thể đi tiếp được nữa rồi.

Ba người đứng trước Tần Vấn Thiên bây giờ có vẻ như không thể bị đánh bại được.

Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt, Sở Trần.

Ba người bọn họ cũng giống như Tần Vấn Thiên, đều đã chứng minh được sự cường đại của bản thân mình rồi.

- Ta cho ngươi thời gian nghỉ ngơi một canh giờ.

Lão gia kia nói với Tần Vấn Thiên.

- Tiền bối, trận tiếp theo là ai thế?

Tần Vấn Thiên hỏi lão giả kia.

- Sở Trần đã đánh bại Âu Thần giành được ghế tam giáp trước ngươi, nếu như ngươi muốn vào tam giáp thì phải đánh một trận với hắn trước.

Lão giả mở miệng nói.

Mọi người đều gật đầu, sắp xếp như thế cũng hợp lý. Tuy rằng ba người Lạc Thiên Thu vẫn chưa xếp hạng cụ thể, nhưng bản thân Sở Trần cũng là dựa vào khiêu chiến Âu Thần mà đi lên, Tần Vấn Thiên và hắn đánh một trận để xem ai là người thắng rồi lại khiêu chiến hai người còn lại thì sẽ khiến người ta phục hơn.

- Không cần nghỉ đâu.

Tần Vấn Thiên thản nhiên nói. Lời này khiến cho ánh mắt đám người bên dưới nhìn hắn lộ ra dị sắc.

Đúng là ngông cuồng mà, thế mà dám bảo là không cần nghỉ.

Người tiếp theo hắn phải đối mặt chính là đệ tử hoàng thất Sở Trần có được Tử Vi Tinh Hồn lẫn sức mạnh huyết mạch đấy.

- Nếu đã vậy thì Sở Trần ngươi lên đánh một trận với Tần Vấn Thiên đi.

Lão giả cũng đồng ý với yêu cầu của Tần Vấn Thiên, bảo Sở Trần trực tiếp đánh với hắn.

Khi Sở Trần đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên thì trong lòng rất nhiều người đều thấp thỏm.

Trận này mà Tần Vấn Thiên thắng thì hắn chính là tam giáp rồi.

Còn nhớ tỷ lệ cược Tần Vấn Thiên vào tam giáp trước kia là một ăn một trăm, sau đó thì thành một ăn tám mươi. Tuy rằng vẫn có rất ít người đặt cho hắn, nhưng vẫn có vài kẻ mang tâm lý chờ ăn may, ví như mập mạp chẳng hạn. Nếu như Tần Vấn Thiên thật sự thắng được Sở Trần thì nghĩ thử xem, con số kia sẽ khổng lồ tới cỡ nào chứ.

- Lão đại cố gắng lên.

Mập mạp đứng bên dưới hăng máu hô to. Vẻ mặt kích động đỏ bừng lên khiến nhiều người đưa mắt nhìn hắn với vẻ kỳ lạ.

Mập mạp co rụt cổ lại, lúc này mới phát hiện hình như mình làm hơi bị lố.

Nhưng mp vẫn kích động lắm. Nếu nhut vv mà thắng thì hắn sẽ có được hơn một ngàn viên Tinh Vẫn thạch của tầng trời thứ hai, bây giờ hắn đang ảo tưởng tới tương lai tốt đẹp kia.

- Đánh đi!

Có một số người vốn mang thái độ chờ ăn may nên đặt cho Tần Vấn Thiên. Nhưng bọn họ có ngờ đâu Tần Vấn Thiên thật sự đi được tới cỡ này, lúc này bọn họ cũng đang chờ mong lắm đây.

Máu trong người họ đang sôi trào, dường như còn kích động hơn cả người đang trên chiến đài là Tần Vấn Thiên nữa.

Trên gương mặt xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành lộ ra vẻ kích động. Đã bắt đầu khiêu chiến tam giáp rồi đây.

- Không dễ dàng gì.

Người Mạc gia ngồi cạnh cô đều cảm thán. Thực lực Luân Mạch cảnh tầng bảy mà đi được đến tận đây.

Nhưng muốn vượt qua được Sở Trần thật sự quá khó.

Bên phía Thần Binh các, đôi mắt xinh đẹp của An Lưu Yên lóe lên, cô trầm giọng nói với Dương Trầm ngồi bên cạnh:

- Tiểu gia hỏa này đúng là khiến người ta kinh hỉ mà.

- Đúng vậy, thiên phú của hắn ở võ đạo không hề thua kém thiên phú về thần văn, đúng là kỳ tàu trăm năm khó gặp.

Dương Trầm gật đầu nói.

Bên phía học viện Đế Tinh, mấy người Mạc Thương, Nhậm Thiên Hành lẫn Cố lão đều kích động.

Bên chỗ công hội Tinh Hà, Tả Dận mặt mày tối sầm bực dọc quát:

- Mộc Thanh ơi là Mộc Thanh, ngươi đúng là nhân tài mà!

Mặt mày Mộc Thanh tái mét. Hắn cũng thật sự không ngờ Tần Vấn Thiên có thể lột xác thành như thế, đúng là chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn.

Sắc mặt của người bên Diệp gia lẫn Âu gia cũng cực kỳ khó coi. Kẻ mà trước đây bọn họ xem thường nay lại trác tuyệt đến thế.

Sở Trần đứng đối diện Tần Vấn Thiên, bình thản nói:

- Có thể đi đến được tận đây đúng là chẳng dễ dàng gì, ngươi đã có thể thành công lui bước rồi đấy.

Rõ ràng Sở Trần cho rằng Tần Vấn Thiên không phải đối thủ của hắn.

- Cũng giống như Âu Thần, ngươi không ngăn được con đường phía trước của ta đâu.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói với đối phương. Quyết tâm của hắn không thể bị dao động.

Hơn nữa hắn đâu chỉ có mỗi quyết tâm.

- Vậy sao, mong rằng thực lực của ngươi cũng mạnh mẽ được như lời ngươi nói.

Tinh Hồn của Sở Trần bắn ra, khí tức khủng bố bùng lên. Thậm chí huyết mạch của hắn cũng ẩn ẩn gào thét.

Hắn đã giành được ghế tam giáp thì dễ gì chịu buông tay.

Hắn muốn thử xem Lạc Thiên Thu và Tư Không Minh Nguyệt mạnh tới cỡ nào.

Khí tức cuồng bạo sôi trào, Tần Vấn Thiên cứ như không hề nhìn thấy. Hắn cầm chắc Phương Thiên Họa Kích trong tay.

- Ngươi ra tay đi.

Sở Trần mở miệng nói.

Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó thân thể của hắn lập tức hóa thành một đạo huyễn ảnh, Khai Sơn thức của Đại Mộng kích pháp lại được tung ra lần nữa. Khí thế phá không đánh về phía Sở Trần.

Sở Trần gầm lên một tiếng, ngàn vạn chưởng ấn hội tụ lại hóa thành một cái cự chưởng vô cùng đáng sợ, đánh mạnh về phía Phương Thiên Họa Kích.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Chấn động điên cuồng nổi lên liên hồi, thân thể của Tần Vấn Thiên bị đẩy lùi, nhưng hắn lại nhanh chóng bước tới đánh thêm một kích.

Một kích này không hề nhanh, nhưng trong nháy mắt kích pháp đánh ra thì tựa như có ánh sao lấp lánh, giữa trời cao giống như xuất hiện vô số văn lộ hội tụ lại tạo thành một lốc xoáy cuốn phăng mọi thứ.

- Cút!

Sở Trần tức giận gầm lên một tiếng. Cự chưởng bao trùm thiên địa đánh về phía Tần Vấn Thiên.

Cùng lúc đó Vẫn Tinh thức thứ hai trong Đại Mộng kích pháp của Tần Vấn Thiên cũng bắn ra.

- Ầm!

Tiếng nổ vang trời khủng bố khiến người ta ù hết cả tai, cự chưởng và sao băng va vào nhau sinh ra vô số vết nứt, sau một tiếng nổ vang thì triệt để tan biến.

- Sao có thể như thế chứ?

Sở Trần lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó hắn lập tức nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích của Tần Vấn Thiên lao vút đến. Khai Sơn thức nhanh như chớp, phá hủy tất thảy những chưởng ấn chưa kịp hội tụ kia, trực tiếp giáng xuống ngay trước cổ họng của hắn.

- Ta đã nói rồi, ngươi không cản được bước tiến của ta đâu.

Phương Thiên Họa Kích đánh ngang qua, lực lượng khổng lồ trực tiếp hất Sở Trần bay xuống chiến đài, tha cho hắn một mạng.

Trong hư không vang vọng câu nói bình thản mà lại cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên.

Sở Trần không thể cản được bước tiến của hắn.

Kết thúc trận đấu này, Tần Vấn Thiên bước thẳng vào tam giáp của Quân Lâm yến!