Thái Cổ Thần Vương

Chương 214: Huynh đệ



Tin tức Mạc Khuynh Thành được thế lực lớn bên ngoài coi trọng gây ra gợn sóng không nhỏ trong hoàng thành, nhưng phần lớn mọi người vẫn đặt sự chú ý vào chuyện tranh đoạt hoàng quyền ở nước Sở.

Suy cho cùng, cuộc chiến hoàng quyền lần này hết sức căng thẳng, cách bọn họ tựa hồ như đã gần hơn một chút.

Quân lính của Tần phủ tập trung ở ngoài hoàng thành, điên cuồng công kích tòa đô thành cổ xưa này, Sở Khoát thống lĩnh quân phòng thủ dần trở nên cố hết sức, cảm giác sẽ không cầm cự ở hoàng thành được quá lâu.

Thế nhưng có vẻ như Sở Thiên Kiêu cũng không vội, hôm nay hắn đứng ở thiên thai, ánh mắt nhìn về phương xa, lần trước bọn họ cung nghênh cường giả Cửu Huyền cung chính là ở chỗ này. Nhưng sau khi Cửu Huyền cung đến lại xảy ra một chuyện khiến cho căn cơ hoàng thất dao động, lão tổ tông nước Sở ngã xuống, mặc dù Đế Nghĩa cũng bị Cửu Huyền cung bắt đi nhưng vẫn không đền bù được sự tổn thất của nước Sở.

Lão tổ tông là lực lượng mạnh nhất của hoàng thất nước Sở, là căn cơ, là trụ cột, cái chết của ông ảnh hưởng lớn như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà vì nước Sở phụ thuộc vào Cửu Huyền cung nên bọn họ không có can đảm đi trách cứ Cửu Huyền cung, thậm chí vào lúc nguy cơ này, bọn họ lại một lần nữa hướng về phía Cửu Huyền cung phát ra tín hiệu cầu cứu bởi hắn biết, Cửu Huyền cung có không ít cường giả đang ở trong Hắc Ám Sâm Lâm ngoài nước Sở.

Phía bầu trời xa xăm có cường giả chậm rãi bay đến, trong con ngươi Sở Thiên Kiêu đã hiện lên ý cười, có Cửu Huyền cung ủng hộ, hơn nữa còn có con bài tẩy là hoàng thất, cuộc chiến này vẫn rất dễ thắng, Tần phủ tất sẽ bị diệt.

- Lạc huynh, từ biệt nhiều ngày, phong thái càng hơn xưa.

Ánh mắt Sở Thiên Kiêu hướng vào người một thanh niên, thanh niên này khí chất phi phàm, tay áo lay động, song khuôn mặt lại lạnh lùng như băng, làm cho người ta cảm thấy một luồng khí lạnh buốt. Đây chính là đệ tử ngày xưa của học viện Đế Tinh, nay là người của Cửu Huyền cung, Lạc Thiên Thu.

Lạc Thiên Thu hắn đã trở lại, trở về nước Sở, khí chất của hắn không còn cuồng ngạo như trước kia nhưng lại lạnh lùng hơn, âm trầm hơn, thậm chí còn thoáng hiện một luồng yêu ý, về phần thực lực của hắn, dĩ nhiên, so với trước kia càng thêm lớn mạnh.

Lần này hắn trở về nước Sở không phải vì cái gì khác mà chỉ vì muốn rửa sạch sự sỉ nhục khi xưa, lấy máu tươi của Tần Vấn Thiên, tế hắn tại Quân Lâm yến để hắn bị sỉ nhục.

Quân Lâm yến bại trận, hắn không cách nào quên được, đây cũng là động lực giúp hắn tiến về phía trước trong khoảng thời gian này.

Hắn làm được, dựa vào ý chí kiên cường này, hắn đột phá Nguyên Phủ cảnh, kết nối với Tinh Hồn mạnh hơn, thậm chí trong trạng thái điên cuồng này, hắn đột phá bản thân, bước vào Nguyên Phủ cảnh nhị trọng, lĩnh ngộ lực lượng ý chí.

Lôi điện ý chí khiến cho hắn có lực công kích càng thêm cuồng bạo, vì lĩnh ngộ loại ý chí này, Tinh Hồn thứ ba của hắn cũng tương tự, đã kết nối với lôi điện chi uy mạnh mẽ mà ngưng tụ ra ngôi sao Võ Mệnh, rất hiển nhiên, hắn thành công.

Hôm nay, đừng nói đến Nguyên Phủ nhị trọng, một số cường giả Nguyên Phủ cảnh tam trọng trong gia tộc cũng thua ở trong tay hắn, địa vị của hắn ở Cửu Huyền cung càng ngày càng tăng cao.

Chính bởi vì như thế, lần này nước Sở quốc xuất hiện yêu tinh, cường giả Cửu Huyền cung mới dẫn hắn theo, bởi vì hắn hôm nay đã có đủ tư cách để Cửu Huyền cung coi trọng. Cũng vì hắn, Cửu Huyền cung đặc biệt dẫn một nhóm người phụ tá hắn tới hoàng thành nước Sở, giúp hắn xử lý khúc mắc xưa kia ở nước Sở.

Giết Tần Vấn Thiên!

……

Lúc người của Cửu Huyền cung tới hoàng cung nước Sở, ở trên một tòa tửu lâu, Thiên Mộng Ngữ im lặng đứng ở đó, phía sau lưng nàng có một người đang thông báo gì đó với nàng.

- Người của Cửu Huyền cung cũng đến sao?

Thiên Mộng Ngữ nhỏ giọng hỏi, nghe nói khoảng thời gian trước một hậu bối của Cửu Huyền cung tên là Lạc Thiên Thu vừa tiến vào trạng thái phong cuồng, lĩnh ngộ lực lượng ý chí, mà người này chính là người lúc trước bị Tần Vấn Thiên đánh bại ở Quân Lâm yến, sau đó u ám rời khỏi nước Sở.

Hôm nay hắn trở về, lý do là gì không cần nói cũng biết.

- Không ngờ chuyện này sẽ phức tạp như thế, cô cô sai ta đến đây chiêu mộ Tần Vấn Thiên vào Thanh Vân các, đồng thời giúp hắn giải quyết chuyện ở đây, song quan hệ giữa Âu Dương Cuồng Sinh và Tần Vấn Thiên cũng rất tốt, nếu như muốn đi, hắn có thể sẽ đến Âu Dương thế gia hơn.

Thiên Mộng Ngữ thầm nghĩ trong lòng, hôm nay nàng đã biết được đôi chút về ân oán giữa cô cô và Công Dương Hoằng, mà Công Dương Hoằng lại chính là người khi xưa đã trợ giúp Tần Vấn Thiên tại Quân Lâm yến ở nước Sở, chuyện này làm cho nàng lại có thêm một mối liên hệ với Tần Vấn Thiên, không thể không cảm thán sự kỳ diệu của vận mệnh.

Cũng không biết hôm nay Tần Vấn Thiên còn để ý về chuyện thí luyện ở Tiên trì hay không nhưng hoàng thành nước Sở hiện tại đã trở thành một vũng nước rất sâu.

Hi vọng tất cả đều có thể thuận lợi, mặc dù Tần Vấn Thiên sẽ không tới Thanh Vân các với nàng nhưng nếu như hắn thật sự gặp phải phiền toái, nàng cũng sẽ giúp Tần Vấn Thiên giải quyết. Ngoại trừ lý do cô cô dặn dò ra, trong lòng nàng cũng thoáng cảm thấy có phần áy náy về chuyện thí luyện ở Tiên trì ngày xưa, lúc ấy Tần Vấn Thiên bằng lòng chia sẻ Tinh Thần quả với các nàng, nhưng các nàng lại muốn độc chiếm tất cả, chuyện này đúng là không biết phải nói sao.

Cả tòa hoàng thành, toát ra một luồng cảm giác giống như sắp sửa bùng lên sóng gió, hơn nữa lần này chính là trận bão táp cuối cùng, rất có thể hướng đi của hoàng thành mấy ngày này đã quyết định vận mệnh quốc gia trong tương lai, hoàng quyền thuộc về ai.

Bầu không khí ngột ngạt này bao trùm toàn bộ hoàng thành nước Sở, bao phủ lên cả mỗi người đang ở trong hoàng thành.

Ngày đầu tiên, hoàng thành nước Sở bất chợt truyền ra một chút tin tức, lại có hơn mười thiếu nữ mất tích, nhưng cũng không gây nên gợn sóng quá lớn, nhất là vào thời điểm chuẩn bị quyết chiến, càng trở nên bé nhỏ không đáng kể, tin tức rất nhanh đã bị bưng bít hết.

Nhưng vào ngày hôm sau, lại có tin tức tương tự truyền ra, hơn nữa người mất tích còn có cả những nữ hài tử chưa đầy mười tuổi, dần dần dẫn tới sự chú ý không nhỏ.

Ngày thứ ba, tin đồn thiếu nữ mất tích ở hoàng thành đã vượt qua số lượng trăm người, lập tức khiến cho lòng người sợ hãi rối loạn, trong nhà có thiếu nữ ai ai cũng giấu kỹ, không dám để các nàng đi ra ngoài nửa bước, cứ tựa như là lo sợ ôn thần sẽ giáng xuống.

Tin tức có người cướp đoạt thiếu nữ bắt đầu tràn lan, hơn nữa còn dần hội tụ thành xu hướng kinh khủng, tạo ra làn sóng lên án công khai rất lớn, ai lại tàn nhẫn đến thế, lại cố ý ra tay với thiếu nữ, quả thực đều khiến người người oán trách.

Ngày thứ tư, những người mất hài tử bắt đầu di chuyển trong hoàng thành, tụ tập thành một luồng nước lũ đáng sợ, phát sinh nhiều vụ án thiếu nữ mất tích như vậy, với năng lực tình báo lớn mạnh của hoàng thất nước Sở, không thể nào lại không hay biết gì.

Ngoài Thiên Vũ môn toàn là áo giáp, quân sĩ hoàng thất đang trấn áp những người lên án công khai kia.

Sở Vô Vi mặc bạch y đứng ở trên lầu các nhìn những người mang oán khí ngập trời ở phía xa hoàng thành, trong mắt hiện lên sự thống khổ.

“Nhất tướng công thành vạn cốt khô”, chỉ vì đạt được mục đích nào đó mà không từ thủ đoạn, hy sinh nhiều hơn nữa, những người đương quyền kia cũng sẽ làm như không thấy. Lòng người có đôi khi lại trở nên cực kỳ lạnh lùng, hắn thân là người hoàng thất lần này lại tràn đầy cảm xúc, mà hôm nay, hắn rốt cuộc cũng đi tới bước này ư?

Lúc mở mắt ra lần nữa, trong mắt Sở Vô Vi hiện lên một ánh nhìn sắc nhọn vô vùng cứng cỏi, nếu đã thế thì hắn cũng chỉ đành làm trái lại nguyện vọng của phụ hoàng mà thôi.

- Thông báo xuống dưới, Sở Vô Vi ta muốn vương tọa của nước Sở.

Sở Vô Vi lãnh đạm nói một câu khiến cho lòng dạ mấy người đứng phía sau hắn đều là run lên, ngay sau đó trong con ngươi họ đều phát ra ánh nhìn sắc bén đáng sợ.

Chỉ thấy một người khom lưng lui ra, lúc xoay người, đôi mắt của hắn trở nên vô cùng cứng cỏi, còn có cả sự hưng phấn, ngày này cuối cùng cũng tới rồi.

- Đại ca, ta đã sớm chờ ngày này, vương tọa Sở Vương chỉ thích hợp với huynh nhất.

Sở Mãng nhếch miệng cười nói, trong mắt hắn hình như cũng chỉ có vị đại ca này mà không hề có tam đệ.

Sở Vô Vi xoay người, đôi mắt nhìn Sở Mãng lóe ra hào quang ôn hòa, dịu dàng nói:

- Nhị đệ, đợi đến khi chuyện của nước Sở kết thúc, đệ đi ra ngoài xông pha được không?

- Vì sao?

Sở Mãng mở to mắt nhìn chằm chằm, kinh ngạc không hiểu được mà nhìn Sở Vô Vi.

- Với thiên phú của đệ hẳn nên đi ra ngoài học hỏi thêm. Đại ca là một tên phế nhân, thủ hộ tốt cơ nghiệp đời trước là được rồi, ta cũng không muốn liên lụy đệ cả đời.

Sở Vô Vi vẫn dịu dàng nói.

- Ta không đi, ta muốn theo đại ca.

Sở Mãng lớn tiếng nói, ở trong mắt của hắn, đại ca là người duy nhất không ghét bỏ hắn.

Sở Mãng biết mình ngu, hơn nữa từ nhỏ đã ngu, không ai muốn ở cạnh hắn, chỉ có đại ca thường xuyên đến chơi với hắn, hơn nữa đại ca còn đọc rất nhiều sách, mặc dù đại ca không thể tu luyện nhưng vẫn dụng tâm dạy hắn, hắn cũng dụng tâm mà học, thế rồi người chịu tiếp xúc với hắn dần dần nhiều lên, thậm chí rất nhiều người đều nói hắn là kỳ tài.

Nhưng mà Sở Mãng vẫn không thích những người đó, trong mắt hắn, chỉ có đại ca Sở Vô Vi mới là người hắn thân nhất.

Sở Mãng hắn chỉ nghe lời đại ca nói, nhưng lần này không được.

- Đồ đại ngốc, đệ không biết thiên phú tu luyện của mình rất lợi hại sao, nếu có thầy giỏi, dõi mắt nhìn khắp nước Sở cũng không có mấy người có thể đánh đồng với đệ, ít nhất ta chỉ thấy một người có thể so sánh với đệ, làm sao đệ có thể không đi ra bên ngoài.

Sở Vô Vi lẳng lặng khuyên nhủ:

- Huống chi tuổi thọ của ta nhất định là không dài bằng đệ, đến lúc đó ta già rồi chết, đệ định làm thế nào, ai tới chăm sóc cho đệ?

- Không...

Sở Mãng gào thét, trong đôi mắt to của hắn thậm chí còn có nước mắt, khó có thể tưởng tượng một hán tử tựa như tháp sắt là hắn lại có thể rơi lệ.

- Đại ca sẽ không chết, ta không cho phép huynh chết, huynh chết, ta cũng sẽ chết.

Sở Mãng gào lên.

Ánh mắt Sở Vô Vi dần trở nên ác liệt, dưới ánh nhìn của hắn, Sở Mãng dần bình tĩnh lại, ngay sau đó chỉ nghe Sở Vô Vi quát lớn:

- Sau này không cho phép nói ra những lời như vậy nữa, sau khi chuyện của nước Sở chấm dứt, đệ cần phải đi, ta đã kỹ càng chọn ra người có thể chăm sóc đệ, sau này đệ hãy theo hắn.

Nhìn thấy Sở Mãng vừa định mở miệng, Sở Vô Vi tiếp tục quát lên:

- Không cho phép rồi nói chữ “không”, nếu không thì đừng gọi ta đây là đại ca.

- Á…. á… á…!

Sở Mãng không nói gì, song trong cổ họng lại truyền ra tiếng hét trầm thấp khàn khàn, tựa như vô cùng thống khổ nhưng lại không dám cãi lại lời đại ca nói.

Sở Vô Vi vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng ngay sau đó hắn chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn về phương xa, vẫn luôn kiên định, tim của hắn sao có thể không thống khổ.

Nhưng chẳng lẽ lại để Sở Mãng đi theo hắn cả đời sao, đây chẳng phải là lãng phí thiên phú trời cao ban tặng ư, nó không nên núp sau lưng của mình mà phải trở thành tia sáng chói lóa vạn trượng.

Lúc trong hoàng thành truyền ra tin tức Sở Vô Vi muốn có vương tọa, rung động rời đất, không biết có bao nhiêu quý tộc trong long đang run rẩy.

Loạn trong giặc ngoài, tam hoàng tử điện hạ kiệt xuất ngày xưa sau khi trở thành quân vương còn không thể thực hiện hoài bão của hắn, vương tọa còn chưa ngồi ấm chỗ đã phải đi đến giây phút cuối cùng rồi ư?