Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 128



"Công tử, quả nhiên ngài không có chuyện gì. Ngài chờ một lát, ta sẽ tìm cách đưa ngài lên." Cái đầu to của Địa Thử thập thò trên cửa động, dọa mấy người bên dưới sợ hết hồn. Từ chỗ Địa Thử có thể thấy dáng người cao ngất của Phó Thần đứng bên ao nước đen, nét mắt hắn lộ rõ vẻ vui sướng.

Cặp mắt thâm trầm của phó Thần lóe chút quang mang, sau đó lại bình tĩnh như trước. Những người này không hành động theo kế hoạch đã bàn mà lựa chọn ở lại tìm hắn. Hành động này trái về lý đúng về tình, nhưng vẫn trong dự kiến của Phó Thần. Từ khía cạnh nào đó, xem như trước mắt Phó Thần chấm cho họ vượt qua bài khảo sát đầu tiên. Phía bên trên ồn ào náo nhiệt, chí một lúc sau lại có thêm mấy cái đầu loin hoi, "Công tử!" "Cuối cùng đã tìm được ngài rồi!"

Là tiếng nhao nhao của đám Cô Ưng, Phúc Xà.

"Tìm cho ta một sợ dây thật chắc. Chỗ ta có mấy người nữa cần phải đưa lên. Còn nữa, ao nước này có chất độc ăn mòn."Nghe Phó Thần nói chuyện, những người khác nhận ra trên có người, được vậy thì còn gì bằng.

Ngoài cửa động liên tục vang lên tiếng tranh luận, hình như đang nghĩ cách làm sao để đưa hơn mười người lên. Thiệu Gia Mậu bất chợt thấy có nhiều người lạ như thế, cảm thấy không quen, níu góc áo Phó Thần mà kéo.

Phó Thần sờ đầu y, "Lát nữa cứ nghe ta, trèo lên trên, biết không?"

"A...vâng!" Thiệu Gia Mậu gật đầu cái rụp.

Do bên trên có người cứu viện, tình huống lại một lần nữa thay đổi chóng mặt. Sự xuất hiện của Phó Thần đã gây ra hiệu ứng cá nheo ở thủy lao này. Bầy cá sadin bi hắn kích thích bản năng sinh tồn. Bây giờ chỉ còn hai cổ trùng nhưng có tới bốn hoàng tử. Nếu bị bỏ lại đây thì biết đến bao giờ mới có thể ra ngoài, đó là không tính đến chuyện chết đói chết khát. Nghĩ tới cảnh đó, nỗi sợ hãi khi bị cổ trùng giết chết chẳng đáng để so sánh. Ra ngoài được thì không chừng về sau còn có cơ hội cứu vãn. Tóm lại, cứ thoát được trước rồi tính, họ đã bị nhốt ở đây lâu lắm rồi, ai mà chẳng muốn được tự do lần nữa.

*Hiệu ứng cá nheo: Cá sadin không thích hoạt động nên thường chết sau khi bị đánh bắt. Thả một con cá nheo vào khoang cá sadin, cá sadin lo lắng khi có kẻ lạ nên bơi lội khắp nơi, khiến chúng sống được tới khi về tới cảng.

Ô Nhân Đồ Nhã dựa theo thứ tự cầu cứu của bọn họ, thả hai trong số bốn hoàng tử ra.

Còn lại hai kẻ tuyệt vọng ngã xuống góc tường. Họ trông thấy những đồng bạn lâu năm lần lượt rời đi, nhìn họ như nhìn một kẻ ngốc. Có lẽ bọn họ sẽ chẳng còn đường nào ngoài chôn thân chốn này. Không phải có lẽ, mà là chắc chắn.

Lúc này bọn họ mới hối hận, vì sao không lên tiếng ngay từ đầu. Có bất mãn chuyện gì cũng chẳng quan trọng bằng giữ mạng. Giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Địa Thử thả một sợi dây thừng qua thiên động xuống dưới địa lao. Phó Thần bảo những người kia lên trước, nắm lấy sợ dây, được người bên trên từ từ kéo lên. Ai cũng biết thứ nước đen trong ao kinh khủng như thế nào, cho nên càng cố sức siết chặt sợi dây, chỉ sợ người trên kia tuột tay, thả bọn họ rơi thẳng xuống mặt nước đang sủi bọt.

Hai vị hoàng tử còn lại ánh mắt tuyệt vọng, chẳng còn sức lực mắng chửi, bởi sợ cái người một lời không hợp ý liền khai sát giới kia. Ban nãy, lúc hắn giết hoàng tử Kị Tang quốc, mắt cũng không chớp qua một lần. Có lẽ bọn họ thật sự phải chờ chết dưới này thôi.

Khi Địa Thử đã kéo hết mọi người lên, Phó Thần là kẻ cuối cùng.

Bất chợt, hắn đi tới buồng giam hai vị hoàng tử kia. Vẻ mặt bọn họ thất thểu vô tri, rất giống với câu chó nhà có tang. Đúng lúc ấy, tiếng Phó Thần vang lên như tiếng người trời. "Ta thả các ngươi ra."

"Ngươi, ngươi nói gì?!" Bọn họ không dám tin vào tai mình nữa.

"Ta nói ta thả các ngươi ra, chúng ta cùng lên trên." Phó Thần thậm chí còn không đề cập tới điều kiện, tựa như chỉ tiện tay làm việc tốt.

Hai vị hoàng tử nước mắt giàn giụa. Có lẽ trong mắt họ bây giờ, thế gian chẳng có ai anh tuấn hơn Phó Thần. Thái độ thay đổi ngay lập tức, cảm động rơi lệ nhìn Phó Thần. Lúc này thì dù có mấy con cổ trùng họ cũng ăn không do dự.

Sau khi được kéo lên, Phó Thần quan sát một chút, nhận ra chỗ này là trung tâm của ốc đảo, xung quanh đều là cỏ vàng khô héo. Đáng người Phì Hổ đến cuối cùng, trông thấy Phó Thần, liền chạy vòng vòng quanh hắn kiểm tra một chút, chắc chắn PHó Thần không xây xát chỗ nào mới thôi. Bọn họ sắp bị Thanh Nhiễm mắng rát cả mặt rồi, chỉ một người không có giá trị vũ lực mà còn không trông coi nổi thì bọn họ có tích sự gì. Bọn họ cũng oan uổng lắm, tại Phó Thần tự động chạy đi chứ bọn họ làm sao mà quản được. Hơn nữa, Phó Thần không phải đồ vật, hắn có chân thì tự di chuyển, bọn họ giữ được sao?

Sau đó mới chú ý tới mấy người vừa được cứu lên, sao ai cũng có vẻ rụt rè sợ hãi vậy? Nghe một thiếu phụ yếu đuối ôm đứa bé sơ sinh nói Phó Thần đã cứu bọn họ.

Không phải thế chứ, gì có ơn cứu mạng cũng đâu cần phải sợ như sợ thánh vậy. Công tử nhà họ lúc nào cũng ôn hòa hiền hậu, ngay cả nói lớn tiếng còn chưa thấy lần nào. Vậy mà đám người này cứ bị công tử liếc mắt một cái là như chim sợ cành cong, run rẩy lẩy bẩy. Mấy người Phì Hổ chỉ đơn giản nghĩ là mấy kẻ này nhát gan thỏ đế, hoặc là bị giam trong thủy lao nhiều năm nên tình thần có vấn đề.

Bọn họ đều rất sáng suốt, không hỏi thân phận đám người kia. Mà bọn họ cũng tự biết thân biết phận, mình còn chưa được công tử thừa nhận đâu, làm gì có tư cách điều tra mấy người công tử dẫn theo.

Phó Thần ường như đoán được hết bụng dạ họ, cho nên chủ động mở miệng giới thiệu. Lúc trước đã cho cây gậy rồi, giờ cho quả táo. Để nắm giữ được nhân tâm, không nên cố chấp quá mức, cũng không nên xem nhẹ suy nghxi cá nhân của họ. Cần tiến hành thay đổi dần dần theo chất và lượng. Phó Thần nói qua một lượt về thân phận các hoàng tử này.

Đám Phì Hổ có chút thụ sủng nhược kinh. Công tử cho bọn họ biết thông tin chẳng chút e dè như vậy, có phải là công tử đã bắt đầu tin tưởng bọn họ rồi không, quả không uổng công bọn họ thức trắng đêm tìm kiếm. Đúng như Thanh Nhiễm nói. Công tử nhà họ rốt cuộc vẫn là người dễ mềm lòng, chỉ cần không đối đầu với hắn thì bọn họ vẫn được sống tốt về sau.

Hóa ra những người kia đều nằm trong danh sách các hoàng tử đã mất tích nhiều năm, thậm chí mười mấy năm. Vậy mà chủ tử bọn họ có thể tìm ra trong một đêm, khiến mấy người kia ngoan ngoãn như mèo, thậm chí chỉ nhìn chủ tử một cái là sợ đến tim đập chân run.

Công tử, rốt cuộc ngài làm thế nào vây! Tò mò chết mất thôi!

Không lâu sau, bốn phía vang lên âm thanh loạt soạt như tiếng động vật chạy trong bụi cỏ, thậm chí ngay cả dưới lớp bùn đất cũng có thứ gì đó đang chuẩn bị chui ra.

Mấy người Phì Hổ như lâm đại địch, lập tức vây kín xung quanh Phó Thần, sẵn sàng nghênh chiến.

Ô Nhân Đồ Nhã ngượng ngùng nói, "Tại ta đó. Các thánh nữ của tộc Ô Ưởng đều phải uống một loại thảo dược đặc biệt suốt thời gian dài để hình thành thân thể thuần linh, có khả năng thu hút động vật gần đó. Bình thường, chúng ta sẽ dùng dược vật để áp chế khí tức này."

Phó Thần cũng không đặt câu hỏi, dù có nghi hoặc cũng chỉ để trong lòng. Hắn chờ về sau đối phương để lộ dấu vết rồi tìm kiếm đáp án. Giống như chuyện hắn vào thủy lao lần này, đã phát hiện ra một điểm rất kỳ quái. Vì sao Ô Nhân Đồ Nhã kêu thảm thiết như vậy mà con chó ngao vẫn ngủ say, phải tới khi ngưi thấy mùi của hắn mới bắt đầu cảnh giác. Giờ hắn đã có lời giải thích rồi.

Hắn thấy một con kền kền đậu lên cánh tay Ô Nhân Đồ Nhã, còn chỗ Phó Thần thì chỉ có một nam nhân mang biệt hiệu Kền Kền mà thôi.

Ở đằng kia còn có mấy con thỏ, vài con bọ cạp độc, một con rắn đuôi chuông.

Nếu là mùa hè thì chắc còn hoành tráng hơn nhiều đấy.

Nhìn cảnh tượng này, Phó Thần đã hình dung ra nàng ta dụ mấy con cổ trùng tới bằng cách nào. Lúc hắn thu nhận nàng, chỉ nghĩ cùng lắm thì nuôi thêm một nữ tử, nhưng giờ nhìn những gì nàng biểu hiện, quá đúng là trúng số. Nếu tộc Ô Ưởng đã vứt bỏ nàng thì không thể trách hắn nhặt món lợi này về.

Đầu tiên, Phó Thần sai Cô Ưng đưa các hoàng tử đi, giúp bọn họ quay về quốc gia của mình. Những người này thấy Phó Thần thả họ đi dễ dàng như vậy thì càng bất an, sợ rằng hắn đang thử mình, "Chúng ta có thể ở lại giúp đỡ ngài, nếu ngài thấy bọn ta vô dụng thì đuổi về."

Phải có liên quan tới công việc bọn họ mới an tâm được.

Những lời này của họ có bao nhiêu chân thành thì không biết, nhưng chắc chắn không muốn bị Phó Thần bất chợt trả thù. Phải biết lòng dạ nam nhân kia tối đen như mực, còn thêm thiếu phụ độc ác bên cạnh hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến bọn họ khổ sở sống chẳng bằng chết. Bọn họ còn muốn hưởng thụ cuộc đời lắm. Chẳng ngờ Phó Thần từ chối thẳng thừng, "Các ngươi ở lại thì có ích gì? Các ngươi có tài năng gì? Giúp được ta cái gì?"

Cả đáp bị hỏi ngược thì á khẩu không biết đáp làm sau. Ngoại trừ chút thơ từ ca phú cơ bản thì đúng là bọn họ chẳng có kỹ năng gì mấy. Hơn nữa, quốc gia của họ không quá lớn, đa số bọn họ đều chỉ biết ăn uống vui chơi.

"Lúc dùng đến các ngươi, ta sẽ liên hệ, khi ấy còn cần các vị ra tay hiệp trợ ta."

"Vậy chúng ta chờ thư của ngài." Có lời là được.

Tuy rằng giọng điệu Phó Thần vẫn rất ôn hòa, nhưng mấy người kia đều vội vàng biểu hiện lòng trung, như thể sợ không nói thì muộn mất.

"Trước tiên, các vị điện hạ hãy cứ quay về cố thổ. Ta tin rằng đã nhiều năm không trông thấy gia nhân và quê nhà, các vị hẳn luôn nhớ mong tha thiết. Hãy quay về đúng đia vị vốn dành cho mình, không đòi lại được thì cướp." Phó Thần ngừng một lát để nhìn bọn họ, giọng điệu nhẹ như gió mây.

Sắc mặt bọn họ cũng rất nghiêm trang, làm sao mà không hiểu được cơ chứ. Rời xa cố thổ lâu như vậy rồi, không chừng còn bị hoàng thất xóa tên, địa vị còn lâu mới bằng lúc trước. Phó Thần hy vọng bọn họ giành lấy vinh quang thuộc về mình, mà nói cách khác thì đây cũng là "nhiệm vụ", chẳng qua hắn không nói, bọn họ cũng làm.

"Còn về qua trình mất tích mấy năm nay kể lại như thế nào, có lẽ không cần ta nhắc nhở các vị." Phó Thần tủm tỉm cười, thái độ rất tốt, cứ như một người hầu khiêm tốn.

Không không không, đừng có gọi họ là điện hạ, sợ vãi linh hồn!

Bọn họ nhanh chóng tỏ ý đã hiểu.

"Chủ tử yên tâm, nếu bọn họ không nghe lời, ta đương nhiên biết cách dạy bảo." Ô Nhân Đồ Nhã vừa dỗ con trong lòng, vừa cười cười nói nói.

Đám hoàng tử:......Độc phụ rắn rết nhà ngươi. Nham nhân kia chắc mù hai con mắt mới phải lòng ngươi.

Vừa quay sag lại thấy, nam nhân mắt mù kia đang mặt chan chứa tình cảm, say đắm nhìn nữ tử, rải cơm chó khắp nơi.

Ha ha, thật là nồi nào úp vung nấy.

Trừ Thiệu Gia Mậu, mười hai hoàng tử khác đều được đưa đi, ốc đảo nhanh chóng hoang vắng trở lại. Phó Thần lại sai người đưa Thiệu Gia Mậu tới chỗ thập nhi hoàng tử, nhưng lão bát nhất quyết không chịu. Thiệu Gia Mậu vốn luôn ngoan ngoãn nghe lời, lúc này cứ ôm chặt lấy Phó Thần không muốn buông tay, miệng kêu a a liên tục.

"Ngươi mà không nghe lời thì cả đời này cũng không gặp được ta nữa." Phó Thần nói với Thiệu Gia Mậu đang ngơ ngác, chẳng quan tâm xem y nghe có hiểu hay không. Hắn tách từng ngón tay Thiệu Gia Mậu khỏi áo, cuối cùng y vẫn nước mắt ròng ròng bị người ta đưa đi.

Một cảnh tượng giống như thế xẹt qua trong đầu Phó Thần, tuy chỉ thoáng chốc thôi nhưng cũng khiến hắn thẫn thờ một giât lát. Vốn chỉ là một màn kịch, nhưng cũng là một hồi ức quý giá. Phó Thần lắc đầu, xua những suy nghĩ ấy đi.

"Ngươi mới sinh xong, nên ở cữ ít nhất một tháng để nghỉ ngơi cho khỏe." Phó Thần nói với Ô Nhân Đồ Nhã.

Không ngờ cô nương tròn mắt hỏi, "Ở cữ, là cái gì? Không cần nghỉ ngơi, chúng ta không có thói quen này."

Tộc Ô Ương tôn thờ phái nữ, cho nên nữ nhân nơi này sống chẳng khác gì nam nân, dù mang bầu sinh con, thì hôm trước sinh xong hôm sau ra ruộng làm việc. Cũng chính vì thế mà khi về già, bọn họ chịu đủ thứ bệnh tật quấn thân.

Vợ chồng Ô Nhân Đồ Nhã nghe đám Phì Hổ nói chuyện, cũng đổi cách xưng hô với Phó Thần, "Công tử, ta cảm thấy chuyện lần này ta nhất định giúp được gì đó. Trước tiên cứ cho ta đi cùng ngài đi. Ngài xong việc rồi, ta nhất định sẽ nghỉ ngơi, à không, ở cữ."

Nghe vậy, Phó Thần mới đồng ý với đề nghị của họ, đưa đứa trẻ đang ngủ say cho Hận Điệp, bảo nào mang về chỗ Thanh Nhiễm để tìm cách chăm sóc.

Những người còn lại tiếp tục đi theo Phó Thần. Nơi Phó Thần muốn tới chính là chỗ dừng chân tạm thời của tộc Ô Ưởng sau khi bị đuổi giết.

"Ngươi biết xem bói hung cát hoặc vận mệnh?" Trên đường đi, Phó Thần thuận miệng nói chuyện phiếm với Ô Nhân Đồ Nhã. Hắn đã có ý định dò hỏi từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có thời cơ thích hợp.

"Vâng, thánh nữ nào cũng biết làm, nhưng cần chuẩn bị một chút, không thể tiến hành ngay được." Ban đầu, Ô Nhân Đồ Nhã có chút do dự, nhưng sau đó lại thẳng thắn đáp lại Phó Thần. Bọn họ rất ít khi bói toán, bởi sẽ phải trả giá bằng tuổi thọ của mình. Nhưng chuyện này, nàng không định cho Phó Thần biết.

Vị đại vu kia sống đến hơn trăm tuổi, cũng có nghĩa bà ta chưa từng xem bói bao giờ.

Xem trộm thiên cơ, sẽ bị trời phạt.

"Không vội, ngươi cứ tự mình cân nhắc, ta không can thiệp vào việc này. Ngoài ra, ngươi thấy ta mang tướng mạo gì?"

"......Thiên sát cô tinh." Trong vạn người cũng khó mà xuất hiện một người. Nàng ngập ngừng một lát, lại nói, "Nhưng tướng mạo của ngài hình như bị phá, giờ không còn là thiên sát cô tinh nữa, mà có hai luồng tử khí đang bài xích lẫn nhau.........."

Nói vậy càng thấy kỳ lại. Tuy rằng nàng không tinh thông xem nhân tướng, nhưng vẫn nắm được cơ bản. Tử Khí Đông Lai là đế vương chi khí, cho nên bên cạnh công tử nhất đinh có người mang đế vương chi tướng. Hơn nữa, có tới hai luồng khí. Không xem thì không để ý, càng xem càng thấy lạ lùng.

Phó Thần nghĩ có thể là do cha mẹ, anh em, người thân kiếp trước, cho nên chỉ đăm chiêu gật đầu. Hắn nhớ lần đầu tiên quốc sư trông thấy mặt hắn thì thái độ hết sức cổ quái. Khi ấy, Phó Thần chỉ nghi hoặc trong lòng, còn bây giờ thì nghi hoặc đã có đáp án. Nếu Phi Khanh là quốc sư, đương nhiên tinh thông thuật xem tướng. Chắc hẳn vừa trông thấy hắn đã phát hiện ra hắn là thiên sát cô tinh, bảo sao mà mặt mày biến sắc. "Ta cần ngươi xem một tinh tượng, gọi là Thất sát tinh. Ta muốn biết người này có đặc điểm gì, hiện giờ ở đâu. Ngươi có làm được không?"

"Có. Chỉ là ta am hiểu cổ trùng và chú thuật, phương diện bói toán chỉ biết sơ sơ. Ta có thể thử một lần."

Trong lúc hai người nói chuyện, bọn họ đã nhanh chóng tiếp cận được nơi dừng chân của tộc Ô Ưởng. Phì Hổ báo cáo sơ lược tình hình với Phó Thần.

Bọn họ đứng trên thân cây nhìn ra xa, thấy vài hang động lớn, bên ngoài động có vài lều trại rải rác, màu sắc gần như hòa cùng với vách núi màu nâu. Bên ngoài có lửa trại và các loại quần áo được mang phơi, nam nam nữ nữ đi lại, đa số mọi người đều vạ vật ở ngoài lều. Số lượng lều trại có hạn, chỉ những người địa vị cao mới được hưởng dụng. Phó Thần có thể quan sát bấy nhiêu đó để ước tính nhân khẩu. Hắn đưa mắt nhìn đám người kia, xem ra trong đó có không ít người bị thương sau khi rơi xuống bẫy, được cứu lên đưa tới nơi này.

Dù Phó Thần công kích vào đại bản doanh của bọn họ, khiến sức chiến đấu của họ giảm sút, nhưng đây là một bộ tộc hùng mạnh, nhất là khi bọn họ đoàn kết lại với nhau. Hắn không thấy A Kỳ Lâm trong đám người. Ả dẫn dắn bộ tộc không tốt, cho nên những tộc nhân này cũng không ủng hộ ả. Không chừng ả đã bị đuổi đi rồi cũng nên.

"Tộc Ô Ưởng có truyền thuyết gì không? Tỷ như một người nào đó trăm năm xuất hiện một lần, mười năm xuất hiện một lần?" Phó Thần nghĩ ngợi một lúc, rồi hỏi Ô Nhân Đồ Nhã.

Ô Nhân Đồ Nhã ngẫm nghĩ, "Có!"

Sauk hi bị đánh lén, kẻ địch còn định tiêu diệt bọn họ từng bộ phận bằng cách đặt bẫy. Tộc Ô Ưởng tức nghẹn tận cổ, nộ khí bừng bừng. Thù này không báo quyết không làm người, đó là đặc tính của bọn họ. Bọn họ đã liên lạc để tập hợp tộc nhân nằm rải rác ở nhiều vùng khác nhau. Nếu không phải hôm qua, lúc đào thoát, bọn họ lại bị lừa một phen nữa khiến cho tộc nhân tổn thất thảm trọng, thì bọn họ đã có thể công kích đại quân Kích quốc bên ngoài thành rồi.

Việc trung thành với Kích quốc hơn mười năm là do tộc trưởng A Kỳ Lâm quyết đinh. Giờ thương vong từng này, A Kỳ Lâm cũng không dám xuất hiện trước mặt tộc nhân nữa.

Đó cũng chính là kế hoạch dự bị của Phó Thần. Ban đầu, Phó Thần lo việc dẫn dắt tộc Ô Ưởng tấn công quân doanh Kích quốc có thể bị bại lộ, cho nên ngoại trừ kế hoạch rèn sắt khi còn nóng, khiến đôi bên lưỡng bại câu thương, hắn còn kế hoạch hai. Kế hoạch hai là, nếu Phó Thần chẳng may bị bắt thì phải lùi kế hoạch một lại, đả kích tộc Ô Ưởng thêm lần nữa, khiến cho bọn họ không còn đủ lực lượng phản công.

Hiện tại mọi việc đang diễn biến theo kế hoạch hai của Phó Thần.

Toàn bộ người của tộc Ô Ưởng đều tập trung ở sâu trong rừng, giống như bầy thú bị dồn vào đường cùng. Những người may mắn không thương tích đều ở bên ngoài luyện võ, chiêu nào chiêu nấy cay nghiệt vô cùng. Người tộc này, cả nam lẫn nữ đều khỏe mạnh cường tráng, sức lực phi thường. Bọn họ vốn có chung dòng máu với người Khương Vu cho nên cũng có điểm tương đồng. Sau khi họp bàn, họ thống nhất bầu đại trưởng lão Ba Nhã Nhĩ lên làm tộc trưởng đại diện. Lão phái vài người trẻ tuổi ra ngoài săn bắn. Trước khi đánh, phải cho tộc nhân ăn no.

Trong khu rừng xơ xác chỉ có vài thân cây trụi lủi. Hai người trẻ tuổi đi trên đường. Bọn họ là hai trong số ít những chiến binh nam, tên gọi là A Bố và Nhật Tháp. Họ vừa cố tìm chút đồ ăn dọc đường, vừa nói chuyện phiếm. Vào mùa này rất khó săn được thú, thú rừng nếu không ngủ đông thì cũng tích trữ lương thực, không ra ngoài kiếm mồi.

"Ngươi cho là Kích quốc làm thật sao?" A Bố hỏi.

"Ai mà biết được, dù sao A Kỳ Lâm cũng nói chưa chắc là Kích quốc làm. Nhưng nếu không phải là Kích quốc thì vì sao ả lại căm giận như thế, ra ngoài đến giờ còn chưa về. Người khác nói là ả đang tự trách mình, nhưng ta cho là không đúng. Trước giờ ả ta lúc nào cũng tỏ ra xem thường tất thảy nam nhân trên đời, nhưng thái độ với Lý hoàng bệ hạ lại hơi khác. Giờ nhìn xem, tộc chúng ta được "phồn vinh" như vây giờ là nhờ Kích quốc hoàng đế cả đấy." Giọng điệu Nhất Tháp không hề tốt. Nói là ca ngợi Kích quốc, nhưng có lẽ giống với phát tiết cơn giận hơn. Đồng bạn của hắn đều bị trọng thương. Nếu không phải hôm qua hắn được điều tới chỗ khác thì chắc cũng rơi vào bẫy.

"Nhưng ta tận mắt trông thấy kẻ đã tấn công người trong tộc ta. Hắn mặc quần áo của binh sĩ Kích quốc. Dù đã ngụy trang nhưng ta tóm được một tên, lột áo hắn ra, trông thấy trung y được may chuyên dụng cho lính Kích quốc, không thể sai được. Lúc trước, bọn họ đưa lễ vật tới, ta đã để ý kỹ quần áo của họ rồi. Chỗ họ cai quản nghiêm khắc, làm sao người khác lấy đi được? Đại trưởng lão nói, đó là điểm giảo hoạt nhất của Kích quốc hoàng đế. Hắn ban lễ vật hậu hĩnh cho chúng ta, khiến ta bán mạng cho hắn. Khi chúng ta trở nên vô dụng rồi thì hắn muốn một cưới đá bay."

"Thưc ra ta cũng trông thấy, dù bọn họ cải trang cẩn thận, nhưng qua sao nổi mắt của ta! Bọn họ nghĩ ta là đồ ngốc sao. Chỉ cần ban ngày tặng lễ ban đêm tấn công đã cho là ta sẽ không hoài nghi bọn họ! Quá âm hiểm. Thù này chúng ta nhất định phải báo thay cho tộc nhân!"

"Nhất định phải báo!"

A Bố và Nhật Tháp đang căm phẫn nói chuyện thì phát hiện ra bụi cây phía trước có động. Bọn họ cẩn thận lại gần, ngồi xổm xuống nấp trong lùm cây. Họ trông thấy dưới một tán cây khô, có một thiếu niên rất thanh tú ngã trên măt jđất. Quần áo hắn bẩn lấm lem, nhưng không ngăn được khí tức thuần khiết. Loại khí tức này vô cùng quen thuộc với người của Tộc Ô Ưởng. Khi thánh nữ vẫn còn trong tộc, nàng cũng mang lại cảm giác này, như thể bất cứ ai đến gần nàng thì mọi buồn bực, phẫn nộ đều tan biến.

Nhưng điều khiến bọn họ chú ý hơn cả, là bên cạnh thiếu niên có một con hươu đực. Đáng lẽ, lúc này không thể nào tìm được hươu trong rừng mới phải, hoặc nếu có thì chúng trông thấy người là chạy ngay, chứ đâu dại gì mà đến gần con người. Thế mà cảnh tượng trước mắt lại khó tin như thế. Con hươu cứ luẩn quẩn không đi, như thể lo lắng cho thiếu niên này. Đây là năng lực mà chỉ thánh nữ các đời mới có, tại sao lại xuất hiện ở một thiếu niên lạ mặt.

Bọn họ vốn tới đây để săn thú, nhưng giờ lại chẳng còn ý định săn bắt gì nữa. Bọn họ từ nhỏ đã được nghe truyền thuyết, nói tộc Ô Ưởng khinh thường nam nhân, cho rằng nam nhân đều vô dụng. Nếu không nhờ phái nữ phấn đấu hết mình thì bộ tộc sẽ không có địa vị ngày hôm nay. Bây giờ Đại Vu đã chết, thánh nữ mất tích, tộc trưởng cũng không có mặt, chính là thời cơ cho bọn họ vùng lên....Nếu vậy, phải chăng sự xuất hiện của thiếu niên này là điềm may mắn của bọn họ? Phải chăng đã đến lúc nam nhân bọn họ được ngẩng cao đầu?

Hai người nóng vội chui ra khỏi bụi cây, khiến con hươu hốt hoảng chạy trốn. Nhưng bọn họ không đuổi theo càng cản thận dè chừng, đến gần thiếu niên khí tức thanh thuần kia, sau đó nhẹ nhàng đưa hắn về.

Hai người không những mang được thức ăn về mà còn đưa thêm một miệng ăn khác tới, khiến cả bộ lạc náo động một phen. Luật của bộ lạc đã quy định, không được cho người ngoài tiến vào, trừ phi là đến hòa thân. Tuy nhiên, khi thiếu niên kia được đưa vào lều của trưởng lão, bọn họ cũng tò mò tới xem.

Tộc trưởng đại diện, đại trưởng lão Ba Nhã Nhĩ khẽ vuốt chòm râu, nhiều thiếu niên nằm trên giường của mình. Lão ngửi khí tức trên người thiếu niên, thấy có chút nghi hoặc, lại cố gắng ghé sát hơn. Mùi hương hơi nhạt, nhưng không sai, đó là hương của Thánh Tử. Suốt mấy trăm năm, bọn họ mới sinh được một Thánh Tử, đặc biệt là người không cần uống thảo dược phụ trợ mà bẩm sinh đã có thân thể Thánh Tử tinh thuần.

Nghe đồn, nếu Thánh Tử xuất hiện ở tộc Ô Ưởng thì đó là dấu hiệu của hưng thịnh. Đại trưởng lão không ngờ có mất lại có được. Tuy Đại Vu chết, Thánh Nữ mất tích, nhưng giờ bọn họ lại tình cờ tìm thấy Thánh Tử.

A Bố và Nhật Tháp ngồi bên cạnh không dám rời mắt, nơm nớp lo sợ, chờ đại trưởng lão công nhận. Ba Nhã Nhĩ ngẩng lên, gật đầu khẳng định, khóe miệng không giữ được nụ cười sung sướng, "Quả đúng là Thánh Tử bẩm sinh. Trời phù hộ cho tộc Ô Ưởng ta vĩnh thịnh không suy! Nếu người này bẩm sinh đã như vây thì chúng ta sẽ bồi dưỡng hắn thật tốt, để hắn còn cường đại hơn Ô Nhân Đồ Nhã được khen là thiên tài năm xưa. Đây là may mắn của tộc ta!"

A Bố và Nhật Tháp vui mừng không để đâu cho hết, nhưng nhìn sắc mặt yếu ớt của thiếu niên đang hôn mê, chợt lo lắng, "Hắn không sao chứ?"

"Chỉ là đói quá nên ngất thôi, một lát nữa sẽ tỉnh. Các ngươi ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn tích trữ đi." Đại trưởng lão phất tay đuổi bọn họ ra ngoài, lúc này lão chỉ để tâm đến thiếu niên đang say ngủ mà thôi.

Chẳng bao lâu, tin tức Thánh Tử xuất hiện lan truyền khắp bộ lạc, được trưởng lão đích thân xác nhận, nên chẳng còn ai hoài nghi nữa. A Bố và Nhật Tháp có công tìm được Thánh Tử, ai thấy bọn họ cũng đồng loạt tán dương, khiến cho bọn họ vừa hãnh diện vừa áp lực.

Rất nhiều người kéo đến bên ngoài căn lều của đại trưởng lão, mang theo trái cây và thịt tốt nhất, lẳng lặng chờ dâng lên Thánh Tử. Đặc biệt là một vài nam nhân có địa vị thấp trong tộc là kích động nhất. Là Thánh Tử, không phải Thánh Nữ. Chỉ khác nhau một chữ thôi, nhưng lại mang ý nghĩa to lớn đối với bọn họ. Họ cảm thấy cuối cùng cũng sắp đến ngày thay đổi vị thế của bản thân rồi. Cho nên có bao nhiêu trang sức miêu hồn họ quý như tính mạng, đều đem đến dâng tặng để đổi lấy lời chúc phúc và khen ngợi của Thánh Tử.

Những người này đều bị Ba Nhã Nhĩ khuyên quay về, nói là Thánh Tử đang cần tĩnh dưỡng. Hai canh giờ sau, thiếu niên tỉnh lại, nhận ra mình đã được đưa tới một nơi lạ lẫm. Hắn vô cùng hoảng sợ, không ngừng nép vào góc tường. Ba Nhã Nhĩ cả đời chưa từng dỗ dành ai, chỉ biết dốc hết dịu dàng ra, nhẹ giọng trấn an thiếu niên.

Thiếu niên mở mắt một cái, khuôn mặt vốn chỉ xem là tuấn tú nhã nhặn kia lập tức như có ánh sáng chiếu rọi, cực kỳ chói lọi. Đôi mắt kia vô cùng sạch sẽ, tựa như mọi thứ ô uế trên cõi đời này cũng thể vấy lên mình hắn. Đó mới đúng là dáng vẻ mà một Thánh Tử cần có. Ba Nhã Nhĩ gật đầu hài lòng. Nhưng mà không biết Thánh Tử đã từng trải qua việc gì mà kinh hãi như vậy, "Đừng sợ, chúng ta đã cứu ngươi về đây, sẽ không làm hại ngươi? Ngươi trốn ra từ đâu? Vì sao lại đói xỉu dọc đường?"

Thiếu niên không trả lời, cực kỳ sợ người lạ, chỉ muốn rời khỏi đây. Mãi đến khi Ba Nhã Nhĩ hỏi. "Ngươi có phải là cô nhi không? Có biết cha mẹ mình là ai không?"

Lúc này thiếu niên mới ngừng giãy giụa. Ba Nhã Nhĩ thấy hắn phản ứng như vậy, biết mình hỏi đúng. Thiếu niên này quả nhiên là cô nhi, có lẽ vốn xuất thân từ trong tộc của họ!

Tâm tình Ba Nhã Nhĩ hết sức kích động, phải siết chặt lòng bàn tay mới khiến bản thân tỉnh táo một chút. Lão nói với thiếu niên, nơi này chính là quê hương của hắn.

Thiếu niên lẳng lặng nghe lão nói, nghe được càng lúc càng nhiều chuyện xác minh mới thật sự bình tâm lại.

Ba Nhã Nhĩ hết sức kiên nhẫn khuyên nhủ mới khiến thiếu niên tin mình. Cuối cùng, thiếu niên mới thả lỏng được. Ba Nhã Nhĩ vui mừng cực độ. Nhìn xem, Thánh Tử của bọn họ hiểu chuyện biết bao, dù sinh ra lớn lên ở nơi hoang dã nhưng rất khỏe mạnh, lương thiện.

Sau khi được Ba Nhã Nhĩ hỏi thăm, thiếu niên mới kể cho lão nghe những gì mình trải qua. Lúc đầu trưởng lão vẫn còn bình tĩnh, nhưng càng nghe càng nổi giận lôi đình.

Tuy nói thiếu niên cũng không quá chắc chắn, nhưng lão vừa nghe đã biết hắn thoát được từ tay ai. A Kỳ Lâm! Ngươi dám bắt giam Thánh Tử của tộc Ô Ưởng ta! Nếu không nhờ bọn ta có cát nhân thiên tướng, có ông trời phù hộ, thì chắc không bao giờ được thấy mặt Thánh Tử.

Lão ban đầu chỉ tức giận A Kỳ Lâm dẫn sói vào nhà. Tuy rằng mấy năm nay, tộc Ô Ưởng ngày một hùng mạnh, nhưng suy cho cùng họ cũng chỉ là một bộ lạc mà thôi, xung quanh còn có hai tên hàng xóm ngày ngày đỏ mắt tìm cách giết nhau. Dù có là cùng chung dòng máu cũng vô nghĩa, một khi đã tách làm hai. Nếu không phải có ưu thế về mặt địa lý thì bất cứ lúc nào họ cũng có thể bị thôn tính. Khi A Kỳ Lâm âm thầm hợp tác với Kích quốc hoàng đế, thực ra lão đã không đồng ý rồi, nhưng quả thật đãi ngộ của Kích quốc với bọn họ tương đối tốt. Trong mười năm nay, bọn họ đóng vững gót chân ốc đảo này, nói một cách nào đó cũng xem như xưng bá một phương.

Nhưng khi bọn họ cho rằng có thể tiếp tục phát triển vững vàng như thế thì lại bị Kích quay ngược lại, đánh cho không kịp trở tay. Hóa ra hoàng đế Kích quốc vẫn luôn muốn tiêu diệt bọn họ. Có lẽ đã âm mưu từ trước rồi, chẳng qua thời cơ chưa phù hợp mà thôi. Ba Nhã Nhĩ không dám quên, Tây Bộ vốn có bốn mươi tám vực, đã bị Lý Biến Thiên thôn tính dần dần trong vài năm gần đây, giờ chỉ còn bốn mươi.

Mà tất cả những chuyện này đều do A Kỳ Lâm khư khư cố chấp mà ra.

Lúc này, Ba Nhã Nhị lại quên, trước lúc A Kỳ Lâm khư khư cố chấp thì chẳng ai dám ngăn cản quyết liệt. Bọn họ người nào cũng được hưởng lợi cả, nhưng khi phát hiện ra món lợi hóa ra là miếng mồi trong cái bẫy chuột thì đều trốn tránh trách nhiệm, đổ hết tội vạ lên đầu người khác. Đúng như cổ nhân thường nói, còn người có chỗ đãng thương tất sẽ có điểm đáng giận, chẳng liên quan tới bản tính họ có lương thiện hay không.

Sau khi nghe thiếu niên kể những chuyện đã qua, Ba Nhã Nhĩ mới biết hóa ra thiếu niên đã bị A Kỳ Lâm nhốt dưới lòng đất từ nhỏ, sau đó chẳng biết vì sao lại bị tứ vương gia Kích quốc nhìn trúng cho nên theo bên cạnh Kích quốc hoàng đế. Lần này, Kích quốc tứ vương gia đến thành Đan Hô săn thú, thiếu niên tình cờ trông thấy A Kỳ Lâm cũng xuất hiện ở nơi này. Hai người liền to tiếng với nhau. Ba Nhã Nhĩ đón, họ cãi vã vì chuyện năm đó A Kỳ Lâm giam giữ thiếu niên.

A Kỳ Lâm vốn tính hung hăng, lại bị đè nén, nên bắt hắn, giam lại lần nữa. Thiếu niên rất thông minh, tìm cơ hội chạy trốn. Sau khi trốn được thì đối quá, bất tỉnh dọc đường, may mắn được bọn họ tìm thấy.

Ai mà chẳng nghe danh Tứ vương gia của Kích quốc. Đó chính là tên bại hoại, chẳng bằng loài cầm thú.

A Kỳ Lâm vì muốn lấy lòng hoàng đế Kích quốc, chẳng những giấu diếm tin tức của Thánh Tử mà còn nhân lúc Thánh Tử còn nhỏ, giam giữ lại, về sau dâng cho Tứ vương gia. Ba Nhã Nhĩ cảm thấy mình chưa bao giờ tức giận cho ngày hôm nay. Lão không chỉ hận A Kỳ Lâm mà còn hận Kích quốc, hận đến trào máu họng. Chúng dám làm những chuyện ghê tởm như vậy thì sao Thánh Tử còn yêu mến bộ tộc, nguyện trung thành với bọn họ được nữa. A Kỳ Lâm rõ ràng là muốn vứt bỏ hy vọng chấn hưng bộ tộc mà!

Ả muốn cả tộc diệt vong sao!

Chắc nữ nhân kia đã bị bộ dạng của Lý Biến Thiên mê hoặc đến nỗi làm ra đủ chuyện phát rồ.

Tuy lão chưa từng gặp, nhưng cũng từng nghe ở Kích quốc, biết bao nữ nhân đều tôn sùng hoàng đế.

Tuy biểu hiện của A Kỳ Lâm không quá rõ ràng, thậm chí còn thường dùng những từ khinh miệt để nói về Lý hoàng, nhưng lại đối xử với nam nhân đó vô cùng đặc biệt, như thế đã đủ chứng minh hết thảy rồi.

Lão chẳng chút hoài nghi những lời thiếu niên nói. Khí tức trên người Thánh Tử là thứ không thể giả mạo được. Hơn nữa, Ba Nhã Nhĩ rất hiểu A Kỳ Lâm, ả ta đúng là loại người sẽ là như thế. Thánh Tử là nam, khiến cho địa vị thống trị bộ lạc của A Kỳ Lâm bị đe dọa. Nếu ả là người đầu tiên biết đến sự tồn tại của của Thánh Tử thì chắc chắn sẽ giấu đi. Ả chính là một nữ nhân chỉ biết tư lợi như thế.

Đại Vu trước kia là người ủng hộ A Kỳ Lâm mạnh mẽ nhất, cho nên A Kỳ Lâm cũng sẽ duy trì địa vị không thể chạm tới của Đại Vu. Hai người này hỗ sợ lẫn nhau, dù A Kỳ Lâm không phải nữ nhân mạnh nhất trong bọn lạc, chỉ cần có Đại Vu thì ả ta vẫn có thể ngồi vững trên ghết tộc trưởng hơn mười năm. Ngay cả Thánh Nữ Ô Nhân Đồ Nhã cũng từng phẫn nộ trước sự kìm kẹp của A Kỳ Lâm mà bỏ trốn. A Kỳ Lâm đương nhiên không muốn có một Đại Vu kế nhiệm chống đối mình, cho nên khi bắt Ô Nhân Đồ Nhã về, A Kỳ Lâm đã tử hình nàng. Người trong tộc đều cho rằng Ô Nhân Đồ Nhã mất tích sau khi bỏ đi, nhưng chỉ mình lão biết A Kỳ Lâm đã rat ay giết Ô Nhân Đồ Nhã cùng gian phu của nàng. Thậm chí trong bụng Ô Nhân Đồ Nhã còn một đứa bé chưa sinh.

Lúc lão biết sự thật thù Ô Nhân Đồ Nhã đã chết rồi, còn làm gì được nữa. Giờ lão có căm hận, thì A Kỳ Lâm cũng có Đại Vu và hoàng đế Kích quốc làm chỗ dựa, lão có thể chống lại ả sao?

Thiếu niên kể đứt quãng, nhiều lời không đầu không cuối, nhưng Ba Nhã Nhĩ vẫn hiểu đa phần.

Một đứa trẻ không biết cách nói chuyện, lại không có sắp xếp từ đầu, thì khi kể lại, câu chuyện sẽ khá lộn xộn, không theo trình tự nào, đông một đoạn tây một đoạn. Giống như thiếu niên này đây, tuy kể chuyện lung tung nhưng chính như thế mới có cảm giác chân thật, chứng tỏ hắn không có suy tính từ trước, đến lúc bị hỏi mới bắt đầu nói ra.

Ba Nhã Nhĩ nghe xong câu chuyện thì dặn thiếu niên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, còn lão ra ngoài chuẩn bị kế hoach. Lão cũng phái người báo đi thăm dò, báo cáo tình hình đại quân Kích quốc đóng bên ngoài thành. Lão nhất định phải tấn công khi chúng chưa kịp phòng bị. Quân đội Kích quốc tuy rằng hùng mạnh, nhưng đây là địa bàn của tộc Ô Ưởng, không ai nắm rõ thiên thời địa lợi hơn bọn họ. Khi ấy, ai thắng ai thua còn chưa nói chắc.

"Trưởng lão......" Thiếu niên thấy Ba Nhã Nhĩ chuẩn bị ra ngoài thì co rúm thân hình gầy yếu, rụt đầu, giọng nói lí nhí.

"Ngươi nói đi, nếu có yêu cầu gì, cứ việc đề ra." Ba Nhã Nhĩ sợ giọng nói sang sảng của mình dọa thiếu niên sợ hãi, cho nến cố gắng thật nhẹ nhàng.

"Ta muốn quay về bên cạnh Lý hoàng."

"Không được, ngươi là Thánh Tử của bộ lạc chúng ta, sao có thể để ngươi đến chỗ hung hiểm đó được!"

Thiếu niên lắc đầu, gương mặt mang đầy vẻ trang trọng thần thánh, tưa như được phủ một tầng kim quang. "Chính vì ta là Thánh Tử mới có sứ mệnh to lớn. Ta muốn bộ lạc mình ngày càng lớn mạnh, khiến vạn dặm đất đai đều thành địa bàn của tộc Ô Ưởng ta. Phải quay về bên cạnh Lý Hoàng, ta mới có thể dễ dàng hành động."

Gương mặt thiếu niên còn mang vẻ non nớt của trẻ thơ, nhưng lại hết sức nghiêm túc, suy nghĩ cho đồng bào.

Ba Nhĩ đương nhiên biết rằng những điều thiếu niên nói là đúng, nhưng lão không quá bằng lòng. Tuy hôm nay lão mới gặp thiếu niên lần đầu, nhưng lại có cảm giác quen biết từ lâu. Vị thiếu niên này trời sinh đã mang sức hút thuyết phục người khác, khiến người ta vô hình chung có cảm giác thân thiết lâu năm. Chính vì vậy, Ba Nhã Nhĩ càng yêu mến thiếu niên, sao nỡ bắt hổ lột da. Nhưng lão không lay chuyển được quyết tâm của thiếu niên, hắn nhất định muốn nội ứng ngoại hợp. Cuối cùng, Ba Nhã Nhĩ vẫn quyết định thương lượng cùng vài vị trưởng lão khác.

"Không cần thương lượng nữa, chúng ta sẽ biểu quyết phần mình." Mành lều được vén lên. Một nhóm đủ nam đủ nữ đủ già đủ trẻ, nhưng đều có chung vóc dáng khỏe mạnh. Trong bộ lạc náo động như thế, bọn họ đương nhiên đều biết chuyện. Khi nghe những gì thiếu niên nói với Ba Nhã Nhĩ, ai nấy đều xót xa cho Thánh Tử. "Thánh Tử vì nghĩa quên mình, không giống như Đại Vu vừa chết và tộc trưởng A Kỳ Lâm. Đây mới chính là chí công vô tư. Ta tin trong lòng Thánh Tử đã có quyết định rồi, chúng ta có muốn ngăn cũng không được."

Ánh mắt bọn họ nhìn thiếu niên thật nhu hòa, như nhìn con cháu nhà mình vậy. Ban nãy họ đứng ngoài lều lắng nghe, quyết định đồng ý với kế hoạch của thiếu niên.

Cuối cùng, nhiều thắng ít, sau khi biểu quyết, vẫn kết luận để thiếu niên làm theo ý mình.

Một phần lớn nguyên nhân là bởi bọn họ biết Thánh Tử là mấu chốt cho sự hưng thịnh của bộ lạc Ô Ưởng, điều này sách cổ có ghi. Nếu để hắn ở lại bộ lạc thì không phát huy tác dụng gì. Ngay lúc này, họ đang cần một lời giải thích cho các tộc nhân của mình.

Các trưởng lão lần lượt rời đi, để căn lều yên tĩnh cho thiếu niên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Bọn họ còn phải luyện tập cho đợt tập kích ban đêm.

Sau khi mọi người nối đuôi ra ngoài rồi, thiếu niên mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Vẻ rụt rè đã biến mất không tăm tích.

Phó Thần khẽ nở nụ cười.

Lý Biến Thiên bị quốc vương Ấm Đột quốc giữ lại suốt ba ngày. Bây giờ, hắn đang ngồi ở ghế đầu, thưởng thức yến tiệc tại hội trường tốt nhất thành Đan Hô. Đây là nơi tứ vương gia Lý Diệp Tổ thường nghỉ lại khi ra ngoài đi săn, cũng được xây dựng theo chính yêu cầu của tứ vương gia, cho nên vô cùng xa hoa tráng lệ, trái ngược với cảnh nghèo đói, rách nát của thành trì.

Trong hành cung, các vũ nương dị vực ăn mặc cực kỳ hở hang, uốn lượn vòng eo mảnh khảnh, săn chắc, cùng ánh mắt lúng liếng đưa tình, bày ra phong thái mê hoặc nhất dành cho vị thực khách cao quý. Trong có cố một vũ nương vừa nhảy múa, vừa nhẹ nhàng tới gần Lý Biến Thiên. Mắt nàng nhìn thẳng vào hắn, bất cứ nam nhân bình thường nào cũng bị ánh mắt nàng khiến cho sững sờ, lùi bước.

Đó cũng là yêu cầu của quốc vương Ấm Đột quốc, dâng mỹ nhân đẹp nhất cho vị hàng xóm hùng mạnh nhất. Gã cũng như bao người khác ở đây, tuy ngoài măt thì say vê thưởng thức ca múa, nhưng thực ra vẫn quan sát nhất cử nhất động của Lý Biến Thiên. Chỉ cần vị này vừa ý thứ gì, gã đều có thể cân nhắc.

Lý hoàng lại làm một nam nhất rất khó đoán ý, dù là trước kia hay bây giờ. Thái độ của hắn chưa từng thay đổi, đối nhân xử thế không chút sau lần. Trừ việc trước kia bị thích khách đâm trọng thương ở chân cho nên không thể đi lại, thì hắn chẳng có bất cứ khuyết điểm nào. Nhưng mà chính điểm thiếu sót ấy lại khiến hắn càng trở nên vĩ đại hơn trong mắt người dân Kích quốc. Nếu Phó Thần ở đây, hắn sẽ hình dung điều này như bức tượng thần Vệ Nữ cụt hai tay. Trong mắt những người đang ngồi đây, hắn thực sự là một vị hoàng đế hoàn hảo.

Vũ nương kia xoay người ngồi vào lòng Lý Biến Thiên. Hắn cũng mỉm cười đáp lại, thuận tiện đút cho nàng một quả nho, nhìn không có bất cứ vẻ gì là khó chịu. Không có một tầng lớp giai cấp nào lại không yêu thích hắn. Dù hắn có vừa ý hay không, vẫn sẽ duy trì phong độ thoải mái.

Chỉ có quốc chủ Ấm Đột quốc là căng thẳng. Lý hoàng kia trông thấy mỹ nhân mà chẳng khác gì nhìn những người bình thường kia, không hề quyến luyến mê muội. Có biết là gã khó khăn lắm mới tìm được một người như vậy hay không.

Dâng mỹ nhân là lẽ thường, hầu như lúc nào Lý hoàng cũng thoải mái nhận. Đây là cử chỉ xã giao, cũng là thủ đoạn an ủi lòng người, trấn an tâm lý quốc vương nước bạn, xem như hắn sẽ còn qua lại với bạn họ.

Ngày mai là ngày bắt đầu hành trình quay về, hắn đã ở thành Đan Hô đủ lâu rồi. Đã một thời gian dài không nhận được tin tức của Phi Khanh, điều đó có nghĩa mọi việc vẫn thuận lợi. Lúc này, hắn không có đủ tai mắt, nhất là ở Tấn quốc. Hắn cũng không còn nhân lực vật lực dư thừa mà đi bòi dưỡng những thám tử có thân phận không dễ dàng bị hoài nghi nữa.

Nhưng mấy ngày nay, Lý Biến Thiên vẫn luôn có cảm giác, có một cái gai đang âm thâm cắm vào đội ngũ của mình chưa nhổ ra được.

Hắn vừa đăm chiêu, vừa lơ đãng vuốt ve nữ tử trong lòng, khiến đối phương không ngừng mỉm cười duyên dáng, liếc mắt đưa tình. Hắn có thể dễ dàng khiến nữ nhân thoải mái, nhưng không một nữ nhân nào dám tưởng bở rằng nam nhân này chỉ thuộc về mình.

Thấy dáng vẻ cự dục còn nghênh của nữ nhân, hắn lại nhớ tới tiểu gia hỏa hung hăng nhà mình. Lần thứ hai gặp mặt ở Túy Tiên Lâu, hắn có chút hoài nghi cho nên dùng nội lực cắt bỏ quần áo thiếu niên. Cặp mắt ấy nhìn hắn, trừng trừng uy vũ, khí thế vô cùng. Nhắc mới nhớ, mấy hôm nay hắn cố tình lạnh nhạt thằng bé, giờ lại ba ngày chưa về, có phải thằng nhóc sẽ càng cáu kỉnh không?

Tuy tiểu tử đó rất thông minh, còn hơn huynh đệ Thẩm Kiêu một chút, chí ít thì khi bằng này tuổi, Thẩm Kiêu không có mưu ma chước quỷ như vậy. Nhưng duy cho cùng, nó cũng sinh ra trên đường phố, tính tình táo bạo, không uốn nắn đàng hoàng thì không biết phép tắc gì hết.Lần này nó chịu đòn thay cho A tam, cho nên phải cho nó ăn đau gấp bội, đòn đau thì mới nhớ lâu. Hắn muốn nhân cơ hội này để dạy bảo tiểu gia hỏa, cho chừa hẳn tính bốc đồng, cho nó biết không phải nó làm gì cũng sẽ được tha thứ, mà phải hiểu vị trí của mình.

Nhưng mà mấy ngày nay hắn cố tình lạnh nhạt không để ý, hình như lại thành tự ngược mất rồi. Kể từ khi tiểu gia hỏa này xuất hiện, Lý Biến Thiên cảm thấy ngày nào cũng như có kẻ thách thức, không thách thức thì chẳng có gì thú vị cả. Thường ngày, thằng nhóc rất thông minh, thế mà giờ lại ngu thế không biết, còn dám lạnh nhạt lại hắn. Rõ là to gan lớn mật, thuộc hạ của hắn chẳng có một người nào dám làm vậy. Lý Biến Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Chắc là lát nữa đi về phải xem trên đường có đồ gì linh tinh không, mang về cho nó. Mấy ngày nay dạy dỗ thế cũng đủ rồi.

Quốc vương Ấm Đột quốc nhìn nụ cười sủng nịch trên khóe miệng Lý Biến Thiên mà lòng kinh hãi.

Khúc nhạc kết thúc, các vũ nương ăn mặc gợi cảm đều lui xuống. Bỗng nhiên, một vũ nữ vóc người săn chắc đứng gần Lý Biến Thiên nhất bất chợt lao thẳng về phía hắn.

Trong tay ả là một thanh chủy thủ sắc bén tẩm động, động tác cũng ngập tràn sức mạnh.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, ngay cả quốc vương Ấm Đột quốc cùng những người khác đều không kịp phản ứng. Trong nháy mắt, Lý Biến Thiên đẩy vũ nương trong lòng ra, tóm lấy tay nữ thích khách, chuyển đầu mũi dao xoay ngược vào ngực ả. Thích khác phun một ngụm máu, ngã gục xuống người Lý Biến Thiên.

Ả căm phẫn nguyền rủa. Lúc đầu, ả tới chỉ muốn cho Lý Biến Thiên biết hắn đã sai lầm khi lợi dụng ả. Nhưng khi thật sự ra tay, ả lại kinh hãi vô cùng.

Ả không ngờ rằng, nam nhân vẫn luôn thất thần từ đầu đến cuối, chẳng nhìn tới ả, mà có thể ra tay lưu loát, dứt khoát như thế.

Thân thể hắn nhìn có vẻ gầy yếu nhưng thực ra nội lực thâm hậu. Dù vị thích khách này năng lực không tồi, nhưng trước đó đã từng trọng thương, giờ còn đi am sát thì không khác nào tự vẫn.

Xé bỏ khăn che mặt của ả, hàng mi nhàn nhạt của Lý Biến Thiên khẽ nhấc, nói, "A Kỳ Lâm?"

Để bảo vệ người trong tộc, A Kỳ Lâm đã bị trọng thương khắp mình. Tộc nhân chẳng những thông cảm, thậm chí còn nói lời ám chỉ, nàng không giết được Lý Biến Thiên là mang tội với cả bộ lạc.

"Ta.....căm hận ngươi. Căm hận ngươi! Hận không thể nuốt gan uống máu xẻ thịt ngươi....." Mắt ả ngân ngấn lệ. Vì ước định năm xưa, ả liều mạng dồn chút sức lực cuối cùng đế đây, muốn nghe một lời giải thích, "Lý, vì sao, vì sao ngươi làm như vậy?"

"Ngươi có ý gì?" Từ việc ả tới đây ám sát, Lý Biến Thiên đã phần nào đoán được chuyện xảy ra.

Nơi này cũng coi như một nửa địa bàn của hắn, thế mà lại có kẻ dám quấy phá không coi hắn ra gì.

"Ngươi muốn gì.....có thể nói thẳng. Ngươi biết rõ ta đối với ngươi...... Vì sao còn phải đuổi tận giết tuyệt?" Người trong tộc chỉ cho rằng Kích quốc hoàng đế nỗ lực lấy lòng tộc Ô Ưởng, đưa tới không biết bao nhiêu mỹ nam cùng vàng bạc châu báu. Bọn họ không biết, ngoài mối quan hệ hợp tác, ả đã thầm mến nam nhân này suốt hai mươi năm, từ khi hắn mới là một thiếu niên. Từ lần đầu tiên gặp mặt, ả đã đánh rơi lý trí.

Hắn biết rất rõ, nhưng vẫn thờ ơ không nhìn. Nam nhân này có nhiều khi tàn nhẫn đến nỗi người khác rùng mình.

Ánh mắt hắn chỉ chứa vạn dặm nong sông, không có hình ảnh của riêng người nào. Nhưng có lẽ chính vì như vậy, ả mới liều mạng hai mươi năm, chỉ mong sao đôi mắt ấy phảng phất chút bóng dáng của mình.

Ả tuyệt đối không muốn trở thành một bộ phận trong hậu cung của hắn, như vậy ả không bao giờ với được tới hắn.

Ả biết, bản thân đủ mạnh mẽ, cũng đủ thế lực, nam nhân này mới hạ thân phận cao quý để nói với ả nhiều thêm vài câu.

Ả không biết vì sao hắn làm thế.

Chí ít, không phải lúc này.

"Ta chỉ có thể nói cho ngươi, trừ sai người đưa lễ vật, ta không mà chuyện dư thừa nào khác." Ánh mắt thâm thúy của Lý Biến Thiên tựa như hồ sâu. Lúc này còn chưa đến thời điểm, hắn việc gì phải động tay.

"Cho tới tận bây giờ, ngươi cũng không chịu nói thật. Lẽ ra ta nên biết... từ đầu, rằng đây mới thật sự là bản chất của...ngươi." Ả cười khổ, tỉnh táo một cách tuyệt vọng. Nỗ lực suốt hai mươi năm, hắn chưa từng dừng chân vì bất cứ kẻ nào, dù chỉ một khoảnh khắc. Lúc này, thân thể hắn vẫn nguyên vẹn, nhưng ả không nỡ lòng gây thương tích cho hắn, "Lý, cẩn thận....người trong tộc ta....có dã tâm báo thù rất mạnh......Còn nữa, phải giết...." Ô Nhân Đồ Nhã. Nàng ta chưa chết, chỉ bị ta giam lại. Ta muốn dùng đứa con của ả để hiến tế cho mình, như vậy ta cũn gsex có được một phần huyết mạch Vu thuật.

Ô Nhân Đồ Nhã từng tính ra, mệnh của ngươi có một tử kiếp bám theo suốt đời. Hắn là khắc tinh của ngươi. Nếu ả tìm được khắc tinh này thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.

Đây mới là điều A Kỳ Lâm lo lắng nhất, nhưng ả còn chưa nói xong đã tắt thở hoàn toàn.

Có thể chết trong lòng Lý Biến Thiên, có lẽ cũng là cách rời bỏ thế gian tương đối tốt đẹp đối với ả.

Từ khi thích khách ám sát đến lúc mất mạng cũng chỉ qua vài cái chớp mắt mà thôi. Người Ấm Đột quốc chưa phản ứng xong thì đã kết thúc rồi.

Giọng của A Kỳ Lâm rất nhẹ, chỉ có ả và Lý Biến Thiên nghe thấy, người khác cũng không biết bọn họ trao đổi những gì.

Nhưng ngay cả quốc vương, hoàng hậu và các hoàng tử đều vội vàng quỳ xuống bồi tội, bày tỏ việc này bọn họ không hề liên quan, oan uổng lắm lắm. Những lời này là thật, thật sự không do bọn họ. Nhưng nếu Lý Biến Thiên gặp chuyện không may ở đây thì bọn họ sẽ là người đầu tiên bị đại quân ngoài kia ăn tươi nuốt sống. Lúc này, bọn họ hận thích khách kia thấu xương. Ngươi muốn ám sát thì đợi ngày mai hắn ra khỏi Ấm Đột quốc rồi ra tay không được à.

Lý Biến Thiên buông nữ nhân trong lòng ra không chút lưu luyến. Quân cờ hắn sử dụng hơn mười năm xem như vứt đi. Hắn còn đang bận ngẫm nghĩ lời nói của A Kỳ Lâm nên phất tay bảo mấy người A Nhất đang định tiến lên lui xuống. Ban đầu, A Kỳ Lâm không định giết hắn. Hơn nữa, một vụ ám sát nhiều sơ hở như vậy, thậm chí còn chẳng cần phải sai thân tín làm. Một hoàng đế mà còn không bảo vệ được bản thân thì làm gì có tư cách nói tới chuyện khác. Cho nên có rất nhiều khi phải đối mặt với nguy hiểm, Lý Biến Thiên cũng không trốn sau lưng thuộc hạ. Hắn nhắc mắt lên nhìn các thành viên hoàng thất Ấm Đột quốc, ngữ khí lạnh như băng, "Ta nghĩ các ngươi cần cho ta một lời giải thích."

Mấy người Ấm Đột quốc đổ mồ hôi như tắm.

Đúng lúc này, A Tam chạy từ ngoài thành về, có vẻ cực kỳ sốt ruột.

Hắn đứng bên ngoài chờ triệu kiến.

Người hầu kẻ hạ trong hành cung đều là người Ấm Đột, nhưng lại báo cáo thẳng với Lý Biến Thiên. Họ biết rất rõ ở đây ai mới là người nắm quyền cao nhất.

"Cho hắn vào."

Thân hình khôi ngô của A Tam giống như một núi đá biết đi. Trong thấy Lý Biến Thiên và một vũ nữ đã chết gục dưới chân, hắn sững lại.

"Nói luôn đi." A Tam không ở nhà dưỡng thương mà còn chạy tới đây, đương nhiên có việc gấp.

Bình tĩnh một chút, A Tam mới đến cạnh Lý Biến Thiên, nói, "Lý Ngộ mất tích. Người của ta đi thăm dò, hình như hắn bị bắt cóc. Ngoài ra, toàn bộ tộc nhân của tộc Ô Ưởng đã biến mất. Ban nãy, lương thảo của quân doanh chúng ta đóng ngoài thành bị phóng hỏa, nghi là có kẻ địch...."

Chuyện thứ hai mới là việc khiến A Tam vội vã.

Lý Biến Thiên từ từ khép mắt. Nét tươi cười trên gương mặt đều biến mất, trong khi ngay cả lúc bị ám sát, đuôi lông mày của hắn cũng chẳng thèm động.

"Đã lâu không ra tay, chúng lại thật sự xem ta là mèo bệnh?" Cặp mắt đột ngột mở ra, bắn tỏa sương lạnh như ngàn vạn mũi tên.