Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 147



Lính hầu tên Tiểu Mục là người tỉnh dậy đầy tiên, hai má sưng vù, có thể thấy người tát gã dùng sức thế nào.

Gã mơ mơ màng màng mở mắt, nổi giận gầm lên một tiếng, "Ai đánh ta?" Dám đánh tiểu gia, chán sống rồi hả!

Gã bật phắt dậy, đứng thẳng lên, chạm ngay phải gương mặt Thụy vương nhà mình đang ung dung nhìn, "Muốn ta giúp ngươi tỉnh táo hơn không?"

"Vương, vương gia, không không không, thuộc hạ nói mê." Tiểu Mục lắc đầu như trống bỏi.

Vừa tỉnh lại đã trông thấy gương mặt lạnh như băng của điện hạ thì là ác mộng giữa ban ngày đó. Gã ôm hai má sưng đó, hậm hực nhìn chủ tử.

Chúng ta rốt cuộc mắc oán gì với ngài mà lại làm như vậy? Nhưng Tiểu Mục trung thành với Thiệu Hoa Trì, đương nhiên không dám than thở.

Gã nhìn mấy người xung quanh vẫn còn đang ngã trái ngã phải, hôn mê bất tỉnh. Phải rồi, bọn họ trúng bẫy trong quan tài nên mới ngất đi.

Điều khiến gã an tâm là, dù ban nãy trúng kế nhưng vẫn ở nguyên tại đây, có nghĩa trong hang này không có người, như thế đã là may mắn lắm rồi.

Gã vừa định mở miệng thì đã bị Thiệu Hoa Trì xách cổ áo, ánh mắt như chiếc roi quất thẳng vào người, "Tiểu Mục."

Tiểu Mục phát hoảng, "Vâng, có thuộc hạ!"

Chuyện mà khiến chủ tử phải nhìn mình chằm chằm như thế, đương nhiên là đại sự quan trọng.

"Ta hỏi ngươi, có thái giám nào mà vẻ ngoài cực kỳ khôi ngô, vóc dáng lại còn hết sức.....không?" Hết sức đẹp....chữ này Thiệu Hoa Trì nói lí nhí.

"?" Thái giám!? Chuyện này có tí tẹo tèo teo gì liên quan đến hoàn cảnh của bọn họ hiện giờ hả?

"Ừ thì là vóc dáng giống như nam tử trưởng thành bình thường ấy, có cơ bắp, sức lực cũng mạnh, chỉ có phần bên dưới khiếm khuyết, còn lại những thứ khác đều giống nam nhân bình thường. Có trường hợp nào như thế không?"

Tiểu Mục khóc không ra nước mắt. Điện hạ, ngài đừng đùa, Tuy đều là hạ nhân nhưng ta là thân binh, còn thái giám là hoạn quan, ta làm sao mà biết thái giám trông như thế nào. Cơ mà với vẻ mặt Thiệu Hoa Trì lúc này thì chắc chắn sẽ không muốn nghe một câu trả lời như vậy.

Tiểu Mục ngẫm nghĩ cẩn thận, nhớ lại những gì mình từng thấy trong cung, "Đương nhiên là có rồi. Trong các ám vệ của ngài cũng có nữ nhân, thì thái giám cũng chỉ là nửa nam nửa nữ thôi. Ta tin là ngay cả nữ tử, chỉ cần rèn luyện thì cũng sẽ có cơ bắp. Nữ tử mà còn thế thì sao thái giám lại không?"

Tiểu Mục vừa nói, vừa chắp chắp nối nối suy nghĩ của mình. Nghe ổn lắm đấy chứ, rất có lý lẽ, trật tự rõ ràng, gã cũng lấy làm hài lòng với bản thân.

Thiệu Hoa Trì nghe vậy, buông Tiểu Mục ra. Y đắn đo một hồi, cảm thấy ừ nghe cũng hợp lý.

Người này không hề gầy yếu hơn y, thậm chí cơ thể có nét nam tính rất đặc trưng, so với người mang binh đánh trận như y còn có vẻ cường tráng hơn. Cho nên lúc đầu y mới bị xoay như chong chóng, không cách nào xác định được.

Y hầu như chỉ thấy những thái giám gầy yếu, cho nên khi thấy một người có dáng vóc khỏe khoắn như vậy thì tự động xác định trong đầu, đối phương không phải thái giám.

Y lại quay sang liếc Phó Thần một cái, ánh mắt hờn trách. Một thái giám như ngươi thì rèn luyện cho cường tráng làm cái gì.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì khiến Tiểu Mục run như cầy sấy, lạnh cả sống lưng. Không hiểu sao gã cảm thấy ánh nhìn của Thụy vương điện hạ có chút...biến thái.

Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nhớ ra chiếc túi thêu vẫn mang trong người, là thứ y lấy của Phó Thần, trong đó chứa xương cốt vỡ vụn không thể đốt cháy, cũng không thể nuốt của "Phó Thần".

Lại quay sang nhìn nam nhân xấu xí đang nằm trên mặt đất, sắc mặt Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên trắng bệch. Y buông tay, túi thêu cùng tro cốt bên trong rơi vãi đầy đất.

Tuy y nắm được vài sơ hở, cùng những lời nói của Lương Thành Văn mà xác nhận được Phó Thần vẫn còn sống, nhưng tất cả chỉ là suy đoán thôi. Năm năm qua, y chưa từng trông thấy người bằng xương thịt.

Cho nên chưa trải nghiệm cảm giác nuốt tro cốt của kẻ mình chẳng biết là ai vào bụng.

Không nói đến thì thôi, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc tro cốt này chẳng có chút liên quan nào đến Phó Thần, dạ dày bỗng nhiên lồng lên một trận, như thể muốn tống hết những thứ y từng ăn uống mấy năm nay ra ngoài.

Thiệu Hoa Trì quỳ rạp xuống đất, nôn tất cả mọi thứ trong bụng ra.

Có vài thân binh bắt đầu tỉnh lại, lúc này lại thấy Thụy vương đang nôn thốc nôn tháo. Thiệu Hoa Trì nôn đến đầu óc quay mòng mòng, dù trước đó y chỉ ăn vài miếng đào hoa cao, không có gì mà phun ra cả, trong bụng chỉ toàn nước chua, nhưng nôn được gì y đều nôn sạch. Y quay đầu, yếu ớt nói, "Nước...."

Tiểu Mục vội vàng mang nước tới. Thiệu Hoa Trì uống xong thì lại nôn ra.

"Vương gia, có muốn uống chút thuốc không?" Trên người điện hạ còn rất nhiều dược phẩm quý giá mà.

Vừa nghe tới ăn uống, Thiệu Hoa Trì tái xanh cả mặt mày.

"Uống cái gì mà uống, giờ bổn vương không muốn nuốt thứ gì hết! Đừng có ai nhắc đến ăn uống trước mặt bổn vương!" Nói xong y lại chạy đến bên hồ nước, bắt đầu nôn khan.

Đám thân binh vừa tỉnh dậy đã thấy Thiệu Hoa Trì như thế, nhìn Tiểu Mục: Vương gia bị làm sao?

Tiểu Mục: Ta không biết. Vừa mới cầm chiếc túi thêu lên thì chẳng hiểu sao lại nôn hết ra.

Thân binh: Túi thêu kia không phải vương gia lúc nào cũng mang bên người, quý như vàng hay sao?

Thiệu Hoa Trì nôn sạch mọi thứ trong bụng ra xong, cả người mất hết sức, hai chân mềm nhũn vô lực ngồi xuống bên bờ.

Y nhặt túi thêu chứa tro cốt lên, trước kia trân trọng bao nhiêu thì giờ chán ghét bấy nhiêu. Y vung tay, ném thẳng nó xuống hồ nước đen.

Nhìn nó chậm rãi bi ăn mòn, cơn ghê tởm trong lồng ngực mới thoáng dịu.

Lúc Phó Thần còn chưa tỉnh lại, y có chút ý thức, nhận ra một đôi mắt đang chằm chằm theo dõi nơi này với cái nhìn nóng rực. Kẻ đó rốt cuộc là ai? Đầu óc nặng nề khiến hắn lại chìm vào giấc ngủ.

Không biết cỗ quan tài kia được làm từ gì. Tuy trên người Thiệu Hoa Trì có đủ thứ thuốc tốt nhưng y cũng không dám đưa cho Phó Thần uống, sợ uống thuốc rồi sẽ xảy ra chuyện, chẳng bằng chờ hắn tự tỉnh lại. Ở trong hang động tối, bọn họ cũng không cảm nhận được thời gian bên ngoài đang trôi qua, nhưng đã chẩn bị sẵn một đoạn bện thừng, đốt lửa lên. Khi đoạn thừng cháy hết có nghĩa là đã đến thời gian tính toán ban đầu.

Nhưng đã sáu canh giờ trôi qua mà Phó Thần vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, hắn là người ngủ say nhất.

Bọn họ không tập tức di chuyển, mà tạm thời nghỉ lại bên cạnh ao nước đen, đốt chút lửa sưởi ấm. Tuy rằng lúc này đang là mùa hè như trong hang đá, cạnh hồ nước, hơi nước bốc lên cũng rất lạnh, quanh quẩn trong không khí.

Phó Thần hôn ít nhất sáu canh giờ thì Thiệu Hoa Trì cũng đã nhìn hắn suốt sáu canh giờ kể từ lúc tỉnh lại. Hành động này trong mắt người khác đúng là kỳ quái đến sởn tóc gáy, nhưng ở đây đều là thân binh của Thiệu Hoa Trì, dù y có quỷ dị hơn nữa cũng chẳng ai dám mở miệng can ngăn.

Thụy vương là người chỉ làm, không nói, cho nên thuộc hạ của Thụy vương cũng không dám nhiều lời.

"Qua bao lâu rồi?" Thiệu Hoa Trì nôn xong, sắc mặt không tốt lắm, giọng nói cũng càng khản đặc hơn.

Tiểu Mục nhìn lửa, tính toán thời gian. "Sáu canh giờ rưỡi."

Thiệu Hoa Trì lấy mấy loại thuốc trong lòng, chọn một viên, lại do dự nhìn về phía đám lính đang bàn nhau tìm cách qua hồ. Thiệu Hoa Trì không vội vàng muốn sang bờ bên kia. Y thậm chí còn muốn trì hoãn càng lâu càng tốt.

"Tiểu Mục, ngươi lại đây." Thiệu Hoa Trì vẫn tay.

Tiểu Mục run lên. Mỗi khi vương gia gọi gã với giọng điệu ôn hòa này, nhất định chẳng có chuyện gì tốt lành cả.

Thiệu Hoa Trì ghé sát vào tai Tiểu Mục, nói suy nghĩ của mình ra. Vẻ mặt Tiểu Mục ban đầu thì ngạc nhiên, càng nghe càng kinh sợ, không phải chứ?! Thụy vương ngài điên rồi sao?

Nói xong đâu đấy, thấy Tiểu Mục còn há hốc mồm không thể phản ứng, giọng điệu Thiệu Hoa Trì lạnh lùng, ánh mắt sâu hun hút, "Nghe rõ chưa, hay còn cần ta nhắc lại?"

Bị cặp mắt đen như mực ấy nhìn chằm chằm, cực kỳ khủng bố, Tiểu Mục chỉ biết gật đầu như giã tỏi.

Tiểu Mục lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn sang Phó thần đang nằm trên mặt đất, vừa phức tạp vừa thương tiếc.

Thiệu Hoa Trù nhìn nắm dược trong tay, không do dự bao lâu, nói với đám lính đang chuẩn bị lương khô, nồi nấu và nghĩ cách qua hồ, "Chúng tướng nghe lệnh!"

"Có mạt tướng!" Bọn họ trăm miệng một lời, đồng thanh hô lên, bỏ hết mọi việc trên tay xuống.

"Xoay người, nhắm mắt lại." Mệnh lệnh ngắn gọn, quả quyết.

Chúng tướng:???

Nhưng Thiệu Hoa Trì không định giải thích, ánh mắt lại dừng trên Phó Thần vẫn đang mê man. Sắc mặt không tệ lắm, chắc là mệt chết đi được rồi nên mới ngất đi lâu như vậy.

Tầm mắt y lưu luyến trên đôi môi đỏ thắm kia hồi lâu, cuối cùng mới vươn tay ra, như có như không mà nhẹ nhàng ve vuốt. Thật mềm, chẳng giống trái tim sắt đá của hắn tí nào. Vừa mềm mại vừa ấm áp, tay y dày vò không nỡ ngừng.

Khi cảm vừa chạm đến mặt trong đôi môi hơi nhếch lên của Phó Thần, y cảm thấy sự ẩm ướt, ấm nóng trong khoang miệng.

Ầm!

Sợi dây trong đầu y như bị một cái gì đấy chặt đứt, nổ vang một tiếng. Khả năng kiềm chế suốt năm năm như bị đốt thành tro tàn. Y nhìn Phó Thần chằm chằm, ánh mắt càng lúc càng sâu thẳm, tựa như có thể nghiền nát mọi thứ cất giấu bên trong.

Y chậm rãi ngậm dược vào miệng, cúi người ghé xuống Phó Thần.

Lỗ tai Thiệu Hoa Trì ửng đỏ, vẻ mặt lạnh nhạt có chút bối rối. Càng ghé sát lại gần, hơi thở càng hỗn loạn đến mức nghe thấy được bằng tai. Lúc đôi môi chỉ còn cách Phó Thần một ly, y bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt đã mở to của Phó Thần. Hai người bốn mắt nhìn nhau.