Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 206



Trận chiến ở thành Bảo Tuyên tạm thời kết thúc. Hoàng cung Kích quốc cũng như vừa bị một trận bão càn quét.

Toàn bộ ngự thư phòng đều tan hoang, đồ đạc vỡ nát, người chết la liệt. Tất cả mọi người đều sợ hãi nhìn Lý Biến Thiên đứng trong tâm bão. Những thuộc hạ theo Lý Biến Thiên vài chục năm cũng chưa từng thấy chủ công nổi giận đến thế. Ngay từ khi còn trẻ tuổi giấu tài, hắn đã không biểu hiện rõ hỉ nộ. Sau này kế vị, càng thêm thâm sâu khó lường, ngay cả người thân cận nhất cũng khó lòng đoán ý. Chỉ cần đi sai một bước, dễ dàng rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Các cung nữ, thái giám bị công lực của Lý Biến Thiên làm cho kinh hãi. Phát hiện ra có điểm bất thường, bọn họ đều quỳ xuống, khấu đầu.

Sứ giả Tấn quốc thấy cảnh tượng này, được hộ vệ lôi ra ngoài. Lý hoàng che giấu cả xuất sắc. Gã cam đoan mình đã tận mắt chứng kiến, hoàng đến Kích quốc đang đứng, đứng một cách vững vàng. Đôi chân hắn không hề tàn phế.

Không những đứng thẳng mà ngay cả võ công cũng kinh người, vài thập niên qua chưa từng bỏ bê tu luyện. Nội lực của hắn, ngay cả cao thủ đại nội cũng chưa chắc đã vượt qua.

Gã chợt nhớ đến những lời đồn đại rằng Lý hoàng từng tránh thoát mấy trăm vụ ám sát. Gã vốn tưởng đó chỉ là lời nói vô căn cứ, nhưng giờ xem ra nói thế là còn khiêm nhường.

Lý Biến Thiên nhìn bãi chiến trường mình mới tạo ra, đôi con ngươi như chứa nọc độc, âm thanh lại vẫn ôn tồn dịu dàng, "Trẫm đã từng nói, nếu ngươi có vấn đề gì, trẫm khiến ngươi sống không bằng chết. Hóa ra lại là lời tiên tri".

Không thể không thừa nhận, loại người này mới có tư cách làm đối thủ của Lý Biến Thiên.

Nếu Phó thần ở đây, hắn nhất định sẽ phát hiện ra, đây mới là điểm đáng sợ nhất của Lý Biến Thiên. Bày mưu tính kế trước cả trăm ngàn dặm, bình tĩnh dồn đối thủ vào chỗ chết mà không chừa cho cơ hội nào lật ngược thế cờ.

Bàn tay siết chặt lộ từng đốt xương trắng bệch, máu tươi len qua kẽ ngón tay, tí tách nhỏ xuống mặt đất.

Hắn xoay người bước về phía long ỷ, giọng trầm xuống, "Vào cả đi."

Sứ giả một lần nữa bước vào. Lúc đầu, gã bị Lý Biến Thiên dọa sợ vỡ mật, giờ thấy cảnh tượng tan hoang, gã run như chim cun cút. Chợt nghe tiếng cười nhàn nhạt của Lý Biến Thiên, sống lưng hắn lạnh ngắt.

"Để ngài chê cười rồi. Nhìn xem nay, đám cung nhân của trẫm đã quen nhàn hạ quá đấy mà." Lý Biến Thiên mỉm cười, nhìn sắc trời ngoài kia. Phía chân trời đã nhuộm một tầng vàng ươm, "Sáng rồi, trẫm vẫn còn chút chuyện riêng, không tiện giữ chân sứ giả."

"Bệ.....bệ hạ khác khí quá." Gã nhìn từng thi thể nằm la liệt xung quanh, tưởng rằng mình cũng sẽ chịu chung số phận.

Nhưng may sao, hình như Lý hoàng không có ý định giết gã. Ra khỏi cung cũng không thấy có kẻ bám theo, sứ giả mới thở phào một hơi.

Gã vừa quay về chỗ ở hiện tại thì một vị quan viên phụng chỉ đến đưa gã rời Kích quốc.

Trải qua một đêm trong hoàng cung, dù Lý Biến Thiên không đuổi, gã cũng phải mau mau tìm cách chạy xa cái nơi thị phi này. Gã vội vàng đồng ý, còn thầm ca ngợi Lý hoàng thật nhân từ.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Lý Biến Thiên lạnh lùng hỏi Thập Ngũ bên cạnh, "Biết cả chưa?"

"Rồi ạ. Sứ giả các nước khác đều đã biết, hôm nay sứ giả Tấn quốc đến hoàng cung uy hiếp ngài. Tấn quốc tạo áp lực, buộc ngài phải nói bí mật về kho báu của Khiển tộc cho họ, sau đó người Tấn quốc vội vã thúc ngựa rời quốc đô." Thập Ngũ báo cáo.

Sứ giả Tấn quốc ở hoàng cung suốt một đêm là sự thật, vội vàng rời Kích quốc cũng là thật. Mà trước đó, sứ giả các nước đã thỏa thuận với nhau sẽ cùng đế bức ép Lý hoàng chia kho báu cũng là thật. Sau khi biết chuyện này, các nước khác đời nào lại để cho Tấn quốc độc chiếm kho báu. Tấn quốc bội bạc như vậy có khác nào tát vào mặt họ một cú.

Vừa có lợi ích, vừa có thù hận, đủ để khiến những kẻ này xung đột, tàn sát lẫn nhau, bất chấp nguy hiểm.

Hắn muốn bọn chúng trai cò tranh chấp, muốn xem vụ xung đột này sẽ lên tới mức độ nào, đủ để tạo thành mâu thuẫn quốc gia hay không.

Kích quốc ban đầu là "con mồi", giờ chẳng những "mời" được những vị khác này đi, còn châm ngòi cho một cuộc đấu tranh gay gắt, vừa xoa dịu được mấy tháng Kích quốc phải chịu áp lực, vừa khiến Tấn quốc không chú ý đến mình, nhân tiện mượn tay người khác để giải quyết vị sứ giả đã thấy những bí mật không nên thấy.

Một công đôi ba việc.

Thập Ngũ nhìn Lý Biến Thiên đầy sùng bái. Đây với là bệ hạ cơ trí tuyệt đỉnh của bọn họ.

Quả nhiên sứ giả Tấn quốc vừa rời đi, sứ giả các nước khác cũng lần lượt cáo từ. Lý Biến Thiên đương nhiên tỏ vẻ tiếc nuối, hết lời níu giữ nhưng không thể thay đổi quyết tâm sắt thép của những người này.

Sau khi họ đi rồi, "Tiếp tục sai người theo dõi, tìm thời cơ châm bọn họ ít lửa."

"Vâng."

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ những người từng có liên quan đến Phó Thần đều bị đưa đến trước mặt Lý Biến Thiên. Từ cung nữ, thái giám, quan viên, quản sự, nô tài ở phủ A Tam, ước chừng mấy trăm người. Trong đó có cả tổng quản do đích thân Phó Thần đề bạt là Tự Anh Vũ cùng mấy kẻ đứng mũi chịu sào khác. Tuyết phi khóc đỏ con mắt. Mấy năm nay, nàng là phi tử được sủng ái nhất. Vì chăm qua lại lấy lòng Ngộ công công nên luôn đứng hàng đầu trong các phi tần, nhưng chưa từng nghĩ mối họa chính từ đó mà ra.

Bọn họ hoàn toàn không biết đã có chuyện gì, càng chẳng dám nhìn thẳng thánh nhan.

Lý Biến Thiên làm như không thấy họ, chỉ mệt mỏi xua tay. Những người này đều bị nhét vải vào miệng, lôi ra bên ngoài.

Một ngày này, hoàng cung máu chảy thành sông. Mùi tanh nồng nặc đến buồn nôi trôi xa cả dặm. Nghe nói số người chết chừng hơn ba trăm người, số kẻ vạ lây chỉ hơn chứ không kém.

Trong thời gian đó, người ra kẻ vào đều câm như hế, không ai dám mở miệng nói nhiều vài câu.

Lý Biến Thiên gọi sáu hộ vệ mạnh nhất đến. Những người này đều là tử sĩ do đích thân hắn đào tạo ở Lục Bồ phủ. Lúc mới gặp Phó Thần, Lý Biến Thiên cũng từng thích thiếu niên có ý chí mạnh mẽ này nên mới tặng lệnh bài của Lục Bồ phủ cho hắn.

Sáu người này thường luân phiên nhau, mỗi ngày có hai người nấp trong bóng tối bảo vệ, ngay cả thuộc hạ thân tín của Lý Biến Thiên cũng không biết đến sự tồn tại của họ.

Cũng lực lượng bảo hộ tầng tầng lớp lớp như thế nên Lý Biến Thiên mới thoát được hơn hai trăm ba mươi lần ám sát.

Hắn ném ra một bức tranh, trên đó là gương mặt thoáng nét cười của Lý Ngộ. "Lý Ngộ, ta đoán các ngươi cũng quen với hắn. Tìm được hắn thì phải dùng mọi cách đưa về đây. Ngoài ra, đừng quên hắn am hiểu dịch dung."

Nói tới đây, Lý Biến Thiên hơi giật mí mắt. Võ công, nội lực của Lý Ngộ có hơn một nửa là do hắn truyền thụ, vậy mà giờ lại dùng để đối phó với chính hắn.

Thật là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.

"Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn........" Người được chủ nhân đích thân chọn, sao có thể dễ đối phó được chứ.

Chỉ bằng võ công thì mấy người bọn họ liên thủ với nhau, e rằng khắp thiên hạ khó ai là đối thủ. Nhưng bọn họ ở cạnh Lý Biến Thiên đã lâu, cũng biết rõ Lý Ngộ tinh quái cỡ nào. Có vài người, rõ ràng không phải cứ dùng sức mạnh là có thể giải quyết.

"Nếu không đưa về được....Giết không cần hỏi."

"Chúng thần đi rồi, vậy thì bên cạnh bệ hạ......." Thiếu một người thì thiếu một tầng bảo hộ.

"Ta muốn nhìn thấy hắn nhanh nhất, dù là người hay thi thể." Lý Biến Thiên cũng chẳng phải kẻ nhát gan. Hắn thân là đế vương, dám đập nồi dìm thuyền, "Ta phái cả sáu người các ngươi đi, đảm bảo không có gì sai sót."

"Chúng thần nhất định hoàn thành nhiệm vụ."

Lý Biến Thiên vừa hồi tưởng những ký ức đã qua, vừa chậm rãi ngồi xuống long ỷ.

Mấy ngày này đã xảy ra quá nhiều chuyện, từng chút từng chút phá tan kế hoạch ban đầu của hắn. Năm năm qua, Lý Ngộ đã xâm nhập vào trung tâm của họ, biết quá nhiều thứ. Những chốt liên lạc bị hủy chắc cũng là tác phẩm của hắn. Hắn vừa đặt chân đến Tấn quốc liền giải quyết được Hưu Hàn Học và Lục Minh. Ngay cả Lý Biến Thiên cũng có ngày nếm trải cảm giác không cách nào kiểm soát mọi thứ trong lòng bàn tay nữa.

Nhưng ngay sau đó, hắn đã vứt bỏ cảm xúc vô dụng này.

Lý Ngộ hiểu hắn, hắn cũng hiểu Lý Ngộ!

Một người dù có ngụy trang giỏi đến mấy cũng không thể không lộ sơ hở trong suốt mấy ngàn ngày đêm.

Ánh mắt Lý Biến Thiên tối sầm, khiến Thập Ngũ bất giác rùng mình.

Lúc này, một cô cô ở Thượng Y cục đến đưa chiếc áo khoác mới nhất. Đáng lẽ việc nhỏ như vậy không cần kinh động Lý hoàng, nhưng lúc trước bệ hạ đã từng dặn dò Lý Ngộ, sau khi may xong thì mang cho hắn xem.

Trước đó vài ngày, nghe nói có chuyện lớn xảy ra nhưng cụ thể thế nào thì bị giấu kín, bọn hạ nhân nào ai hay biết gì. Ngay cả bậc hồng nhân có địa vị tương đối cao như Tự Anh Vũ mà còn bị chém đầu, thi thể vứt ra ngoài cung, thì còn ai dám nghịch râu rồng. Vị cô cô này dung mạo thanh thoát, dáng người thướt tha, từng được Lý Biến Thiên khen ngợi vài lời. Không ít người cho rằng nàng chắc là sẽ có tương lai tương sáng. Chính nàng cũng không gặp được bệ hạ suốt mấy ngày nay, đã sốt ruột lắm rồi. Nhưng sợ khiến long nhan nổi giận nên đành cố đợi, chắc lúc này cơn giận đã nguôi, liền đến đây tìm.

Nhưng vừa mới xin yết kiến thì đã nghe thấy tiếng cười nhạo vang lên.

Sau đó, nàng bị lôi ra ngoài, trong cung lại thêm một thi thể nữa. Thập Ngũ có chút thương hại. Hắn nhớ rõ ràng bệ hạ quả thật rất thích vị cô cô dung nhan xinh đẹp, tính nết dịu hiền này. Tuyết phi được sủng ái nhiều năm như vậy, cũng nên cảnh cáo một chút.

Đáng tiếc, đến không đúng lúc, mất mạng oan uổng.

Lý Biến Thiên bước xuống, nhìn những tấm quần áo rơi trên mặt đất. Tất cả đều được may theo dáng người Lý Ngộ, thậm chí còn tính trước hắn có thể cao lên nên may rộng một chút. Trẻ con đang tuổi lớn lúc nào chẳng thế, quần áo chưa mặc được mấy lần đã chật rồi.

Lý Biến Thiên bình thản cầm lấy mấy tấm áo. Thập ngũ còn tưởng bệ hạ sẽ xé nát chúng, nhưng hắn chỉ lặng lẽ buông một câu.

"Đồ lang tâm cẩu phế!"

Những tấm áo bị nội lực chấn động, bay lả tả trong không trung.

Không hiểu sau, thập ngũ chợt cảm thấy, bệ hạ lúc này rất chân thật.

Dù bệ hạ chưa từng nói ra, nhưng Lý Ngộ vẫn là một người rất đặc biệt với hắn. Trước kia, bệ hạ vô cùng yêu quý, dung túng, nhẫn nại dạy bảo từng chút, thậm chí cả bây giờ, vẫn luôn đặc biệt.

Nhưng quay nhìn thêm lần nữa, lại giống như ảo giác.

Tại thành Bảo Tuyên.

"Điện hạ, điện hạ."

Thiệu Hoa Trì chợt tỉnh, nhận ra mình đã ngủ thiếp đi khi đang chăm sóc Phó Thần. Lúc mở mắt, y mới kinh hãi đến đổ mồ hôi. Y lại quên thay khăn cho Phó Thần rồi.

Từ sau ngày hôm ấy, Phó Thần hôn mê bất tỉnh. Lương Thành Văn dốc hết sức chữa trị, dùng đủ mọi biện pháp. Thiệu Hoa Trì cũng đào hết mọi của cả của Ẩn vương tích góp mấy năm nay, bao nhiêu dược liệu quý giá nhất đều mang tới, mới giữ được tính mạng Phó Thần.

Mà Phó Thần hôn mê vài hôm thì bỗng nhiên phát sốt, gương mặt tuấn tú đỏ bừng bừng. Nếu không phải thành Bảo Tuyên lúc này rất cần y thì y chỉ muốn ở nguyên ngày trong phòng này, không rời một bước.

Y gấp tấm khăn được ngâm trong nước nóng, đắp lên trán Phó Thần. Cuối cùng cơn sốt cũng hạ dần.

Cảnh Dật đứng cạnh bên, nhìn đáy mắt xám xanh của Thiệu Hoa Trì, lòng nhói đau.

Suốt mấy ngày nay, Thiệu Hoa Trì vừa xử lý chuyện trong thành, vừa chăm sóc Phó Thần từng chút. Nếu Phó Thần không tỉnh lại, sợ rằng điện hạ sẽ suy sụp mất.

Cảnh Dật thật sự không đành lòng thấy Thiệu Hoa Trì như thế, "Ngài nghỉ ngơi một lát đi. Nơi này cứ giao cho ta."

Lúc này y chẳng có tâm tư nào khác. Nói đúng ra thì ngay từ đầu y đã không ủng hộ kế hoạch của Vanh Hiến tiên sinh. Chỉ một Phó Thần không đáng để y đánh mất điện hạ.

Bên ngoài bây giờ rất hỗn loạn.

La Hằng chạy vội đến, nét mặt nôn nóng, nuốt nước bọt, "Điện hạ, xảy ra chuyện rồi."

Thiệu Hoa Trì cũng không liếc nhìn Cảnh Dật, vừa đứng lên vừa mặc khải giáp, "Cảnh Dật, ta có thể tin huynh không?"

Cảnh Dật càng chua xót trong lòng. Quả nhiên bọn họ không thể nào như trước kia được nữa.

"Đương nhiên là được." Ngực y như có gì chặn đứng.

Nhưng dù sao đi nữa, Thiệu Hoa Trì vẫn nguyện tin tưởng y đã là may mắn lắm rồi.

Thiệu Hoa Trì gật đầu, ra khỏi phòng.

"La Hằng, ở bên ngoài, canh giữ cẩn thận."

Đối tượng canh giữ ở đây là Cảnh Dật.

Y đã không còn là Thiệu Hoa Trì năm đó nữa. Máu và nước mắt dạy y không nên tin tưởng bất cứ người nào, dù bọn họ đã từng thành thật với nhau.

Nhưng một chủ công dẫn dắt quân đội, sao có thể không tin cấp dưới, chon nên y tin tưởng những người trung thành với mình. Sự tin tưởng đó cũng đưa đến cho y nhiều nhân tài đáng trọng dụng. Khả năng dùng người của Thiệu Hoa Trì đã đạt đến trình độ mà Phó Thần cũng sẽ phải kinh ngạc.

Lúc chỉ còn lại hai người, Cảnh Dật nhìn Phó Thần mới hạ sốt, ngủ thật an lành, ánh mắt rất phức tạp.

Người này chẳng hề làm gì, nhưng lại khiến điện hạ bao phen vào sinh ra tử vì hắn, "Thật không công bằng......."

Điện hạ đối với hắn lúc nào cũng cẩn thận từng li từng tí, cứ trước lúc rời đi lại lau mặt cho Phó Thần một lần, không để mồ hôi dính dớp làm hắn khó chịu trong giấc ngủ. Rõ ràng y biết hắn sẽ không có cảm giác gì, nhưng bên cạnh luôn có một nồi cháo hoa nóng hổi, rắc muốn ăn quý giá. Phải nói, lúc này từ tướng sĩ đến dân chúng trong thành chỉ có muốn bố để ăn. Chẳng làm thế nào được, vì các thương nhân buôn muối đã chạy trốn, quan muốn nói vì phong tỏa cửa thành nên việc vận chuyển cũng tạm ngừng, ngay cả muối bố cũng là hàng hiếm.

Muốn bố là thứ gia vị quân nhu phổ biến trong thời kỳ chiến tranh từ trước đến nay. Binh sĩ, tướng lãnh hành quân đều cần có muối để bổ sung thể lực. Giá muối luôn đắt đỏ, lại bị tham quan ô lại ôm hàng, đẩy giá lên tới đỉnh, người bình thường chẳng mấy khi có mà ăn. Muối bố thì tiện dụng hơn nhiều, có thể tiết kiệm nhiều quân lương. Thiệu Hoa Trì quen hành quân đánh giặc, cũng hay phải dùng cách này để tăng thu giảm chi. Dùng vải trắng ngâm muối hoặc dấm chua, phơi khô lên là dùng được. DÙ loại gia vị này tường có mùi khiến người ta buồn nôn. Có lắm khi lúc vận chuyển lại gặp mưa dầm kéo dài, muối bố mọc từng vết mốc. Rửa đi thì mất vị, cho nên các tướng sĩ chỉ đành nhắm mắt ném cả búi vải mốc meo vào nồi.

Ngay cả chủ tướng là Thiệu Hoa Trì, một khi đến quân doanh cũng không có ưu đãi đặc biệt, chỉ gắng quên đi ghê tởm mà nuốt.

Nhưng việc y phá lệ với Phó Thần thì ai cũng quen rồi.

La Hằng chờ ngoài cửa thật lâu, vẫn không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có tiếng đèn dầu lách tách cháy.

Trong lúc hắn tưởng im lặng sẽ tiếp tục kéo dài, thì giọng Cảnh Dật lại chợt cất lên.

Cảnh Dật nói chuyện luyên thuyên với người đang nằm trước mặt dù biết hắn sẽ chẳng đáp lại mình. Y không nhận ra thứ cảm giác này gọi là cô đơn, "Ngươi không biết đâu, sau khi ngươi đi rồi, Vanh Hiến tiên sinh mất tích, tại địa bàn của tam hoàng tử. Điện hạ nghe tin, nhưng ngươi biết y phản ứng thế nào không?"

Phó Thần: "......."

"Y chẳng phản ứng gì hết! Đó đâu thể nào là vị điện hạ trọng tình trọng nghĩa trước kia?" Y từng xem Vanh Hiến tiên sinh là người thân duy nhất, nhưng thời gian như thanh đao cắt ngang bọn họ, khiến mọi thứ đều đổi thay, "Y chẳng những không tìm, mà thậm chí còn rút hết thám tử về. Tất cả chỉ vì ngươi từng nói, tam hoàng tử không phải kẻ địch. Mấy năm nay, điện hạ che giấu thực lực rất tốt, không ai phát hiện ra thế lực của y. Ta thậm chí còn nghĩ, có phải tam điện hạ đang ép điện hạ làm chuyện mà y không làm được chăng? Có đôi khi, ta không biết là y thông minh hay ngu ngốc, vì sao cứ nhất quyết phải nghe theo ngươi. Ngươi chỉ là một thái giám, một tên nô tài......Đâu đáng để y phải......"

La Hằng nghe vậy thì nhíu mày, quan sát nhất cử nhất động của đối phương.

Hắn không ngờ một đại nho như Cảnh Dật lại có suy nghĩ đó trong lòng. Lúc hắn vào phủ Thiệu Hoa Trì thì Phó Thần đã đi rồi, không ai biết thân phận thật của hắn. Quả là không ngờ, Phó Thần chẳng có vẻ gì là giống thái giám hết. Hắn nhớ lúc trước điện hạ đã từng hỏi qua, người bị thiến rồi có thể cao lớn cường kiện được không? Chắc là nói tới Phó Thần.

Lúc này, tuy không thấy Cảnh Dật nhưng chẳng hiểu sao lại thấy kỳ quái. Cảnh Dật dù sao đi nữa cũng là mỹ nam có tiếng trong kinh thành. Ai chẳng biết Thiệu Hoa Trì có một thủ hạ khiến cho cả nam lẫn nữ đều si mê. Nếu không phải nghe tin y si tình với người vợ đã mất, kiên quyết không tái giá thì e là cửa phủ Thụy vương đã bị đạp đổ lâu rồi.

Cảnh Dật cúi người, ghé xuống bên giường. Lúc này La Hằng cũng không nghe được y nói gì nữa.

Y vừa đau khổ, vừa có chút hoang mang, "Dù ngươi không biết ta, nhưng ta vẫn có câu này không thể không nói."

Y ôm lấy cánh tay phải tàn tật, do trước kia từng bảo vệ Thiệu Hoa Trì, "Ta rất ghen tị với ngươi, ghen đến phát điên."

Dù thứ cảm xúc xấu xí này đã bị y đè nén rất lâu, không dám đối diện.

Cảnh Dật đang ở độ tuổi ba mươi, lúc nam nhân giàu mị lực nhất. Không phải dáng vẻ ngây ngô thời thanh niên, nhất cử nhất động đều tương xứng với gương mặt đẹp tựa Phan An, vô cùng mê hoặc. Nói về dung mạo, y hơn Phó Thần không biết bao nhiêu lần.

Lúc trước, y không sao hiểu nổi tình cảm đồng tính của điện hạ, cho rằng đó là tội ác, là nhục nhã.

Nhưng y đã chứng kiến rất nhiều. Ban đầu y không hiểu Thiệu Hoa Trì vì sao phải cố chấp như vậy với một mối tình đồng tính. Dù Vanh Hiến tiên sinh không ủng hộ, y vẫn quyết lao đầu vào. Nhưng sau này, y quan sát điện hạ càng lúc càng nhiều, thấy người kia luôn uống rượu say đến đầu óc mụ mị vào ngày giỗ của ai đó, thấy y lặng lẽ rơi lệ trong giấc ngủ, gọi tên "Phó Thần", thấy từng sợi bạc dần dần tẩy trắng cả mái đầu đen như mực của y, thấy thư phòng được xem như cấm địa treo đầy những bức tranh của cùng một người, mỗi nét bút đều chất chứa bao nhiêu nhung nhớ....... .

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Càng lúc, y càng ngưỡng mộ cái người mà điện hạ cầu không được. Y rất ghen tị, một tên nô tài mà có được vị điện hạ hoàn mỹ như thế, nhưng lại vứt bỏ như rác rưởi.

"Nếu ngươi không muốn, sao không trao y cho người cần y....." Lòng tự trọng của Cảnh Dật rất lớn, tuyệt đối sẽ không nói những lời này cho Thiệu Hoa Trì.

Nhưng nhiều ngày nay ở cạnh Thiệu Hoa Trì, y khó mà kiềm chế nổi cơn ghen trực trào ra.

Câu cuối cùng này, La Hằng lại nghe được loáng thoáng. Đúng lúc đó, người đang hôn mê trên giường khẽ chớp hàng lông mi.

Sau chiến dịch lần này, kết cục cũng rất thê thảm. Một tòa thành mười vạn dân giờ chỉ còn tám ngàn, trong đó có mấy trăm người mắc bệnh thiên hoa. Binh lính do cả Thiệu Hoa Trì lẫn Phó Thần đưa đến đều thương vong thảm trọng. Các vị thái y từ trong cung chỉ hận không thể phân thân làm mười. Bọn họ và Lương Thành Văn đã sống sót cùng những người ở khu Hắc Huyết, may mắn giữ được một mạng.

Lúc này, vị tướng lãnh tối cao ở thành Bảo Tuyên, cả trên danh nghĩa lẫn trên mặt tinh thần, chính là Thiệu Hoa Trì. Chỉ cần y nói một câu, họ có thể cả ngày cả đêm làm lụng vất vả. Có những người bị thương còn không chịu nghe khuyên bảo. Muốn dốc sức vì Thiệu Hoa Trì thì đợi vết thương khỏi đã có được hay không. Sùng bái cái gì mà sùng bái. Ngày nào các thái y cũng thầm mắng chửi Thiệu Hoa Trì bóc lột bọn họ.

Mọi việc trong thành Bảo Tuyên, từ cứu chữa người bệnh, kiểm kê nhân khẩu, phân phát lương thực quần áo, xây dựng lại nhà ở bị đốt phá, thu hồi thi cốt, làm sạch khu Hắc Huyết, cách ly người bệnh....hầu như dều do Thiều Hoa Trì sắp xếp. Y bận đến xoay như chong chóng. Đi đến đâu cũng có người dân quỳ xuống quỳ lạy, cảm tạ dọc đường. Y đã nói không cần lúc nào cũng phải hành đại lễ như vậy. Toàn thành này lắm đường ngang ngõ tắt, cứ mỗi lần chạm mặt y là quỳ xuống lạy thì mệt chế. Nhưng dặn bao nhiêu lần cũng chẳng chịu nghe.

Dân chúng còn cố tình lập bài vị cầu trường sinh cho Thiệu Hoa Trì ở trong nhà, mỗi ngày thắp ba nén hương.

Thiệu Hoa Trì chỉ có thể bất đắc dĩ nhận sự tôn thờ của họ. Dọc đường đi còn thường xuyên có người chạy vào nhà cầm nén hương đang đốt dở, dâng lên vái. Có cô nương thấy Thiệu Hoa Trì vừa xuất hiện thì thẹn thùng chạy xa, nấp ở vách tường, lén lút ngắm. Binh sĩ bên cạnh Thiệu Hoa Trì nhìn điện hạ không hề nhận ra mình đang được ái mộ, đúng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Các người chỉ thấy dáng vẻ như tiên của y, mà quên trước đó không lâu, y vẫn còn là La Sát.

Sauk hi chiến dịch thắng lợi, Thiệu Hoa Trì mở cổng thành, nhận lấy hàng viện trợ của thành trung ương. Y cũng không hề tàng tư biện pháp phòng chống thiên hoa, mà sai quân lính đến các thành chịu thiệt hại lớn do bệnh dịch, thông báo cho bọn họ. Y cũng nói rõ, cách này do một vị tiên sinh họ Phó nghĩ ra, thử nghiệm thành công với dân chúng ở thành Bảo Tuyên, góp hơn một nửa công sức vào việc phòng chống dịch bệnh trong thành.

Mấy ngày trước, Thiệu Hoa Trì thu gom thi thể của dân chúng và quân địch, sau đó lại an táng cho những người dân bị thiêu sống ở ngoài thành. Xác của kẻ địch bị dân chúng phẫn nộ ngập trời, đâm nát thành lỗ máu. Nhưng Thiệu Hoa Trì không ngăn cản. Y có thể hiểu được sự căm phẫn trong lòng họ. Bởi vì khi thấy Lã Thượng chết một cách dễ dàng như thế, suy nghĩ đầu tiên của y là thật đáng tiếc vì không có cách nào thực hiện mấy chục biện pháp tra tấn mà y đã dày công chuẩn bị. Cảm giác này thật khiến người ta ức chế, chỉ muốn lôi thi thể ra quất roi.

Để bệnh thiên hoa không lan tràn, bọn họ quyết định thiêu tập thể.

Nhìn ánh lửa hừng hực, gần một vạn bách tính còn lại đều đồng loạt quỳ lạy Thiệu Hoa Trì, "Thụy vương! Thụy vương!"

Tiếng hô của ngày một vang dội. Thấy được cảnh này, ngay cả vị tướng quân Nhã Nhĩ Cáp vừa may mắn thoát chết cũng không thể nào quên hình ảnh điện hạ đứng thẳng trước ngọn lửa hừng hực, tựa như phượng hoàng cõi Niết Bàn, cao tựa trời xanh.

Được lòng dân là được thiên hạ. Vị thất điện hạ này có tài năng ngăn được cảnh sinh linh đồ thán trong tương lai.

Thiệu Hoa Trì dùng thân phận Ẩn vương để dụ dỗ, uy hiếp sơn tặc trong vùng và nhiều thương nhân ở các thành khác gom góp tiền tài, bổ sung lương thực, khiến thành Bảo Tuyên dần dần phục hồi.

Lúc đến cổng thành, Thiệu Hoa Trì nhìn thấy Thanh Tửu đang chơi cùng một cô bé, liếc mắt nhìn, "Thanh Tửu, lại đây."

Nghe giọng nói kia, không cần quay người, bạn nhỏ Thanh Tửu đã run bắn. Vị điện hạ mặt lạnh như Diêm La kia sao có thể tha cho nó. Nó gượng gạo nở nụ cười, chạy đến lấy lòng, "Điện hạ có gì sai bảo?"

Để ổn định quân tâm, trừ Thiệu Hoa Trì và một vài thân tín, những người khác chỉ biết Phó Thần cần tĩnh dưỡng chứ không biết hắn bị thương nặng đến mức nào.

"Bên ngoài xảy ra chuyện gì."

Thanh Tửu nắm tin tức rất nhanh. Có đôi khi Thiệu Hoa Trì không thể không bái phục mắt nhìn người của Phó Thần, vừa độc đáo vừa chuẩn xác.

"Ngài lên tường thành nhìn qua là biết. Tướng quân Nhã Nhĩ Cáp đang chờ ngài đó." Vừa nghĩ tới chuyện mới xảy ra, nó thầm cảm thán sự bình tĩnh, lý trí của Thiệu Hoa Trì. Thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của y, còn cả đoàn binh hung thần ác sát của Thụy vương, Thanh Tửu thức thời lui lại.

"Ồ."

Ngài đừng có "Ồ" một tiếng dài ngoẳng như thế, nghe sợ lắm đó.

Ngay cả bây giờ, Thanh Tửu vẫn cảm thấy rõ ràng điện hạ không ưa nó. Nó đã trốn xa như vậy rồi, còn biết chui đâu được nữa.

Thấy Thiệu Hoa Trì không để ý đến mình, Thanh Tửu vẫn chưa dám thả lỏng. Bất chợt, y quay đầu. "Ta chợt nhớ ra một chuyện. Vì sao lúc đó ngươi lại ở cạnh ta?"

Lúc nào? Là lúc y bắt đầu xuống núi giết địch sao?

"Không phải vì tiểu nhân lo lắng cho sự an nguy của điện hạ sao?" Thanh Tửu khéo léo tìm cớ.

"Ngươi nói lời này, tự ngươi có tin không? Đừng có qua loa che mắt ta, nói thật đi!"

Thấy Thiệu Hoa Trì có vẻ tức giận, Thanh Tửu thầm nghĩ người trước mặt y đúng là đẹp một cách táo bạo. Táo bạo là vì y ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không ai cản nổi, đẹp là vì y quả thật đẹp đến trái với lẽ thường. Nó còn nhớ lúc cuối cùng, ở khu Hắc Huyết, nam nhân này tàn sát tứ phương như thế nào. Đó nhất định là ma thần giáng thế. Dáng vẻ khi ấy kinh hoàng đến nỗi chẳng giống người thường. Nghĩ cho cùng, công tử cũng thông đồng làm bậy với y, rõ là cá mè một lứa, cùng gây chuyện xấu......Mà dùng từ này để nói về công tử có gì đó không đúng. Nó thở dài một hơi như ông cụ non, "Công tử dặn ta không được rời khỏi ngài một bước."

Thanh Tửu không hề biết mình được người ta xem như như phúc tinh.

"Ồ."

Đó, đã bảo ngài đừng có ồ. Không ai nói với ngài là ồ của ngài kinh khủng lắm à?

Hơi thở Thiệu Hoa Trì thoáng ngừng lại, nhưng nét mặt thì không hề thay đổi. Tuy nhiên, nhìn bước chân hơi lộn xộn của y vẫn có thể nhận ra, Thiệu Hoa Trì không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. "Đi thôi."

Thanh Tửu quay đầu nhìn cô bé tên gọi Linh Lung đang nấp sau lưng mình, ý nói không cần lo lắng.

Khóe môi Thiệu Hoa Trì nặng nề cong lên.

Ngươi vẫn là một tên khốn kiếp như thế!

Lúc đến được cổng thành, binh lính canh giữ ở đây ít hơn hẳn ngày thường. Các tướng lãnh được Phó Thần đánh tráo đã phản bội vào thời khắc cuối cùng, khiến cho quân của Lã Thượng trở tay không kịp.

Bọn họ thấy Thiệu Hoa Thì, lập tức thẳng lưng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Lời đồn Thiệu Hoa Trì anh dũng giết địch đã được dân chúng lan truyền khắp nơi, thiếu điều xem y như thần.

Thụy vương vừa đến, Nhã Nhĩ Cáp bước xuống, trong giọng nói thô cuồng là một quyết tâm trang trọng, "Ngài hãy chỉ huy đi."

Chỉ huy? Sắc mặt Thiệu Hoa Trì cũng nghiêm nghị, bước lên thành. Khi nhìn thấy người tới, khoe miệng lại khẽ nhếch lên.

Thiệu Hoa Dương, cuối cùng cũng đợi được ngươi.